Edit: Diệp Lưu Nhiên
Một nữ tử, vua của một nước, liên tiếp bị cự hôn hai lần. Chỉ sợ có rộng lượng đến mấy cũng không chịu được, hơn nữa truyền ra ngoài sẽ không tốt lắm với thanh danh của Khương Ly.
Mộ Khinh Ca cúi đầu, duỗi tay vuốt mi tâm mình, cười khổ nói nhỏ: "Ta quả nhiên không hiểu chuyện tình cảm, lần này lại làm sai."
Nàng từng bị vấp một lần ở chỗ Tần Diệc Dao, cho nên tuyệt không thể sai phạm lần thứ hai.
"Nói ra thân phận ta..." Mộ Khinh Ca cẩn thận nhớ lại một lần, lại cười khổ: "Không tính đến lão yêu quái Tư Mạch kia, bao gồm cả Thủy Linh, Mai Tử Trọng, thậm chí... Hàn Thải Thải cũng thăm dò... Xem ra, người biết cũng không ít."
Hít một hơi thật sâu, Mộ Khinh Ca thở hắt ra. Nàng lẩm bẩm: "Xem ra giả nam về sau sẽ rất khó hưởng thụ. Nhưng hôm nay nên nói vẫn phải nói."
Nàng mở cửa ra, Thương Tử Tô lập tức đứng lên tới chỗ nàng.
"Mộ sư đệ, đệ không sao chứ?" Thương Tử Tô quan tâm hỏi.
Mộ Khinh Ca nhìn về phía nàng, nhớ lại lời nói của Mộ Liên Dung.
Đích xác vị sư tỷ lạnh như băng này trước giờ một ngày không nói được mấy câu. Hình như từ lúc ở cạnh nàng, nói chuyện cũng nhiều hơn.
"Đa tạ sư tỷ quan tâm, đệ không có việc gì." Mộ Khinh Ca gật đầu với Thương Tử Tô.
Thương Tử Tô cũng hơi gật đầu, mím môi.
Không biết vì sao, nàng cảm thấy Mộ Khinh Ca cho nàng cảm giác, trở nên là lạ.
Hai người vừa dứt lời, Khương Ly đã đổi xiêm y mới, dẫn theo nữ quan cung tì đi vào điện. Trong mắt nàng dường như chỉ có một mình Mộ Khinh Ca, vui sướng nói: "Khinh Ca." Cũng nhanh bước tới chỗ Mộ Khinh Ca.
"Ngươi tới vừa lúc, ta có việc muốn nói với ngươi." Mộ Khinh Ca nhìn về phía Khương Ly, mỉm cười.
"Không phải ngươi muốn học theo dượng mình muốn hối hôn đấy chứ!" Khương Ly cảnh giác nhìn về phía nàng.
Lời này khiến vẻ mặt mọi người không giống nhau.
Thương Tử Tô đứng bên cạnh Mộ Khinh Ca hơi nhíu mày, Tiết Kiều thì vẻ mặt xấu hổ, còn Mộ Liên Dung phiếm hồng cả gò má.
"Đi theo ta sẽ biết." Mộ Khinh Ca trầm giọng nói.
Dứt lời nàng xoay người, lần nữa đi vào gian phòng kia.
Khương Ly phân phó nữ quan: "Các ngươi ở đây chờ ta. Không có ta phân phó thì không được đi vào quấy rầy. Ồ đúng rồi, chuẩn bị thức ăn cho bọn họ, đừng chậm trễ cô cô và dượng."
Dứt lời nàng không để ý tới Mộ Liên Dung và Tiết Kiều kiểu 囧, nhanh chóng chạy theo Mộ Khinh Ca vào phòng.
Mộ Liên Dung đoán được Mộ Khinh Ca muốn nói cái gì. Trong lòng hơi lo lắng, sợ Mộ Khinh Ca sẽ xảy ra chuyện.
...
"Ngươi muốn nói với ta chuyện gì?" Vừa vào phòng, Khương Ly đã nóng vội hỏi.
Mộ Khinh Ca xoay người nhìn về phía nàng, đang muốn mở miệng, lại bị Khương Ly giơ tay đánh gãy.
"Từ từ, ngươi đừng nói vội. Vì để đề phòng ngươi cự hôn, ta sẽ gỡ mạng che mặt xuống." Nói xong, Khương Ly đưa lưng về phía Mộ Khinh Ca gỡ mạng che mặt kim sắc.
Nàng xoay người lộ ra gương mặt tràn gập phong tình dị vực, tuyệt diễm vô song.
Mộ Khinh Ca có thể chắc chắn bất kỳ giống đực nào thấy được đều sẽ thèm muốn! Gương mặt Khương Ly mang theo mỹ cảm yêu dị, ngũ quan thâm thúy, con mắt phiếm màu vàng. Tóc dài xanh lam, làn da trắng nõn. Khuôn mặt này không thể dùng từ ngữ bình thường để hình dung, lại mang theo lực hấp dẫn trí mạng.
"Thế nào, ta đẹp không? Tiết Kiều gì kia từ chối ta, thật là không có phúc phận! Ngươi sẽ không phải không có phúc phận đó chứ?" Khương Ly vừa thấy được tia kinh diễm trên mặt Mộ Khinh Ca, đắc ý nói.
"Đương nhiên ta cũng cảm thấy ngươi rất đẹp. Cho dù so sánh với người Cổ Vu quốc ta, ngươi cũng thuộc về dạng tuyệt thế vô song. Cho nên hai chúng ta kết hợp, con cái sau này sẽ càng yêu nhan hoặc chúng. Ngươi phải cẩn thận suy xét muốn gả cho ta hay không." Khương Ly hếch cằm, lộ ra đường cong cần cổ hoàn mỹ.
Yêu nhan hoặc chúng?
Đúng là hình dung được.
Mộ Khinh Ca cười cạn lời.
Nàng nói với Khương Ly: "Ta thừa nhận ngươi rất đẹp, nhưng ta vẫn phải nói lời ngươi không thích nghe."
"Vì sao?" Trong mắt Khương Ly ánh lên tia tức giận.
Mộ Khinh Ca không nói gì, mà giơ tay tháo khuyên tai bên tai trái mình xuống.
Không nói gì, so với mắt thấy còn có sức thuyết phục hơn!
Dưới con mắt màu vàng của Khương Ly, bề ngoài Mộ Khinh Ca phát sinh ra biến hóa rất nhỏ. Đường cong càng thêm nhu hòa, dáng người cũng càng tinh tế. Đôi chân thon dài thẳng tắp, eo nhỏ có thể ôm một vòng tay. Ngũ quan tuyệt mỹ tuy vẫn anh khí như trước, nhưng liếc mắt là có thể nhận ra đây là một nữ tử tuyệt sắc, mà không phải nam nhân!
"Này.. sao có thể..." Khương Ly khiếp sợ mở to mắt, khó tin nhìn Mộ Khinh Ca biến hóa.
Mộ Khinh Ca thấy nàng nhìn rõ rồi, lại đeo khuyên tai lên.
Nháy mắt nàng lại biến trở về Tiểu tước gia phong lưu phóng khoáng!
"Đây là pháp thuật gì!" Khương Ly thuấn di tới trước mặt Mộ Khinh Ca, trực tiếp vươn tay muốn chạm vào hầu kết ở cổ nàng.
Mộ Khinh Ca không tránh, tùy ý để nàng chạm.
Xúc cảm chân thật khiến Khương Ly càng nghi hoặc, khiếp sợ giương mắt nhìn đôi mắt thanh thấu của Mộ Khinh Ca.
Trong cặp mắt yêu dị tuyệt mỹ không ngừng lóe lên câu hỏi: 'Vì sao, vì sao, vì sao?'
Mộ Khinh Ca chậm rãi lui về sau một bước, kéo giãn khoảng cách hai người. Mới nhẹ giọng giải thích: "Đây là đồ vật duy nhất mẫu thân để lại cho ta, ta không biết vì sao nó có thể thay đổi giới tính. Đeo nó lên, ở trong mắt người khác ta chính là một nam nhân."
Có huyễn khí che giấu, thanh âm nói chuyện của Mộ Khinh Ca giờ phút này mang theo từ tính réo rắt của nam tử.
Khương Ly khiếp sợ nghe, không vội vàng chen ngang.
Thái độ hiện tại của nàng đối với Mộ Khinh Ca mà nói không thể nghi ngờ là tốt nhất. Nếu nàng ấy một lời bất hòa hạ lệnh thị vệ trong cung bắt nàng, hoặc là trực tiếp ra tay. Vậy nàng sẽ không nói thêm gì mà trực tiếp đánh.
"Mẫu thân rời khỏi ta từ rất sớm, nghe nói bà đi tìm thi cốt của phụ thân ta. Mà từ khi ta sinh ra đã phải ngụy trang thành nam hài, nghe nói là để giữ gia tộc bình an." Mộ Khinh Ca bình tĩnh nói.
"Giữ gia tộc bình an?" Khương Ly không hiểu nhíu mày.
Mộ Khinh Ca chuyển mắt nhìn về phía nàng, hỏi: "Ngươi thân là Nữ hoàng Cổ Vu quốc, mặc dù Cổ Vu quốc không hỏi thế sự, ngươi cũng nên biết chuyện Mộ phủ Tần quốc đi?"
Đồng tử vàng của Khương Ly đột nhiên co rụt lại, thất thanh nói: "Ngươi chính là Mộ phủ Tần quốc Tiểu tước gia nổi danh khắp thiên hạ kia?"
Mộ Khinh Ca bật cười:"Nhiều nhất chỉ là cái danh ở tam đẳng quốc mà thôi. Ừ, thanh danh của ta cònchưa đánh tới nhị đẳng quốc và nhất đẳng quốc." Mặc dù nàng quấy Nhung quốc đếnphong vân biến sắc, trở thành tội phạm bị truy nã, đối phương vẫn không biết thân phận thật sự của nàng, cho nên không tính là thanh danh gì.
"Ngươi thật là hài hước." Khương Ly u oán liếc mắt nhìn nàng.
Mộ Khinh Ca nhướng mày, cười nói: "Ngươi cũng khiến ta bất ngờ, ta còn tưởng sau khi ngươi biết thân phận ta sẽ rút đao ra chém."
Khương Ly bĩu môi, bực mình nói: "Ta là người vô lý như vậy sao? Ta không gϊếŧ được ngươi, nói không chừng còn lưỡng bại câu thương. Kể cả thật sự đánh bại ngươi, còn không phải không thể thành thân với ngươi sao? Mua bán lỗ vốn như vậy ta mới không làm!"
Lời này chiếm được rất nhiều hảo cảm từ Mộ Khinh Ca: "Ngươi thật đặc biệt. Nếu là người khác bị cự hôn hai lần, chỉ sợ đã sớm thẹn quá hóa giận đại khai sát giới."
"Cho nên ta mới là Nữ hoàng, mà bọn chúng thì không phải." Khương Ly ngạo kiều nói.
Mộ Khinh Ca nở nụ cười nhẹ nhõm.
Nàng đột nhiên phát hiện tán gẫu với Khương Ly rất là thoải mái.
Khương Ly nhíu mày trầm tư: "Tình huống Mộ phủ khi trước cần một nam hài ổn định quân tâm, ta có thể hiểu. Mà tốt nhất là nam hài này hoàn khố không học vấn không nghề nghiệp, điểm này ngươi cũng làm rồi. Nhưng sau khi những kẻ dã tâm ở Tần quốc bị lật đổ, vì sao ngươi còn tiếp tục giấu diếm?"
Nàng nâng mắt lên nhìn về phía Mộ Khinh Ca, chờ đợi giải thích.
"Thói quen." Mộ Khinh Ca đưa ra đáp án bình thường nhất.
Nàng nói: "Làm nam hài mười mấy năm rồi, đột nhiên một ngày muốn ngươi mặc váy ở nhà, cửa lớn không ra cửa sau không bước, ngươi cũng sẽ không quen." Điểm này nàng không nói dối. Kiếp trước nàng ở trong quân doanh đâu có phân nam nữ? Kiểu ăn mặc tinh xảo, váy ngắn gợi cảm, dẫm giày cao gót xách theo hàng hiệu đi dạo phố. Nàng đúng là không thể tiếp thu.