Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi

Chương 489: Mắt chó xem ai kém! (1)



Edit: Diệp Lưu Nhiên

《 Lâm Xuyên chí? Thánh Nguyên chí? Thiên Đô 》

Chính giữa Lâm Xuyên là đại quốc bao la rộng lớn. Biên giới vô tận, trải dài đến ngàn vạn dặm. Thủ đô của đại quốc tên là 'Thiên Đô'.

Thiên Đô to lớn, giống như lãnh thổ của quốc gia nhỏ.

Thành, có sáu cửa thành, một cửa ở phía bắc và phía nam, hai cửa ở phía đông và phía tây. Con đường đi thông đều thẳng tắp, liên kết đến các nước.

Thành trì được xây thành hình chữ nhật, chiều ngang chiều dọc đều vuông vức. Tầng tầng lớp lớp, phố xá náo nhiệt, bá tánh giàu có...

"Thiên Đô." Ngưng mắt nhìn tường thành trang nghiêm cao trăm trượng, bảng hiệu dùng kim phấn phác họa, khiến cho Mộ Khinh Ca hứng thú.

Nàng nâng cằm lên nhìn bảng hiệu, ánh mắt đảo qua toàn bộ cửa thành.

Tường thành cao ước chừng trăm trượng, nguy nga đĩnh bạt, đậm chất trang nghiêm. Vẻn vẹn chỉ là tường thành thôi, cũng khiến người ta có cảm giác muốn cúi đầu xưng thần.


Trên tường thành là hành lang lầu cao, cờ xí tung bay, binh lính mặc áo giáp màu vàng uy phong lẫm lẫm, mắt nhìn thẳng về phương xa.

Cửa thành được đúc từ cây ô kim vô cùng kiên cố, gia cố thêm đồng nhựa. Bề mặt sặc sỡ bảy màu, nhìn kỹ, cư nhiên khảm thêm thú hạch cao giai. Chỉ là cách làm này thôi, đã không thể dùng tiền tài ra so sánh.

Thánh Nguyên đế quốc giàu có, rõ ràng thật sự hiện ra trước mặt mọi người.

Triệu Nam Tinh cưỡi ngựa đi đến bên Mộ Khinh Ca, trong tiếng cười có chút bất đắc dĩ: "Thú hạch cao giai, ở tam đẳng quốc đều thuộc về bảo bối hiếm có không mua được bằng tiền. Mà ở thủ đô Thánh Nguyên đế quốc, lại chỉ có thể làm đồ trang trí cho cửa thành. Đối lập kiểu này đúng là đả kích người!"

Hắn vừa dứt lời, Phượng Vu Phi cũng cưỡi ngựa đi tới bên kia Mộ Khinh Ca. Nhìn lướt qua, rồi nhìn về phía Mộ Khinh Ca, nói: "Tam đẳng quốc từ trước đến nay trong mắt nhị đẳng quốc nhất đẳng quốc đều giống như ăn mày. Lần này tiến vào Thiên Đô, chỉ sợ sẽ không được thuận lợi."


Lời hai người dạo qua một vòng vào tai Mộ Khinh Ca. Nàng nhẹ giương khóe miệng, tầm mắt rời khỏi bảng hiệu, nhìn về phía hai người: "Không sao, chúng ta không gây chuyện cũng không sợ chuyện."

Triệu Nam Tinh và Phượng Vu Phi đều nghiêm túc gật đầu.

"Đi thôi, chúng ta vào xem đệ nhất Lâm Xuyên rốt cuộc trông thế nào!" Mộ Khinh Ca ra lệnh một tiếng. Đội ngũ tam đẳng quốc theo sát sau, chậm rãi bước qua cây cầu bạch ngọc vắt ngang sông đào bảo vệ thành, hướng gần tới cửa thành.

Tần quốc, Ly quốc, Ngu quốc chính là đại biểu lần này cho tam đẳng quốc.

Đây là do Mộ Khinh Ca quyết định, cũng là quyết định thích hợp nhất.

Thống soái tam quốc theo thứ tự là Mộ Khinh Ca, Triệu Nam Tinh và Phượng Vu Phi. Chỉ nhìn từ điểm này, ít nhất đoàn kết không thành vấn đề, căn bản giải quyết xong.


Không cần lo lắng phát sinh tình huống người trước thì bận việc vội chết, người sau sẽ thọc dao găm.

Về phần Đồ quốc và Ba quốc, cái trước thì độ hảo cảm của Mộ Khinh Ca đối với họ bằng không, nàng cũng không quen thuộc tướng lãnh ở Đồ quốc. Cái sau thì bởi vì vấn đề thể chế của họ, quan hệ giữa các tộc Ba quốc rất phức tạp. Nếu đến đây, chỉ sợ sẽ liên lụy đến một số chi tiết.

Cho nên chọn Ly quốc và Ngu quốc là tốt nhất.

Căn cứ theo yêu cầu, đại biểu mỗi nước không được vượt quá hai nghìn người. Cộng cả người tam đẳng quốc chính là trái phải sáu nghìn người. Đội ngũ sáu nghìn người xếp ở ngoài Thiên Đô, cũng coi như một phong cảnh, rước lấy dòng người ghé mắt hiếu kỳ, hoặc là ngừng chân bàn tán.

"Đứng lại!" Dưới cửa thành truyền đến tiếng quát chói tai.
Âm thanh vô cùng sắc nhọn, kèm theo là lợi kiếm hàn quang chắn trước mặt Mộ Khinh Ca, ngăn cản đường đi của nàng.

Ánh mắt Mộ Khinh Ca rơi vào thanh kiếm, con ngươi chợt lóe u quang, thanh âm khe khẽ: "Linh khí." Một binh sĩ cửa thành, vũ khí sử dụng đều là Linh khí. Thánh Nguyên đế quốc này rốt cuộc có bao nhiêu tiền?

"Các ngươi là người phương nào, dám suất quân đội tiến vào Thiên Đô." Người ngăn Mộ Khinh Ca mặc áo giáp kim sắc, xem bộ dáng có vẻ là tướng quân phụ trách cửa thành.

Thần sắc hắn lạnh lùng, ngữ khí mang theo một tia cao ngạo.

Bộ dáng bới móc của hắn khiến Mộ Khinh Ca hơi híp mắt.

Triệu Nam Tinh thúc ngựa tiến lên, chủ động nói: "Vị tướng quân này, chúng ta là đại biểu tam đẳng quốc đến Thiên Đô tham gia hội Lâm Xuyên, kính xin để chúng ta vào thành."

Hắn ôm tâm thái 'một điều nhịn chín điều lành', nhưng vị tướng quân thủ thành này hiển nhiên không nghĩ như vậy.
Nghe xong Triệu Nam Tinh tự thuật, giữa mày hắn càng thêm khinh miệt kiêu căng. Hắn hất cằm lên, thái độ nhìn xuống từ trên cao dò xét: "Thì ra là tam đẳng quốc tới!"

Hắn cắn ra ba chữ 'tam đẳng quốc' đến âm dương quái khí, lập tức khiến quần chúng vây xem và các tướng sĩ thủ thành khác ồn ào cười to.

Cười to ồn ào, chứ không phải che miệng cười khẽ.

Bọn chúng cười nhạo không hề cố kỵ sứ giả đến từ tam đẳng quốc. Một đám tụ lại nhau cười, cười đến mấy ngàn quân đội tam đẳng quốc mặt đỏ tai hồng.

Cũng may bọn họ đều là quân sĩ ưu tú nhất đến từ tam đẳng quốc. Cho dù ở cửa thành chịu nhục, bọn họ vẫn thẳng lưng tăm tắp, mắt nhìn thẳng. Chỉ là từng người nắm binh khí trong tay đều chặt đến gắt gao. Trên mu bàn tay nổi gân xanh, khớp xương trắng bệch.
"Đây là tố chất của người coi cửa Thiên Đô?" Một tiếng nói châm biếm lạnh buốt, không nhanh không chậm truyền đến.

Bất ngờ, khiến tiếng cười của đám người ồn ào kia đột nhiên im bặt.

Bốn phía lập tức trở nên an tĩnh, ánh mắt mọi người đều ăn ý nhìn về phía người phát ra tiếng.

"Lớn mật! Ngươi dám vu khống bản tướng quân!" Tướng quân mặc kim giáp bộ mặt âm trầm, càng dí sát lợi kiếm vào Mộ Khinh Ca hơn.

Động tác của hắn dẫn đến những tướng sĩ thủ thành đều chĩa binh khí trong tay vào đám người Mộ Khinh Ca.

"Vu khống?" Đôi mắt thanh thấu của Mộ Khinh Ca nhàn nhạt đảo qua lợi kiếm trên tay hắn, ngữ khí vẫn vân đạm phong khinh, rồi lại mang theo trào phúng: "Chỉ là con chó trông cửa thôi, đáng giá để bổn tước gia vu khống?"

"Ngươi!" Tướng quân kim giáp phẫn nộ trợn mắt, một đạo thanh mang hiện lên lợi kiếm đột nhiên đâm tới Mộ Khinh Ca: "Tìm chết!"
Đột nhiên phát sinh một màn này, đội ngũ tam đẳng quốc, Triệu Nam Tinh và Phượng Vu Phi cách Mộ Khinh Ca gần nhất đều cả kinh mở to hai mắt, nhưng không có ý tứ ra tay.

Bá tánh đế quốc bốn phía đều giật mình nhìn tướng quân thủ thành. Biểu tình kia tựa như một giây sau sẽ nhìn thấy hạng người xuất khẩu cuồng ngôn này ngã từ trên diễm mã xuống.

Hoặc là chết oan chết uổng. Hoặc là vẫy đuôi lấy lòng bồi tội!

Bá tánh đế quốc đều nghĩ như vậy, tướng quân kim giáp kia cũng ảo tưởng như vậy.

Lúc hắn đâm một kiếm tới, khóe miệng và mắt đều nổi lên ý lạnh lẽo. Dường như Mộ Khinh Ca trong mắt hắn không khác gì một con chó.

À, khác biệt duy nhất chính là, con chó lớn này trông rất tuấn tú. Nếu có thể bán làm tiểu quan, hẳn là sẽ kiếm được một khoản lớn!

Một cái chớp mắt, chúng sinh trăm vẻ.
Mũi kiếm bí mật mang theo hàn mang, đã đi tới trước mắt Mộ Khinh Ca.

Nhưng nàng lại không tránh không né, trong mắt người khác chính là bị dọa đến choáng váng rồi.

Răng rắc!

Thanh âm thanh thúy như chuông, vang lên ngoài cửa thành.

Ngay sau đó, mọi người nhìn thấy tướng quân kim giáp kiêu ngạo rút kiếm bị bay ngược ra sau, trực tiếp xuyên qua toàn bộ cửa thành rơi mạnh xuống đường cái. Bụi bặm phủi lên, 'oa' một tiếng trào ra máu tươi đầy mồm.

Hít!!!

Chuyện gì xảy ra?!

Các bá tánh đế đô mở to hai mắt, biểu tình cực kỳ thống nhất đều là vô cùng khiếp sợ, tràn ngập khó tin.

Bọn hắn cứng đờ tại chỗ, nhìn chằm chằm tướng quân kim giáp quỳ rạp chật vật dưới đất, mất đi phản ứng.

Bọn hắn căn bản không thấy rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, thì đã nhìn thấy tướng quân bay ra ngoài. Trông dáng vẻ, còn bị thương rất nặng.
Mà lúc này, có người chú ý tới Mộ Khinh Ca.

Nàng vẫn thẳng tắp mà lười biếng như trước, vẻ mặt lạnh nhạt. Ngũ quan tuyệt mỹ, tinh xảo vô song, chói mắt sáng rọi.

Dưới chân diễm mã do nàng cưỡi, có một mẩu đoạn mũi kiến sắc bén an tĩnh rơi dưới đất.

Thấy một màn như vậy, khiến các bá tánh đế quốc lại hít khí lạnh lần hai.

Tướng quân thủ thành không chỉ bị đánh phế, bội kiếm cũng bị bẻ gãy?!

Nhưng tất cả rốt cuộc phát sinh thế nào?