Edit: Diệp Lưu Nhiên
"Sứ giả Nhung quốc xem ra chưa biết họ Mộ." Lâu Huyền Thiết cười lạnh nói.
Tựa như Mộ Khinh Ca có thêm một địch nhân, hắn sẽ càng vui vẻ thêm một phần.
Hắc Mộc nghĩ nghĩ, cũng nở nụ cười: "Nhung quốc với chúng ta coi như đồng khí liên chi rồi, không bằng để bọn chúng dò đường trước chúng ta. Đêm nay không có khả năng gϊếŧ họ Mộ, nhưng có thể áp chế nhuệ khí hắn thì chắc là có khả năng."
(*) Đồng khí liên chi: tình thân thiết giữa anh chị em ruột thịt giống như những cành nhánh mọc từ cùng một cái cây, cùng được hưởng sự vun bồi, nuôi dưỡng từ thân cây.
"Đại trưởng lão, ngươi vừa nói tu vi họ Mộ kia rất cao. Chỉ bằng Nhung quốc thì làm sao có thể áp cế được nhuệ khí hắn?" Thái Sử Cao khó hiểu.
Hắn ước gì Mộ Khinh Ca chết sớm một chút. Sau đó hắn muốn lấy lại Ngự thú sáo đã bị Mộ Khinh Ca cướp đi.
Có lẽ bởi vì mọi người đều hận cùng một người, Cảnh Thiên tâm hữu linh tê (*) nhìn về phía đám người Thái Sử Cao, thấy được ánh mắt âm độc của bọn hắn nhìn Mộ Khinh Ca.
(*) Tâm hữu linh tê: "Linh tê" có nghĩa là sừng tê giác, mà theo truyền thuyết thì tê giác là linh thú, có được "linh tê" thì sẽ hiểu được suy nghĩ của người khác. Như vậy, câu "tâm hữu linh tê" sẽ có ý nghĩa gần như tâm linh tương thông.
Ánh mắt hắn lóe lóe, gương mặt lạnh buốt nói với gia chủ Cảnh gia: "Phụ thân, Mộ Khinh Ca tuổi trẻ cuồng vọng, không biết trời cao đất dày, không biết đắc tội bao nhiêu người. Con thấy Luyện Đúc Tháp và Vạn Thú Tông kia hận không thể diệt trừ hắn cho sảng khoái. Nếu chúng ta thật sự mượn sức hắn, vậy chẳng lẽ còn phải giúp hắn thu thập cục diện rối rắm này?"
Hắn càng kỳ vọng, Mộ Khinh Ca bị mấy thế lực thu thập đến chật vật. Lúc hắn xuất hiện sẽ lấy tư thái ân nhân thu hắn (Mộ Khinh Ca) vào Cảnh gia. Chỉ có như vậy, ngày sau hắn mới có thể tùy ý nhục nhã Mộ Khinh Ca, báo thù cho mình!
Cảnh gia chủ nghe vậy, ánh mắt nhẹ nhàng nhìn đến vị trí Luyện Đúc Tháp và Vạn Thú Tông.
Quả nhiên hắn thấy hai đại thế lực, mấy người dẫn đầu đều nghiến răng nghiến lợi nhìn Mộ Khinh Ca.
Hắn hơi nhíu mày, như đang nghiêm túc tự hỏi lời Cảnh Thiên nói.
Một lát sau, hắn mới nhẹ gật đầu, nói với Cảnh Thiên: "Ngươi nói có lý. Thiên tài có lợi hại mấy, nếu chết non thì không còn giá trị. Tạm hoãn lại chuyện mượn sức Mộ Khinh Ca, nhìn kỹ trước rồi hẵng nói sau."
Bằng không, để hắn lập tức đi cầu hòa Mộ Khinh Ca, tâm lý hắn còn chưa tiếp thu được.
Trên yến hội, chúng sinh trăm thái, tâm tư khác nhau, âm mưu thay phiên nổi lên. Mà Mộ Khinh Ca bị âm mưu bao vây, vẫn điềm nhiên như không, thi thoảng trò chuyện với Khương Ly, vẫn không có biểu hiện gì khác.
Rượu quá nửa tuần, trước mặt Mộ Khinh Ca đột nhiên xuất hiện một người.
Người này xuất hiện, khiến bốn phía đều an tĩnh lại.
Mộ Khinh Ca uống đến có chút say, cảm nhận được trên đầu bị bóng ma bao phủ. Ngẩng đầu lên, nhìn thấy Thái tử Thánh Nguyên đế quốc mặc mãng bào, đầu đội kim quan, gương mặt tươi cười, Hoàng Phủ Hoán.
Cảm giác say biến mất trong mắt Mộ Khinh Ca, hiện lên một tia kinh ngạc.
Nàng không rõ vì sao Thái tử điện hạ cao cao tại thượng lại đột nhiên xuất hiện trước mặt nàng. Trên tay hắn còn cầm ly rượu, ý đồ rất rõ ràng.
Cũng khó trách bốn phía lại an tĩnh như thế.
Ngay cả người tứ đại gia tộc cũng đều mang thần sắc khác nhau. Hoàng Phủ Hoán là người nào? Thái tử Thánh Nguyên đế quốc, là Nguyên hoàng tương lai.
Chủ yếu nhất là, tên hắn là do Thánh Vương bệ hạ tự mình ban cho.
Nghe đồn, hoàng tử trong hoàng tộc Hoàng Phủ, mỗi một người sinh ra đều sẽ được Nguyên hoàng tự mình ôm đến Ly cung nơi ở của Thánh Vương bệ hạ, thỉnh cầu ban tên.
Thói quen này vẫn luôn do mỗi thế hệ Nguyên hoàng truyền thừa.
Nhưng nhiều hoàng tử như vậy được đưa vào Ly cung thỉnh cầu ban danh, lại chỉ có duy nhất Hoàng Phủ Hoán được vinh sủng này.
Cho nên hắn đã được chú định lóa mắt hơn những hoàng tử khác, cũng trở thành Thái tử. Không ai dám không phục, bởi vì đây là lựa chọn của Thánh Vương bệ hạ!
Một nhân vật như vậy, cư nhiên chủ động giao hảo Mộ Khinh Ca?
Đây là tình huống gì?
Những âm mưu quay chung quanh Mộ Khinh Ca, tại một khắc này đều không khỏi tạm đình chỉ.
Mọi người đều dời tầm mắt hướng về ghế Mộ Khinh Ca.
Bình đài tầng hai tĩnh lặng đến mức một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe được. Mà các quan lại dưới tầng một hình như đã nhận ra tầng trên an tĩnh, cũng dần trở nên yên tĩnh lại.
Hoàng Phủ Hoán đứng trước mặt Mộ Khinh Ca, đôi mắt tràn ngập ý cười hiền lành.
Mộ Khinh Ca rất nghi hoặc, nghi hoặc nguyên nhân Hoàng Phủ Hoán tỏ thiện ý. Nàng xác định chưa từng gặp qua vị Thái tử điện hạ được vạn chúng vinh sủng.
Nàng cầm ly rượu, chậm rãi đứng lên.
Hai người cạn ly, Hoàng Phủ Hoán mở miệng nói: "Mộ tiểu tước gia, ngưỡng mộ đại danh đã lâu. Hôm nay vừa thấy, là vinh hanh của Hoán. Ly rượu này là Hoán đón gió vì Mộ tiểu tước gia."
Lời nói khiêm tốn, cư nhiên từ miệng người thừa kế đế quốc tương lai nói ra, khiến mọi người đại kinh thất sắc.
(500 chương rồi, hy vọng mọi người xem ở truyenwiki1.com @Ransilver, wp: ngungkymanluc.wordpress hoặc truyenyy để ủng hộ editor. Tránh xa các trang re-up như truyenfull, truyenwiki,... nhé)
Chỉ là Nguyên hoàng ngồi trên long ỷ không hề kinh ngạc đối với hành động nhi tử, ngược lại rất tán đồng.
Mộ Khinh Ca nghi hoặc, cạn ly rượu uống cùng Hoàng Phủ Hoán.
Sau đó, nàng mới nói với Hoàng Phủ Hoán: "Thái tử điện hạ đã nghe nói qua về ta?" Nàng quyết không tin thân là Hoàng thái tử Thánh Nguyên đế quốc, sẽ chú ý một Tiểu tước gia ở tam đẳng quốc.
Hoàng Phủ Hoán đột nhiên nở nụ cười, không tiếng động nói ra bốn chữ...
Đồng tử Mộ Khinh Ca co rụt lại, trong lòng dậy lên tầng tầng sóng lớn.
Nếu nàng không nhìn lầm, Hoàng Phủ Hoán không tiếng động nói ra bốn chữ là 'Thánh Vương bệ hạ'!
Cư nhiên là Tư Mạch!
Chỉ sợ thế nào Mộ Khinh Ca cũng không tưởng được, nguyên nhân Hoàng Phủ Hoán đối xử đặc biệt với mình là vì Tư Mạch. Đột nhiên nhắc đến nam nhân đó, trong lòng Mộ Khinh Ca bỗng nhảy dựng.
Sau khi khiếp sợ, một dòng nước ấm áp chảy vào lòng nàng.
Nàng không thể xác định Tư Mạch đã nói gì với Hoàng Phủ Hoán, càng không biết Hoàng Phủ Hoán biết bao nhiêu về quan hệ chuyện của nàng.
"Có ít lời nói, không tiện nhiều lời. Nếu Mộ tiểu tước gia có thời gian, đợi sau khi yến hội kết thúc, Hoán muốn chong đèn trò chuyện suốt đêm với Mộ tiểu tước gia." Hoàng Phủ Hoán đưa ra lời mời.
Hắn nói những lời này, khiến Mộ Khinh Ca xác định.
Xem ra Hoàng Phủ Hoán không biết thân phận nữ tử của nàng. Nếu không, tuyệt sẽ không đưa ra lời mời chong đèn tâm sự suốt đêm. Nhưng nàng rất muốn biết Hoàng Phủ Hoán làm sao mà biết nàng. Dựa theo nàng hiểu, Tư Mạch tuyệt sẽ không tùy tiện nói với người khác về chuyện của nàng.
Cho nên nàng khẽ gật đầu, xem như đáp ứng Hoàng Phủ Hoán mời.
Mục đích đạt thành, Hoàng Phủ Hoán xoay người trở về vị trí mình, không tiếp tục dừng ở bàn tiệc Mộ Khinh Ca.
"Vì sao Hoàng Phủ Hoán lại có mấy phần kính trọng ngươi vậy?" Hoàng Phủ Hoán vừa đi, Khương Ly đã không kiềm chế được muốn hỏi Mộ Khinh Ca.
Mộ Khinh Ca nhìn về phía nàng, chống lại ánh mắt hóng hớt của đối phương. Nàng liếc trắng mắt, trấn định tự nhiên nói: "Bởi vì ta lớn lên khiến người khác ưa thích."
"Mộ Khinh Ca ngươi có cần mặt không!" Khương Ly làm tư thế muốn ói, vẻ mặt ghét bỏ.
Mộ Khinh Ca giơ tay sờ sờ mặt mình, nhàn nhạt nói: "Mặt bổn tước gia cũng không tệ lắm!"
Khương Ly không chịu nổi quay ngoắt đầu.
Triệu Nam Tinh và Phượng Vu Phi thì ở sau lưng Mộ Khinh Ca che miệng cười khẽ.
Hoàng Phủ Hoán để lại một bút, khiến Mộ Khinh Ca trở thành tiêu điểm lầm nữa. Tứ đại gia tộc đánh giá giá trị của nàng, lại phải tính toán lại một chút.
Bình đài tầng hai bình tĩnh, bị đánh vỡ.
Nhưng không khí lại mang theo một loại quỷ dị. Tựa như loại quỷ dị này quay chung quanh Mộ Khinh Ca mà ra.
"Nguyên hoàng bệ hạ!" Đột nhiên, có người đánh vỡ sự trầm mặc.
Mộ Khinh Ca ngước mắt nhìn, chỉ thấy sứ giả Nhung quốc đột nhiên đứng lên, ôm quyền nói với Nguyên hoàng ngồi trên long ỷ: "Đêm nay tuy là Nguyên hoàng tổ chức yến hội tẩy trần đón gió cho chúng ta. Nhưng cứ ngồi uống không như vậy thì thật sự không thú vị. Không bằng chúng ta tăng thêm chút thú vui, cũng trợ hứng cho Nguyên hoàng!"