Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi

Chương 534: Nữ nhân ghen ghét! (2)



Edit: Diệp Lưu Nhiên

Đáng tiếc, tiểu nữ hài hình dung nửa ngày nhưng mãi không miêu tả ra được, chính là người bình thường ném vào đám đông sẽ không nhận ra.

Tìm một người có khuôn mặt không có gì đặc biệt tới làm chuyện này, tâm tư người thao túng sau lưng quả là tinh tế. Không cho ai truy xét ra được manh mối nào.

Mộ Khinh Ca nghĩ nghĩ, lại hỏi tiểu nữ hài: "Vậy... khi nào hắn sẽ đến?"

Tiểu nữ hài lắc đầu nói: "Thúc thúc đưa tiền cho người bán rong, chúng ta xướng xong thì trực tiếp tới gặp người bán rong lấy kẹo là được."

Tiểu nữ hài trả lời xong, Khương Ly cũng vừa vặn đi tới từ bên kia.

Nàng nhìn về phía Mộ Khinh Ca, nhẹ nhàng lắc đầu.

Mộ Khinh Ca cười cười với tiểu nữ hài; "Đa tạ muội. Đi chơi đi."

Tiểu nữ hài xoay người rời đi, Mộ Khinh Ca mới chậm rãi thu nụ cười lại.


Khương Ly nhìn nàng nói: "Xem ra, ngươi cũng không thu hoạch được gì."

"Cũng không phải không thu hoạch được gì." Mộ Khinh Ca hơi híp mắt.

Khương Ly tò mò nhìn nàng, chờ đợi câu nói kế tiếp.

Mộ Khinh Ca chắp hai tay sau lưng, nói với Khương Ly: "Chuyện này không phải ngươi làm, bên Hoàng Phủ Hoán nếu muốn nhúng tay cũng sẽ không dùng phương thức mịt mờ này. Như vậy trong số những người ta biết, sẽ ra tay như thế cũng chỉ có một người. Mà cách làm không lưu dấu vết này cũng phù hợp với tính cách người kia."

"Ngươi là nói..." Khương Ly chuyển mắt nghĩ, đưa ra đáp án của mình: "Là Vạn Tượng Lâu?"

Khoảng thời gian này, thế lực điều tra ngọn nguồn vu khống Mộ Khinh Ca, ngoại trừ nàng và Hoàng Phủ hoàng thất ra, thì cũng chỉ dư lại Vạn Tượng Lâu. Huống chi, Mộ Khinh Ca còn nói nàng có quan hệ không cạn với Hàn Thải Thải.


Mộ Khinh Ca nhẹ gật đầu, thừa nhận Khương Ly suy đoán.

Khương Ly lập tức vui vẻ, trêu chọc nói: "Hàn thiếu chủ này, ta nghe nói hắn đều luôn tự cho mình là trên cao, trước giờ không thân cận với người khác, càng sẽ không đối xử ai như thế. Xem ra hắn đúng là chân tình với ngươi nha!"

Mộ Khinh Ca trừng mắt nhìn nàng, cười lạnh: "Hắn chỉ là đang ép ta ra tay thôi."

"Ép ngươi ra tay?" Khương Ly kinh ngạc nói.

Mộ Khinh Ca nhận định cười lạnh: "Hàn Thải Thải chính là một tên thích xem diễn, hắn làm vậy phỏng chừng là muốn ta ra tay đối phó những tin đồn vớ vẩn ấy."

"Làm vậy là có thể ép ngươi ra tay?" Khương Ly ngẩn người, không hiểu.

Mộ Khinh Ca giải thích: "Nếu ngươi là người Lam gia, nghe được ca dao này, ngươi sẽ nghĩ thế nào?"

"Sao chịu nổi một vết sẹo bị vạch trần, đương nhiên là toàn lực tìm kiếm người tung tin." Khương Ly lập tức đáp.


Mộ Khinh Ca gật đầu: "Mà ca dao được truyền ra, người được lợi lớn nhất là ai?"

"Người được lợi lớn nhất?" Khương Ly nghĩ nghĩ, lập tức mở to mắt nhìn về phía Mộ Khinh Ca.

Mộ Khinh Ca cười nói: "Xem ra ngươi đã suy nghĩ cẩn thận. Thật ra biện pháp tốt nhất để áp chế dư luận, chính là tạo ra một dư luận khác càng hấp dẫn hơn. Lúc trước chuyện Lam gia bị truyền ra còn chưa kịp bay lên dư luận, thì đã bị lời đồn về ta thay thế. Mặc kệ sau lưng chuyện này có phải Lam gia thao túng hay không, nhưng người được lợi lớn nhất là bọn chúng. Mà hiện giờ bài ca dao này bị truyền ra, mục đích chính là hấp dẫn ánh mắt bá tánh. Nhắc lại chuyện xưa, cũng giảm đi nhiệt độ tin đồn về ta. Dù sao ta đối với bá tánh Thiên Đô mà nói, chỉ là người qua đường. Mà Lam gia là tồn tại nhiều năm ở Thiên Đô, Lam Phi Nguyệt qua nhiều năm như vậy vẫn luôn được coi là nữ nhân sẽ tiến vào Ly cung. Vô luận thế nào, độ chú ý của bá tánh Thiên Đô với nàng ta, sẽ vượt xa ta. Một khi hình thành dư luận, đề tài về ta sẽ qua đi, mà Lam gia sẽ bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió. Cùng với đó, người được lợi lớn nhất trong chuyện này là ta. Mà ta sẽ biến thành đối tượng Lam gia hoài nghi. Vô luận có phải ta làm hay không, đều sẽ hoài nghi ta thao túng lời đồn Lam gia."
"Ta hiểu rồi!" Khương Ly đột nhiên nói: "Họ Hàn kia là muốn nói cho ngươi biết, dù sao cái nồi này chắc chắn ngươi phải cõng rồi. Cho nên thay vì tiếp tục bị động chờ đợi, còn không bằng chủ động xuất kích, thêm... một mồi lửa."

Mộ Khinh Ca gật đầu.

"Nhưng vì sao hắn muốn làm vậy?" Khương Ly lại khó hiểu.

Nếu nói Hàn Thải Thải thích Mộ Khinh ca, không muốn nàng bị ủy khuất nên mới ra mặt. Vậy sao phải ép nàng lên mặt bàn? Sao không tri kỷ giúp nàng giải quyết mọi thứ, nói không chừng Mộ Khinh Ca sẽ cảm động một chút đấy.

Đối với chuyện này, trái lại Mộ Khinh Ca không cảm thấy kỳ quái: "Tính cách hắn vốn quái đản. Chuyện gì cũng có thể coi thành trò chơi tiêu khiển. Chuyện này cũng không ngoại lệ, hắn coi chuyện này như bàn cờ. Hắn đã ra chiêu, kế tiếp muốn xem ta tiếp chiêu thế nào. Là đi theo an bài của hắn, hay là tìm lối tắt khác, ra tay xuất kỳ bất ý."
Hắn thật sự nghĩ như vậy sao?

Khương Ly thầm nghĩ. Nàng vẫn cảm thấy Mộ Khinh Ca đã nghĩ tâm tư Hàn Thải Thải quá phức tạp rồi.

Nhưng không có chứng cứ, Khương Ly sẽ không nói bậy. Huống chi nàng và Hàn Thải Thải không quen biết, nói tốt giúp hắn làm gì?

Thế nên nàng vứt bỏ rối rắm, hỏi Mộ Khinh Ca: "Vậy kế tiếp ngươi định làm gì? Vẫn không thèm để ý như cũ, hay là ra tay?"

Mộ Khinh Ca khẽ cười nói: "Tuy rằng ta rất khó chịu khi bị người ta sắp đặt. Nhưng mà hắn ra phép khích tướng, cũng là nhắc nhở ta."

Nàng nhìn về phía Khương Ly, cười đến ý vị thâm trường: "Đôi khi, muốn chuyển bại thành thắng, cũng không chỉ có một con đường là bôi đen."

Nói xong, nàng gọi Long Nha Vệ đi theo mình tới, thì thầm họ vài câu.

Sau đó, Long Nha Vệ phân chia tiêu tán trong đám người.

"Ngươi bảo bọn họ đi làm gì thế?" Khương Ly tới bên cạnh Mộ Khinh Ca, thấp giọng hỏi.
Mộ Khinh Ca cười thần thần bí bí: "Ngươi sẽ biết nhanh thôi. Đi nào, còn phải đi Vạn Tượng Lâu đấy."

"Lại chơi trò bí hiểm?" Khương Ly bất mãn nói thầm, cùng theo Mộ Khinh Ca rời đi.

...

Đường lớn phía đông, chiêu bài Vạn Tượng Lâu cực kỳ bắt mắt.

Hôm nay là hội đấu giá Vạn Tượng Lâu, các đại gia tộc và thế lực trong Thiên Đô đều thu được thiệp mời.

Khi Mộ Khinh Ca và Khương Ly đi vào nơi này, bên ngoài Vạn Tượng Lâu đã sớm kín hết chỗ. Từng chiếc xe ngựa đứng xếp hàng tiến vào cửa lớn Vạn Tượng Lâu.

"Chúng ta nên ngồi xe đến." Khương Ly nói với Mộ Khinh Ca.

Mộ Khinh Ca cười cười không nói gì.

Đột nhiên, một chiếc xe ngựa ngừng bên cạnh các nàng.

Hai người quay đầu nhìn, thấy màn xe được vén lên, lộ ra khuôn mặt Hoa Cầm Tâm.

"Mộ tiểu tước gia, sao huynh lại đi bộ đến thế? Không bằng ngồi xe ngựa của ta đi!" Hoa Cầm Tâm chủ động mời Mộ Khinh Ca, làm như không thấy Khương Ly bên cạnh nàng.
Tâm tư Hoa Cầm Tâm từ lúc bắt đầu chưa từng che giấu.

Mộ Khinh Ca đương nhiên là tránh xa được càng tốt.

"Đa tạ Hoa tiểu thư, không cần." Mộ Khinh Ca lên tiếng từ chối.

Hoa Cầm Tâm còn muốn tiếp tục khuyên bảo, lại có thêm một xe ngựa khác tới đây, dừng trước mặt Mộ Khinh Ca và Khương Ly.

Màn xe được vén lên, Hoàng Phủ Hoán nhô đầu ra, cười khiêm tốn với Mộ Khinh Ca và Khương Ly: "Mộ tiểu tước gia, Khương nữ hoàng. Đúng là trùng hợp, không bằng cùng đi?"

Dứt lời, hắn phảng phất bây giờ mới nhìn thấy Hoa Cầm Tâm, gật đầu lịch sự: "Thì ra là Hoa tiểu thư cũng ở đây."

"Thái tử điện hạ." Hoa Cầm Tâm nhìn thấy Hoàng Phủ Hoán, nụ cười cứng lại.

"Vậy đa tạ Thái tử điện hạ." Mộ Khinh Ca trực tiếp đồng ý, lôi kéo Khương Ly lên xe Hoàng Phủ Hoán.

Hoa Cầm Tâm cắn môi u oán nhìn Mộ Khinh Ca bước lên xe ngựa Hoàng Phủ Hoán, bất đắc dĩ buông màn xe xuống.
Bên trong xe, Hoa gia chủ vẫn luôn nhắm mắt dưỡng thần chậm rãi mở mắt, nhìn về phía nữ nhi mình, yêu thương nói: "Xem ra, Mộ tiểu tước gia không có cảm xúc với con."

"Mẫu thân, con sẽ không tử bỏ!" Hoa Cầm Tâm kiên trì nói.

Hoa gia chủ khẽ thở dài, cũng không khuyên nhiều, mà tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần.

Mộ Khinh Ca và Khương Ly ngồi trong xe Hoàng Phủ Hoán, phát hiện trong xe chỉ có một mình hắn.

Không chờ dò hỏi, hắn đã giải thích mình là đại diện hoàng thất đi tham gia hội đấu giá. Ba người tán gẫu tùy ý, đã đi vào trước cửa Vạn Tượng Lâu.

Ba người đưa bái thiếp ra xe ngựa, ngoài xe ngựa lại truyền đến câu nói khiến ba người kinh ngạc.