Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi

Chương 578: Vây khốn tuyệt cảnh, ngọc nát đá tan! (2)



Edit: Diệp Lưu Nhiên

Mộ Khinh Ca xảo trá lựa chọn cổ họng là chỗ yếu nhất, làm mục tiêu công kích. Khi Linh Lung Thương tiếp xúc đến da hắn, thì đã chú định kết cục hắn hôm nay.

"A!!!"

Linh Lung Thương nhanh chóng vận tốc quay, đâm thủng yết hầu cường giả Linh Động Kỳ, khiến hắn thống khổ hét lên.

Cảnh này, chấn kinh không ít người.

Không ai dám tin tưởng, một cường giả Linh Động Kỳ hàng thật giá thật, cư nhiên bị Mộ Khinh Ca gϊếŧ chết!

"Ta không cam lòng!!! A!!!" Linh Lung Thương đâm thủng yết hầu hắn. Khi Mộ Khinh Ca dùng sức muốn chém đứt đầu hắn, hắn đột nhiên quát lớn.

Phút chốc, thân thể hắn nhanh chóng bành trướng lên, giống như khí cầu mập mạp.

"Không tốt! Hắn muốn tự bạo!" Một tên cường giả Linh Động Kỳ cùng hắn công kích Mộ Khinh Ca, sợ tới mức mặt trắng bệch, nhanh chóng cách xa.


Hắn nhắc nhở một câu, cũng khiến hai người rà trận không màng vảy tập kích, xoay người nắm lấy Hắc Mộc, Thái Sử Cao, Lâu Huyền Thiết và Lam Phi Nguyệt chạy đi.

Nháy mắt, xung quanh Mộ Khinh Ca đã không còn bóng người.

Nhưng, Mộ Khinh Ca không rời đi.

"Tự bạo? Ta cho ngươi tự bạo!" Mộ Khinh Ca dùng sức xoay thân thương. Cổ yếu ớt bị chém đứt, một cái đầu lăn xuống.

Sau đó, nàng hô to Nguyên Nguyên.

Nguyên Nguyên ngầm hiểu, kéo giãn khoảng cách với một lão quái đang dây dưa mình, bắn ra một tia Bát Hoang Hư Không Viêm nhanh chóng bao vây thi thể sắp tự bạo.

Năng lực của Bát Hoang Hư Không Viêm chính là biến mọi thứ thành hư vô.

Nháy mắt khi tự bạo, Bát Hoang Hư Không Viêm đã ném hắn vào hư vô. Nhưng uy lực nổ tung còn lại, chấn đến Mộ Khinh Ca, khóe miệng tràn ra vết máu nhàn nhạt.


Mộ Khinh Ca cầm Linh Lung Thương nhanh chóng đứng lên. Giơ mu bàn tay quệt vết máu, thừa dịp khe hở, nhanh chóng đánh giá tình huống chiến trường.

Đống vảy của Khương Ly vây xung quanh nàng, tựa như đang bảo vệ nàng.

Mặt đất, Long Nha Vệ kiềm chế những người Tử cảnh đó, khó phân cao thấp.

Triệu Nam Tinh và Phượng Vu Phi suất lĩnh đội ngũ Ly quốc và Ngu quốc giao thủ với những người trẻ Lam gia không phải Tử cảnh. Tuy nhân số chiếm đa số, nhưng đã bắt đầu có tử thương.

Bên Thẩm Bích Thành cố hết sức kiềm chế Lam Cương, giảm bớt áp lực cho Mộ Khinh Ca. Đã bắt đầu xuất hiện hiện tượng thể lực và linh lực chống đỡ hết nổi. Chủ yếu là, hắn bị trọng thương.

Nếu hắn không phải Thẩm Bích Thành, không có một lòng quyết tâm không chịu thua, chỉ sợ đã sớm chết trên tay Lam Cương.


Nhưng mà bên Khương Ly thì còn có thể kiềm chế đối thủ, không có nguy cơ quá lớn.

Mộ Khinh Ca nhanh chóng phân tích tình huống. Lấy ra một bình đan dược, vứt tới Thẩm Bích Thành.

Thẩm Bích Thành lập tức nhận lấy, không hỏi nhiều mà bóp nát cái bình, nuốt toàn bộ đan dược vào.

Bên trong là đan dược Mộ Khinh Ca cấp cho Long Nha Vệ chuẩn bị chiến đấu, có thể khôi phục linh lực và thể lực trong nháy mắt, còn có tác dụng chữa thương nhất định.

Đan dược như vậy, Long Nha Vệ chưa bao giờ hết hàng, đó cũng là hàng tồn kho lâu dài của Mộ Khinh Ca.

Thẩm Bích Thành ăn đan dược, đan dược lập tức phát huy tác dụng. Chữa trị thân thể bị thương của hắn, cũng bổ sung linh lực và thể lực hắn.

Sự chuyển biến rõ ràng này, giống như người hành tẩu trên sa mạc đã lâu, đột nhiên gặp được nguồn nước bổ sung thân thể thiếu nước, khiến tinh thần người ta đại chấn.
Thẩm Bích Thành chợt quát một tiếng, triển khai công kích mãnh liệt với Lam Cương.

Lời nói đến chậm, thực tế chỉ biến hóa trong chớp mắt.

Mộ Khinh Ca nhìn thấy Thẩm Bích Thành biểu hiện, khóe miệng nổi lên một tia cười khổ. Một bình đan dược, số lượng bên trong đủ để hắn bổ sung mười lần, lại bị hắn nuốt hết.

Hít vào một hơi thật sâu, ánh mắt Mộ Khinh Ca kiên định.

Đây là trận chiến nước rút, không có khả năng thối lui.

Dù nàng may mắn gϊếŧ chết một lão quái Linh Động Kỳ, nhưng vẫn còn ba tên có thể công kích nàng... Một trận này, sợ là lành ít dữ nhiều.

'Chủ nhân, ngài đánh không lại, mau trốn vào đi! Không phải ngài hay nói quân tử không đánh một cuộc chiến không nắm chắc sao?' Thanh âm Manh Manh truyền vào đầu Mộ Khinh Ca.

Khóe miệng Mộ Khinh Ca giương lên nụ cười: 'Trốn? Ta có thể trốn, nhưng bọn họ thì sao giờ? Ngươi có thể mang nhiều người vậy vào không gian sao?' Mộ Khinh Ca nâng mắt lên, đôi mắt thanh thấu đảo qua mỗi một góc chiến trường.
Gió thổi lên tóc nàng, linh động phiêu dật trên không trung.

Nàng mặc áo giáp hồng bào, tay cầm Linh Lung Thương, đứng trên bầu trời giữa chiến hỏa. Tựa như chiến thần bất khuất, có chí khí thẳng tới trời cao, rồi lại anh dũng bi thương bị nhốt tại đây.

Vùng đất Thần Di phế tích tàn phá, đúng là khắc họa đủ tình trạng bây giờ!

'Chủ nhân, ngài đừng vọng động! Lão quái Linh Động Kỳ không phải dễ đối phó, vừa rồi ngài đã dùng hết vận may của mình rồi, kế tiếp sẽ thảm! Ngài đừng đi, sẽ chết đấy!' Mộ Khinh Ca hỏi khiến Manh Manh im lặng. Sau trầm mặc, Manh Manh càng lo lắng khuyên nhủ.

Trong lòng Mộ Khinh Ca và Manh Manh đều biết, không gian còn chưa thăng cấp đến mức có thể cho nhiều người sống vào.

Thần sắc Mộ Khinh Ca lạnh nhạt bình tĩnh, nhìn không ra một tia lo âu và bất an: 'Dù ngươi nói trận này ta tất bại, xem ra muốn thắng đúng thật là mơ tưởng.'
Tất cả lá bài tẩy của nàng, Manh Manh đều biết. Hơn nữa Manh Manh có kiến thức nhiều hơn nàng.

Từ khi nàng ấy thức tỉnh đã bắt đầu đi theo Mộ Khinh Ca, vô luận gặp kẻ địch mạnh thế nào, nàng ấy chưa bao giờ bảo Mộ Khinh Ca trốn đi. Hôm nay lại nỗ lực khuyên bảo như thế, xem ra đối với Manh Manh, Mộ Khinh Ca có dùng hết lá bài tẩy cũng khó sửa được cục diện tất bại bỏ mình.

Con đường sinh cơ duy nhất, chính là mượn không gian trốn đi.

Nếu giờ khắc này, chỉ có một mình nàng ở đây, không cần Manh Manh nhắc nhở nàng cũng sẽ trực tiếp trốn. Không chơi đùa với đám lão quái không biết xấu hổ, sau đó tìm cơ hội gϊếŧ cả nhà bọn chúng.

Nhưng mà...

'Manh Manh.' Mộ Khinh Ca cắt ngang Manh Manh lải nhải khuyên bảo.

Thanh âm Manh Manh đột nhiên im bặt trong đầu Mộ Khinh Ca. Đầu óc đột nhiên an tĩnh, khiến lòng Mộ Khinh Ca trở nên rõ ràng hơn. Nàng nở nụ cười nhạt nhẽo, sâu trong mắt là kiên định. Nàng nói với Manh Manh: 'Manh Manh, ta có thể đi, vậy còn họ? Bọn họ chiến vì ta, là đồng đội của ta. Ngươi bảo ta ruồng bỏ đồng đội trên chiến trường này? Thực xin lỗi, ta không làm được. Không vứt bỏ, không buông tay, là đạo lý đầu tiên ta học trong quân đội. Hôm nay dù có phải chết, ta cũng phải hăng hái chiến đấu!'
Đáy mắt Mộ Khinh Ca phát ra tia lửa mãnh liệt, ý chí chiến đấu ngang nhiên.

Nàng nhìn về phía những cường giả Tử cảnh đối kháng Long Nha Vệ. Ánh mắt lăng lệ, thừa dịp mấy lão quái đã tránh tự bạo kia còn chưa trở về. Như đạn pháo trực tiếp bắn xuống mặt đất, gia nhập Long Nha Vệ chiến đấu.

Lựa chọn diệt trừ cao thủ Tử cảnh trước là vì làm vậy, sẽ có thế cục xoay chuyển chiến trường lớn nhất.

Thời gian nàng không nhiều, chỉ có thể giải quyết dứt khoát.

Đối phương muốn nàng chết, vậy trước khi nàng chết phải hung hăng cắn rớt miếng thịt của bọn chúng. Khiến bọn chúng đau cả đời, để bọn chúng cả đời phải sống trong bóng ma!

Mộ Khinh Ca đột nhiên gia nhập, Long Nha Vệ đều sửng sốt.

"Thất thần làm gì? Gϊếŧ --!" Mộ Khinh Ca cầm Linh Lung Thương. Thân ảnh hư hóa lẫn vào trong cường giả Tử cảnh, rối loạn trận tuyến của đám cường giả.
Nhóm Long Nha Vệ lập tức phản ứng lại, vừa đi theo Mộ Khinh Ca, vừa lấy súng ra bắn ầm ầm oanh tạc trận doanh cường giả Tử cảnh.

Bên Tử cảnh bị quấy rầy, hai mươi Long Nha Vệ tranh thủ rút ra khe hở, gia nhập Ly quốc và Ngu quốc chiến đấu.

Đã không có lão quái Linh Động Kỳ kiềm chế, Mộ Khinh Ca bắt đầu gặt tính mạng.

Có Linh Lung Thương trong tay, bản thân lại là Tử cảnh đỉnh. Những Tử cảnh sơ giai, trung giai đều bị nàng một phát đâm chết.

Những miếng vảy quay chung quanh Mộ Khinh Ca cũng giống như ý niệm nghĩ thông suốt, phân tán mà đi, gia nhập thu hoạch mạng người.

Chiến cuộc, thoáng nghiêng về phía Mộ Khinh Ca.

Nhưng nội tâm nàng biết rõ, đây chỉ là tạm thời.

,,,

Trong không gian thí luyện, giống như chiếc gương bị nứt vỡ, chằng chịt vết rách.

Toàn bộ không gian, phảng phất lung lay sắp đổ.
Vài tia sáng xẹt qua bầu trời bị phá vỡ.

"Từ đã!" Một tiếng người truyền đến, tia sáng nháy mắt dừng lại.

Thì ra là ba tên lão quái Linh Động Kỳ và bốn người Hắc Mộc, Thái Sử Cao, Lâu Huyền Thiết, Lam Phi Nguyệt vì sợ tự bạo tổn thương đến mình nên đã chạy xa.

"Không đúng, cường giả Linh Động Kỳ tự bạo, uy lực rất lớn. Tuy chúng ta chạy xa, nhưng không đến nỗi không có chút động tĩnh nào." Một cường giả Linh Động Kỳ của Lam gia nói.

"Thúc công, vậy là có ý gì?" Lam Phi Nguyệt vội hỏi.