Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi

Chương 594: Gia dẫn nàng đi xét nhà diệt tộc! (2)



Edit: Diệp Lưu Nhiên

Hắn vừa dứt tiếng, Cô Nhai và Cô Dạ đồng thời lóe ra. Bóng đen du đãng trong ba đại thế lực. Khi bọn hắn trở lại vị trí, mọi người chỉ thấy bọn họ đã đứng ôm kiếm tra vào vỏ.

Ngay sau đó, bọn họ lại nhìn về phía ba đại thế lực. Phát hiện cả đám đều che lại miệng vết thương đổ máu, thống khổ nức nở.

Dưới mặt đất, đều là đầu lưỡi!

Hắc Mộc, Lâu Huyền Thiết, lão tổ Lam gia, Lam Huyền Phong, Lam Cương, thậm chí là Lam gia chủ thần chí điên khùng cũng như thế.

Quá tàn bạo! Quá máu me!

Không ít người trộm nuốt nước miếng, hạ thấp sự tồn tại của mình ở trước mặt sát thần.

"Giờ yên tĩnh hơn nhiều rồi." Tư Mạch cười với Mộ Khinh Ca.

Vô số người tuyệt vọng!

Vừa rồi bọn chúng còn chờ mong Thánh Vương bệ hạ sẽ cảm thấy Mộ tiểu tước gia quá tàn nhẫn, sẽ giảm bớt độ sủng ái với nàng. Nhưng không thể tưởng được, người chân chính tàn nhẫn là Thánh Vương bệ hạ.


Vị vương giả chân chính, cao cao tại thượng Lâm Xuyên!

Vì muốn thu được nụ cười hồng nhan, hắn thật sự có thể làm chuyện tàn sát người trong thiên hạ!

Đột nhiên người vây xem đều nhanh trí hiểu rõ! Bọn họ đồng loạt hiểu được một đạo lý... Đó chính là, chọc tới Thánh Vương bệ hạ có lẽ còn giữ được toàn thây. Nhưng đắc tội Mộ tiểu tước gia, thì sẽ chết không toàn thây!

Ai bảo nam nhân của nàng là Thánh Vương bệ hạ đây?!

"Ừm, yên tĩnh, vậy làm chuyện tiếp theo thôi." Mộ Khinh Ca khẽ gật đầu.

Đôi mắt nàng thấu triệt quét tới Hắc Mộc và Lâu Huyền Thiết.

Thân thể hai người bọn chúng đồng thời run lên, biết mình tận thế tới rồi!

Lúc này, trong lòng bọn chúng đều hối hận vạn phần. Sớm biết có ngày hôm nay, bọn chúng cần gì phải đối nghịch khắp nơi với Mộ Khinh Ca? Hận không thể khiến nàng chết?


Sớm biết hôm nay, bọn chúng chỉ biết lấy lòng nàng, cực kỳ nịnh nọt nàng.

Đáng tiếc trên đời không có thuốc hối hận, dù bọn chúng có sợ hãi và hối hận thế nào, đều đã không làm được gì rồi.

Cô Nhai và Cô Dạ rất tinh ý, khi ánh mắt Mộ Khinh Ca dừng lên nguời Hắc Mộc và Lâu Huyền Thiết, hai người mỗi người xách một tên, trực tiếp ném hai tên chó già này xuống dưới chân Mộ Khinh Ca.

"A a!!!"

"A --!!"

Hắc Mộc và Lâu Huyền Thiết đều bị cắt lưỡi, căn bản không thể nói nữa, chỉ có ngửa đầu phát ra âm thanh 'a a'. Nhưng từ biểu cảm và ánh mắt chúng, có thể biết bọn chúng đang cầu xin.

Mộ Khinh Ca cười lạnh một tiếng. Đi lên trước một bước, từ trên cao nhìn xuống: "Các ngươi không chỉ một lần muốn ta chết. Các ngươi nói xem, ta nên báo đáp thế nào?"

Phảng phất chuyện đáng sợ nhất, sắp phát sinh.


Trong mắt Hắc Mộc và Lâu Huyền Thiết tuyệt vọng mà sợ hãi. Bọn chúng đã sớm vứt bỏ thân phận, như nô tài hèn mọn đê tiện nhất, quỳ gối dùng sức dập đầu trước mặt Mộ Khinh Ca. Cho dù giữa trán rướm máu, cũng hồn nhiên không biết.

Đã từng là địch nhân, bây giờ quỳ gối trước mặt mình, cầu xin kéo dài hơi tàn.

Cho dù không phải vì sức mạnh của mình khiến bọn chúng làm thế, nhưng Mộ Khinh Ca vẫn cảm thấy đè nén trong lòng nhả ra được một tia phóng thích.

Khóe miệng nàng xẹt qua dấu lạnh, hỏi: "Những linh thú trong cấm địa không gian thí luyện có cấp bậc gì?"

Những lời này là hỏi Tư Mạch.

Tư Mạch cũng phối hợp trả lời: "Đủ sức xử lý bọn hắn." Ánh mắt hắn chớp động, mang theo cưng chiều. Phảng phất hắn đã đoán được Tiểu Ca nhi của hắn muốn làm gì.

"Rất tốt!" Nụ cười Mộ Khinh Ca trở nên quỷ dị.
Nàng lấy ra một túi thuốc bột: "Cô Nhai."

Cô Nhai lập tức đứng dậy.

Đã có khiếp sợ lúc trước, giờ đây nhìn hắc hầu đại nhân phối hợp như thế, những người khác còn có thể nói gì?

Khó trách, khó trách Lam gia hao hết tâm tư cũng phải đem nữ nhi nhà mình vào Ly cung. Nhìn xem, trước mắt không phải ví dụ sủng ái sao?

Mộ Khinh Ca ném thuốc bột vào tay Cô Nhai, cười quỷ dị nhìn Hắc Mộc, nhưng ánh mắt lại rất lạnh: "Mang hắn vào không gian thí luyện, tìm chỗ cấm địa nào có linh thú hung mãnh nhất, rồi rắc thuốc bột này vào linh thú đó."

Cô Nhai hơi kinh ngạc nhìn nàng, nhưng không do dự, mà xách theo Hắc Mộc đang giãy giụa, biến mất tại chỗ.

Sau khi Cô Nhai và Hắc Mộc biến mất, Hoàng Phủ Hạo Thiên và gia chủ ba gia tộc đều ánh lên vô hạn hâm mộ trong mắt. Nhìn xem, đây là chênh lệch.
Mấy người bọn họ hao phí tâm lực, muốn cưỡng chế mở cửa không gian. Mà hắc hầu đại nhân bên cạnh Thánh Vương bệ hạ lại dễ như trở bàn tay mang người đi vào.

Người so với người, đúng là tức chết người!

Cô Nhai chưa đi bao lâu, hắn trở về rất nhanh.

Khi trở về, trong tay hắn đã không còn thân ảnh Hắc Mộc.

"Thuốc bột của Tiểu Ca nhi..." Tư Mạch hỏi.

Mộ Khinh Ca cười thần bí với hắn, lấy ra một tấm gương rồi ném lên không trung: "Đợi lát nữa chàng sẽ biết."

Nàng đưa linh lực vào tấm gương, gương Xuyên Thần lập tức hiện lên hình ảnh Hắc Mộc.

Lúc này tất cả mọi người đều nhìn thấy Hắc Mộc trong gương bị một đàn linh thú diện mạo dữ tợn bao quanh. Tròng mắt những linh thú đó đều đỏ đậm, nhìn Hắc Mộc giống như nhìn thấy mỹ nhân tuyệt thế!

Đột nhiên, đại đa số người đều ý thức được cái gì.
Khi linh thú nhào tới Hắc Mộc, bao phủ hắn, Mộ Khinh Ca mới nhàn nhạt trả lời câu hỏi của Tư Mạch: "Đó là Thúc Tình phấn."

Phốc!

Mọi người che ngực, cảm thấy muốn phun máu!

Quá độc ác!

Hình ảnh Hắc Mộc thê thảm, hoàn toàn bại lộ qua gương Xuyên Thần. Những hình ảnh khó coi đó, Mộ Khinh Ca lại như thấy được mùi ngon.

Sắc mặt Tư Mạch trầm xuống, giơ tay che đôi mắt nàng.

"Làm gì?" Tầm mắt bị che, Mộ Khinh Ca cầm tay Tư Mạch muốn đẩy ra.

Nhưng Tư Mạch lại gió mây bất động, thanh âm say lòng người vang lên bên tai nàng: "Ngoan, không nên nhìn."

Ách!

Mộ Khinh Ca sửng sốt. Chỉ là súc sinh giao phối thôi, cũng phải phi lễ chớ nhìn sao?

Nhưng mà nghe ra nam nhân kiên trì, Mộ Khinh Ca bĩu môi, rũ mắt đếm ngón tay mình, cực kỳ ủy khuất.

Dáng vẻ nàng khiến lòng Tư Mạch hơi ngứa, tình yêu trong mắt cơ hồ muốn tràn ra.
Hắn liếc gương Xuyên Thần, thấp giọng bên tai nàng: "Lúc trước có một lần, ta cảm giác có người nhìn trộm. Chẳng lẽ là đồ vật này? Chẳng lẽ, Tiểu Ca nhi nhìn trộm ta?"

Chuyện xưa bị nhắc lại, sống lưng Mộ Khinh Ca cứng đờ. Vành tai nhanh chóng nhiễm lên một tầng mờ mịt.

Ánh mắt nàng hơi chớp, ra vẻ trấn định: "Có sao? Sao ta lại không biết."

"Không biết sao?" Tư Mạch khẽ cười ẩn ý.

Mộ Khinh Ca chuyển mắt, nhanh chóng nhìn hắn: "Cư nhiên có kẻ dám nhìn trộm chàng. Xem ra lai lịch không nhỏ, chàng phải cẩn thận."

Tư Mạch buồn cười nhìn nàng, nhẹ gật đầu: "Ừm. Ta vốn tưởng là Tiểu Ca nhi, bây giờ xem ra không phải. Đúng là phải tra xét lại, nhất định phải bắt được kẻ đó. Tiểu Ca nhi, nàng nói đúng không?"

Bị bối rối trước ánh mắt nam nhân, Mộ Khinh Ca căng cằm, 'ừm' một tiếng.
Hai người liếc mắt đưa tình, cũng không xua tan được hình ảnh khiến lòng người sợ hãi qua gương Xuyên Thần.

Đặc biệt là Lâu Huyền Thiết, mặt hắn xám xịt khi nhìn Hắc Mộc bị tra tấn. Nội tâm không ngừng dâng lên ý niệm muốn tự sát.

Hắc Mộc là đại trưởng lão Vạn Thú Tông, cả đời giao tiếp với linh thú.

Trước nay chỉ có hắn sử dụng linh thú, bây giờ Mộ Khinh Ca lại khiến hắn bị linh thú chà đạp đến chết trước mặt mọi người. Thật là đáng sợ! Tâm nữ nhân này thật đáng sợ!

Nàng vừa dùng thủ đoạn tàn nhẫn gϊếŧ người, lại vừa trò chuyện vui vẻ với Thánh Vương bệ hạ, không hề bị ảnh hưởng.

Tâm nàng, rốt cuộc làm bằng cái gì!

Thảm trạng của Hắc Mộc khiến rất nhiều người không rét mà run, ánh mắt kính sợ nhìn lên Mộ Khinh Ca.

Bọn họ bội phục thiên phú tuyệt thế của Mộ Khinh Ca, thiên phú luyện đan, và cả thiên phú tra tấn người!
Đồng thời, không ít người nhìn về phía Lâu Huyền Thiết. Đều suy đoán Mộ Khinh Ca sẽ xử trí hắn như thế nào!

Lâu Huyền Thiết rất muốn chết. Nhưng có Cô Nhai Cô Dạ đang nhìn, hắn không tự sát được!

Hắc Mộc đã chết, chết một cách nhục nhã!

Hắn bị linh thú sống sờ sờ lăng nhục tới chết. Sau đó bị linh thú xé ra chia nhau ăn. Cuối cùng ngay cả thi cốt, mảnh vải đều không lưu lại.

Người Vạn Thú Tông, nhìn thấy thảm trạng Hắc Mộc, nội tâm đã tuyệt vọng.

Bọn họ hối hận đã tới đây, hối hận tham dự chuyện này. Nếu bọn hắn không bị phái tới, tiếp tục ở lại Vạn Thú Tông, có lẽ còn cơ hội tránh được một kiếp.

Mộ Khinh Ca thu hồi gương Xuyên Thần. Ánh mắt thấu triệt rốt cuộc rơi xuống Lâu Huyền Thiết.

Lâu Huyền Thiết bị nàng nhìn, cảm thấy như rơi vào hầm băng, cả người vô cùng lạnh lẽo.