Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi

Chương 606: Tới đây, muốn ăn kẹo thì gọi cha đi! (2)



Edit: Diệp Lưu Nhiên

Nội dung chiếu thư đại khái giống nhau, chẳng qua kết quả hoàn toàn tương phản.

Tần quốc, lãnh thổ quốc gia không thay đổi, nhưng lại từ tam đẳng quốc bay lên nhị đẳng quốc. Hưởng thụ mọi tài nguyên từ nhị đẳng quốc. Nhung quốc xuống làm tam đẳng quốc, bị cướp đoạt mọi tài nguyên của nhị đẳng quốc, cộng thêm mỗi năm phải tiến cống cho Tần quốc.

Tin tức này vừa ra, toàn bộ quốc gia tam đẳng quốc đều sôi trào.

Mà Nhung quốc, lại chỉ có thể cắn năng nuốt bụng!

Bố cục biến động, thế lực biến thiên.

Mọi thứ, đối với Mộ Khinh Ca đều hồn nhiên không biết, cũng không quan trọng.

Bởi vì nàng đã tới thời gian phải rời khỏi Lâm Xuyên giới. Nàng muốn trước khi đi Trung Cổ Giới, phải giải quyết một loạt phiền toái và tìm kiếm một ít đáp án.


Giải quyết xong xuôi, chính là lúc nàng khởi hành rời đi.

Thời gian, đã không còn lại bao nhiêu.

...

Ầm!

Trời quang vạn dặm, chợt vang lên tiếng sấm.

Khiến cho người hành hương dưới chân núi Ly cung, đều kinh ngạc ngẩng đầu lên.

Chỉ thấy một vùng mây đen lớn nhanh chóng tụ lại trên Ly cung, trong mây đen thi thoảng ẩn hiện tia chớp.

"Đây là kiếp vân?" Có người suy đoán.

"Là vật gì đang độ kiếp? Lại còn ở trong Ly cung?"

"Xem ra trong Ly cung có phát sinh đại sự."

Dưới núi bàn tán, không ảnh hưởng đến người ở Ly cung trên núi.

Khi kiếp vân tan đi, không ai biết Ly cung rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Trong phòng Mộ Khinh Ca, mùi đan hương nồng đậm dần thu liễm, không tiết ra ngoài một tia. Mở mắt ra, nàng phất tay thu hồi Phần Thiên Lô, nhìn đan dược óng ánh trong tay mình, thở hắt ra: "Rốt cuộc luyện ra Bảo cấp đan dược."


"Tiểu Ca nhi, chúc mừng." Thanh âm Tư Mạch đột nhiên hạ xuống.

Trong mắt Mộ Khinh Ca ánh lên vui mừng, đứng dậy.

Khi bạch y xuất hiện trong tầm mắt nàng, nàng nở rộ nụ cười đẹp nhất, nghênh hướng hắn: "Chàng xuất quan."

Những lời này, kỳ thật không có chút ý nghĩa nào.

Nhưng, nàng cố tình nói vậy.

Nàng đánh giá Tư Mạch, hắn vẫn đạm mạc nhẹ nhàng trước sau như một, cho người ta cảm giác cường đại thần bí.

Phảng phất trên thế giới căn bản không có sức mạnh nào có thể chiến thắng hắn.

Đối với lời Mộ Khinh Ca, Tư Mạch phối hợp gật đầu đáp: "Hôm qua đã xuất quan, biết nàng đang luyện đan nên không tới quấy rầy." Ánh mắt hắn dừng ở Bảo cấp đan dược trong tay nàng, hơi mỉm cười: "Bảo cấp phẩm chất hoàn mỹ, Tiểu Ca nhi quả nhiên là thiên phú tốt."

Mộ Khinh Ca đưa đan dược trong tay cho hắn, như không có việc gì nói: "Đây là Bảo cấp đan dược lần đầu ta luyện chế ra, tặng cho chàng."


Tư Mạch hơi nhướng mi, mỉm cười nhận lấy đan dược, cầm nó trong tay: "Được, chỉ cần Tiểu Ca nhi cho ta, vô luận là gì ta đều sẽ cẩn thận giữ gìn."

"Đan dược không phải vật để cất giữ." Mộ Khinh Ca cười nói: "Viên Bảo cấp đan dược này có công hiệu cố bản bồi nguyên. Nếu cảm thấy thân thể không khỏe, hoặc là mệt mỏi, là có thể ăn."

"Ồ?" Đôi mắt hổ phách của Tư Mạch hơi chớp mấy cái.

Ánh mắt có thể nhìn thấu lòng người kia, khiến Mộ Khinh Ca hơi chột dạ.

"Ta có chuyện muốn hỏi chàng." Mộ Khinh Ca nói sang chuyện khác, tùy ý cầm lấy cổ tay Tư Mạch. Ngón tay nàng vừa vặn đáp lên mạch môn của Tư Mạch.

Lôi kéo hắn, cùng ngồi cạnh trên giường.

Động tác nho nhỏ này, khiến ánh mắt Tư Mạch chợt lóe, nhưng không nói gì mà chỉ lên tiếng theo nàng: "Tiểu Ca nhi muốn hỏi ta cái gì?"
"Chàng đã nghe qua Cửu Tuyệt Thôn Thiên Mãng chưa?" Mộ Khinh Ca vừa bắt mạch, vừa hỏi.

"Cửu Tuyệt Thôn Thiên Mãng?" Đôi mắt hổ phách của Tư Mạch hiện lên một tia kinh ngạc. Hắn nhìn Mộ Khinh Ca chăm chú, đánh giá một hồi rồi mới cười lắc đầu: "Tiểu Ca nhi, ta cần phải nói lại lần nữa, nàng thật là có vận khí không tồi."

Mộ Khinh Ca khó hiểu nhíu mày.

Tư Mạch giơ tay vuốt nhẹ nếp nhăn giữa trán nàng, buồn cười nói: "Nếu ta đoán không sai, nàng hẳn đã có được Cửu Tuyệt Thôn Thiên Mãng rồi đúng không?"

'Thân thể hắn đúng là không ổn.' Mộ Khinh Ca thả tay ra, theo Tư Mạch nói mà 'ừm' một tiếng.

Trong cơ thể Tư Mạch có chút ám thương thường ngày sẽ không nhìn ra cái gì, nhưng thời điểm mấu chốt sẽ ảnh hưởng đến linh lực hắn vận chuyển, đồng thời như tằm ăn lên thân thể hắn.
Dường như trước kia đã bị thương quá nhiều, lưu lại tai họa ngầm, bây giờ nháy mắt bộc phát ra.

Có thể hình dung như vậy, thân thể Tư Mạch bây giờ giống như núi lửa ngủ đông, tùy thời sẽ bùng nổ.

Nhưng, đây chỉ là Mộ Khinh Ca nhìn trộm một góc băng sơn.

Đại giới này, không khỏi quá lớn!

Trong lòng Mộ Khinh Ca trầm xuống. Nàng nhất định phải mau chóng tăng năng lực luyện đan lên, sớm ngày luyện chế ra được Thánh cấp đan dược, giải quyết vấn đề trong cơ thể Tư Mạch. Như vậy mới có thể khiến hắn nhẹ nhàng ứng phó với kiếp nạn do cấm chú Nghịch Chuyển mang đến.

"Tiểu Ca nhi, đừng lo lắng." Tư Mạch nắm tay Mộ Khinh Ca, thấp giọng an ủi.

Mặc dù động tác Mộ Khinh Ca rất nhỏ, hắn sao lại không cảm giác được nàng đang điều tra tình huống thân thể mình đây?

Hắn không ngăn cản, là định sẽ không giấu nàng.
Bởi vì hắn hiểu rõ tính cách Tiểu Ca nhi. Không biết còn tốt, một khi đã biết, còn muốn tiếp tục giấu giếm nữa, vậy có khả năng sẽ đẩy nàng đi.

Trước giờ nàng không phải là một nữ tử cần cánh chim bảo hộ.

Mộ Khinh Ca ngẩng đầu nhìn, thấy trên gương mặt tuấn mỹ khuynh thành vẫn mang theo nụ cười bình thản, đôi mắt hổ phách cũng tràn đầy ý cười.

Đột nhiên, nàng có một tia đau lòng.

Căn bản không thể gạt được Tư Mạch, nàng sao không biết? Nhưng vẫn không nhịn được đi dò xét tình huống thân thể hắn.

Mộ Khinh Ca đứng lên, tay nâng mặt Tư Mạch, cẩn thận nhìn kỹ gương mặt hắn. Cuối cùng, dừng lên cánh môi của hắn.

Đột nhiên, mặt Mộ Khinh Ca phóng đại trong đôi mắt hổ phách.

Đôi môi đỏ mọng mềm mại mang theo hương thơm, chạm lên cánh môi hắn.

Môi kề nhau, một cảm giác vi diệu kỳ dị lan tràn hai người. Đôi mắt Tư Mạch hơi mở to, đây là lần đầu tiên Tiểu Ca nhi của hắn chủ động hôn môi hắn.
Mộ Khinh Ca hạ xuống cái hôn triền miên trên môi Tư Mạch.

Phảng phất, là lời hứa.

Khi Tư Mạch chưa kịp phản ứng, môi nàng rời đi. Đôi mắt thấu triệt nghiêm túc nhìn hắn: "Ta nhất định sẽ chữa khỏi cho chàng, tin ta!"

Mộ Khinh Ca nói, nở rộ trong đáy lòng Tư Mạch.

Cảm giác được người quan tâm, chậm rãi nảy sinh.

Khóe miệng Tư Mạch nhẹ nhàng giương lên, đột nhiên ôm lấy chân Mộ Khinh Ca, đứng lên.

Đột nhiên bị ôm, làm Mộ Khinh Ca hoảng sợ, nhưng không tránh ra.

Tư Mạch ôm Mộ Khinh Ca xoay hai vòng, ngửa đầu. Bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt không chứa một tia tạp chất: "Được, ta chờ nàng."

Mộ Khinh Ca nở nụ cười thật tươi.

Bởi vì Tư Mạch tin tưởng mà vui vẻ.

Bệnh cũ trong cơ thể Tư Mạch vẫn luôn tồn tại, chỉ có thể nói rõ trong những người hắn biết, không có ai luyện chế ra được Thánh cấp đan dược. Cho nên chỉ có thể áp chế bằng tu vi cường đại.
Nếu người ngoài không đáng tin cậy, vậy thì dựa vào nàng đi!

Mộ Khinh Ca cười, khiến ánh mắt Tư Mạch xuất hiện một tia hoảng hốt.

Mộ Khinh Ca cũng thế.

Đầu hai người dần kề, trán chạm nhau, hô hấp quấn lấy.

Trong đôi mắt trong veo của Mộ Khinh Ca lưu chuyển sắc thái mỹ lệ, cười nhu mị, chủ động hôn môi Tư Mạch. Lúc này bọn họ dùng tốc độ cực chậm, hưởng thụ, thuần tịnh mà tốt đẹp, không chứa một tia tạp chất.

Mãi cho đến khi dạ dày tức giận, hai người mới tách ra. Gương mặt lẫn nhau đều nhiễm lên một tầng phấn hồng hơi mỏng.

Mộ Khinh Ca nhìn hắn cười nói: "Còn tiếp tục vậy nữa, ta sẽ mê luyến hương vị của chàng."

"Hoan nghênh đến." Tư Mạch cười nói.

Ra khỏi lòng ngực Tư Mạch, Mộ Khinh Ca hơi sửa sang lại y phục mình, nhớ tới chuyện chính.

"Cửu Tuyệt Thôn Thiên Mãng rốt cuộc là gì?"
Nụ hôn vừa rồi, tựa hồ cũng làm cho Tư Mạch thỏa mãn. Giờ phút này tâm trạng hắn cực tốt giải đáp nghi hoặc cho Mộ Khinh Ca.

"Cửu Tuyệt Thôn Thiên Mãng, tự cổ chí kim, chỉ có một con." Tư Mạch vừa mở miệng, đã chấn kinh Mộ Khinh Ca. Bạch Li rõ ràng là phá trứng chui ra... Ách, tuy nàng ấy phát dục hơi nhanh...

Bộ dáng Mộ Khinh Ca khϊếp sợ, lấy lòng Tư Mạch.

Hắn tiếp tục nói: "Cửu Tuyệt Thôn Thiên Mãng là Thánh Thú viễn cổ diễn sinh ra từ thời Hỗn Độn sơ kỳ. Huyết mạch và năng lực có thể so với huyết mạch của những Thánh Thú đỉnh cấp nổi danh ai cũng biết như Long tộc, Phượng Hoàng. Cửu Tuyệt Thôn Thiên Mãng, là nói nó có chín loại năng lực hết sức lợi hại. Trong đó có một loại năng lực là Vĩnh Sinh. Cái gọi là Vĩnh Sinh, chính là khi Cửu Tuyệt Thôn Thiên Mãng tử vong, sẽ trở về trạng thái ban đầu chậm rãi ấp trứng, bắt đầu lại lần nữa. Mà các năng lực khác của nó, cũng theo sự tỉnh dậy mà dần dần khôi phục, cũng bao gồm ký ức mỗi một đời trước đó. Có thể nói thế này, muốn hoàn toàn tiêu diệt Cửu Tuyệt Thôn Thiên Mãng là chuyện hoàn toàn không có khả năng."