Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi

Chương 620: Kinh thư tàn quyển, đồ vật của Tư Mạch (4)



Edit: Diệp Lưu Nhiên

Mộ Khinh Ca kinh hãi, thân thể nàng bị cung linh lôi kéo, tay lại bị tấm bia đá gắt gao hút lấy. Tấm bia đá bên phải dường như cũng bị cung linh triệu hoán, mặt ngoài ảm đạm bắt đầu biến hóa. Một chùm tối dần xuất hiện, hình thành vòng xoáy.

Vòng xoáy vừa xuất hiện, cung linh càng kéo Mộ Khinh Ca qua.

Thế nhưng bây giờ Mộ Khinh Ca thân bất do kỷ, tay nàng bị bia đá hút lấy chặt chẽ, nếu muốn rời khỏi thì phải mạnh mẽ chém tay!

Nháy mắt, Mộ Khinh Ca cơ hồ như trung tâm kéo co, bị hai tấm bia đá lôi kéo, cơ hồ muốn xé thân thể nàng thành hai nửa.

Ngoài di tích Thượng Cổ, Tư Mạch nhìn cung linh trong tay không ngừng run rẩy, phát ra ánh sáng lóa mắt.

Hắn nhíu mày, nội tâm có chút lo lắng.

Tiểu Ca nhi của hắn, tuyệt không thể xảy ra chuyện!

Tư Mạch nắm chặt cung linh, linh lực bản thân cuồn cuộn dũng mãnh lao vào trong.


Nhưng hắn lại không biết, hắn đưa linh lực vào, thông qua cung linh bị tấm bia đá màu đen hút đi.

Tấm bia đá hút linh lực Tư Mạch, cảm xúc táo bạo tựa như hòa hoãn lại. Những linh lực phảng phất như chất dinh dưỡng, khiến nó tham lam hút, tạm thời đình chỉ Mộ Khinh Ca lôi kéo.

Mộ Khinh Ca thở dài nhẹ nhõm, còn chưa chờ nàng phản ứng, tấm bia đá hút tay nàng càng hút mạnh hơn, lập tức kéo ý thức nàng vào tấm bia đá.

Ngoài tấm bia đá, thân thể Mộ Khinh Ca thẳng tắp đứng thẳng, vẫn duy trì động tác tay chống bia đá, tròng mắt đã mất đi tiêu cự. Mà cung linh bên hông nàng vẫn trôi nổi trên không, một đầu sợi dây thắt lên eo Mộ Khinh Ca, một đầu khác thì bị tấm bia đá hút lấy.

Cũng may có linh lực Tư Mạch dũng mãnh tràn vào, khống chế tấm bia đá màu đen bùng nổ.

Ý thức Mộ Khinh Ca tiến vào một không gian hư vô, lực lượng mạnh mẽ kéo nàng vào khiến nàng hơi lảo đảo.


Đứng vững xong, nàng đánh giá xung quanh một chút. Ngoại trừ một vùng hư vô, nàng không nhìn thấy cái gì.

"Đây là thế giới trong tấm bia đá sao?" Mộ Khinh Ca kinh ngạc tự nói.

Đột nhiên, nàng nhìn thấy xung quanh bắt đầu xuất hiện điểm sáng, giống như sao trời không ngừng lập lòe tinh quang.

Những tinh quang đó càng ngày càng sáng, dường như cách nàng rất xa, lại như cách nàng rất gần.

Nàng bị tinh quang bao vây trong đó, phảng phất đặt mình vào vũ trụ thời sơ khai, vô cùng huyền huyễn thần kỳ.

Bỗng nhiên, có một tinh quang như ngọn lửa nhanh chóng phừng lớn ra, bay nhanh tới chỗ nàng.

Hai mắt Mộ Khinh Ca co rụt lại, theo bản năng muốn lui ra sau.

Nhưng nàng muốn động, lại phát hiện ý thức mình cư nhiên không cựa quậy được, giống như bị khống chế.

Đây là tình huống gì!

Nội tâm Mộ Khinh Ca cả kinh.


Ngọn lửa phi tới chỗ nàng, nháy mắt vọt tới trước mặt. Ngọn lửa không ngừng thiêu đốt chiếu rọi gương mặt nàng, khiến nét mặt hư vô của nàng càng trở nên rõ ràng.

Ánh lửa, nhiễm hồng hai mắt nàng.

Nàng thấy được, trong ngọn lửa thiêu đốt có một vật gì đó.

Đột nhiên nàng cảm thấy mi tâm mình đau xót, một tia kim quang không chịu khống chế lao ra khỏi giữa trán nàng.

Trong lòng Mộ Khinh Ca hoảng hốt, tập trung nhìn lên, đồ vật bay ra cư nhiên là cuốn tàn kinh Mộ gia tổ truyền!

'Manh Manh, chuyện gì xảy ra!' Mộ Khinh Ca hô.

Vì sao kinh thư lại ra được khỏi không gian khi nàng chưa cho phép?

Từ khi nàng nhận được cuốn tàn kinh này cho tới nay, nó vẫn duy trì an tĩnh tuyệt đối. Ngay cả lần trước khi nàng đã chết, kinh thư đáng chết này cũng không có tí phản ứng nào.

Hiện tại nó cư nhiên kích động tự mình nhảy ra khỏi không gian?
Mộ Khinh Ca triệu hoán Manh Manh.

Nhưng Manh Manh lại không có phản ứng, giống như bị ngăn cách bởi một không gian khác.

Ngọn lửa thiêu đốt, không ngừng rơi xuống đóa hoa lửa.

Cuốn tàn kinh bay ra từ không gian Mộ Khinh Ca, tạm dừng trước mặt nàng một chút, bỗng chốc nhảy vào ngọn lửa.

Mộ Khinh Ca sợ tới mức sắc mặt đột biến!

Đồ vật Mộ gia tổ truyền, sẽ không hủy bởi thế hệ nàng đấy chứ? Gia gia biết được, có thể gϊếŧ nàng hay không!

Mộ Khinh Ca muốn ngăn cản, nhưng căn bản không làm được, chỉ có thể trơ mắt nhìn cuốn kinh thư chứa văn tự Thần tộc như thiêu thân lao đầu vào lửa, nhảy vào trong ngọn lửa.

Khi kinh thư vọt vào, ngọn lửa trở nên lớn hơn. Đồ vật bị thiêu đốt bên trong cũng trở nên càng rõ ràng trông thấy.

Mộ Khinh Ca bỗng phát hiện, thứ bị thiêu đốt bên trong cũng là một quyển kinh thư. Những ngọn lửa đó tựa hồ phát ra từ bản thân kinh thư!
Kinh thư Mộ gia sau khi tiến vào ngọn lửa, nhanh chóng bốc cháy, dần dần dung hợp với cuốn kinh thư kia.

Mộ Khinh Ca nghẹn họng trân trối nhìn màn này, một khả năng khϊếp sợ nhảy vào đầu nàng!

Khi nàng nghi ngờ tính chân thật của khả năng này, hai cuốn kinh thư hòa thành một thể trong ngọn lửa, chậm rãi mở ra trước mặt Mộ Khinh Ca....

Một đoàn lửa đột nhiên đánh tới Mộ Khinh ca, bắn vào hai mắt nàng, khiến đôi mắt thấu triệt của nàng bốc cháy lên.

Đau đớn truyền đến, Mộ Khinh Ca không nhịn được kêu ra tiếng.

Nhưng còn không đợi nàng kêu ra tiếng, đau đớn đã biến mất. Hai cuốn kinh thư hợp thành một, thiêu đốt trong ngọn lửa, lộ ra nội dung bên trong cho Mộ Khinh Ca.

Không xem hiểu! Vẫn là văn tự không xem hiểu!

Nhưng, Mộ Khinh Ca có thể khẳng định chính là, cuốn tàn kinh của Mộ gia đã được bổ sung đầy đủ!
'Kinh thư thiêu đốt này quả nhiên là bộ phận thiếu hụt của tàn kinh Mộ gia sao?' Mộ Khinh Ca khϊếp sợ nghĩ đến.

Ngay khi nàng vừa nghĩ, đột nhiên trong đầu nàng vang lên thanh âm hồn hậu uy nghiêm: "Thần Sách thượng bộ!"

Thần Sách thượng bộ?

Là cái quỷ gì?

Mộ Khinh Ca còn chưa kịp tiêu hóa tin tức này, những văn tự Thần tộc trên quyển kinh thư bỗng như sống dậy, thoát ra khỏi kinh thư, toàn bộ dũng mãnh lao vào đôi mắt như bị thiêu đốt của nàng.

Một lượng tin tức cực lớn, nhảy vào đầu nàng.

Mấy thứ này, tựa hồ không phải nàng bây giờ có thể khống chế. Sâu trong thức hải nàng, biến thành quang cầu kim quang lấp lánh, yên lặng xuống.

Ngọn lửa dần biến mất trong mắt Mộ Khinh Ca.

Kinh thư hòa thành một thể, đã sớm không còn chữ viết, hóa thành hư vô.

Mộ Khinh Ca cảm thấy mình bị mạnh mẽ kéo ra. Chờ nàng phục hồi tinh thần, ý thức nàng đã trở về thân thể, đứng ở ngoài bia đá.
Thân thể Mộ Khinh Ca hơi lắc lư, tay bị tấm bia đá hút bỗng nhiên buông lỏng.

Cỗ hấp lực kia biến mất!

Mộ Khinh Ca nhìn về tấm bia đá, tấm bia đá đã xám màu.

'Răng rắc!'

Một tiếng giòn vang, tấm bia đá nứt ra một vết rách, cơ hồ cắt đứt cả khối tấm bia đá.

'Tấm bia đá này đã bị phế!' Mộ Khinh Ca bỗng dâng lên cảm giác.

Chuyện vừa gặp phải khiến nàng nhất thời không nghĩ ra đầu mối, kinh thư Mộ gia được bổ sung, hiện tại đang ở thức hải nàng. Mà cuốn kinh thư này là thượng bộ, vậy ít nhất còn có một bộ khác không rõ tung tích.

Đúng rồi! Kinh thư tên là 'Thần Sách'!

Trước bỏ qua một bên, Mộ Khinh Ca nhìn sang tấm bia đá khác.

Lốc xoáy bia đá càng thâm sâu, cung linh bên hông nàng còn đang không ngừng phát ra linh lực, bị tấm bia đá hấp thu.

Đột nhiên Mộ Khinh Ca ngẩn ra, nàng thấy sâu trong lốc xoáy có giấu một món đồ đen nhánh.
Nó hình như là đầu sỏ hút linh lực!

'Nó chắc chắn là đồ Tư Mạch muốn!' Mộ Khinh Ca vui vẻ.

Không nghĩ nhiều, nàng vươn tay, chộp tới đồ vật thần bí trong lốc xoáy kia.

Hiu ---!

Hít ---!

Mộ Khinh Ca chợt thu tay, tay trái nàng cầm lấy tay phải, khϊếp sợ nhìn lòng bàn tay mình.

Lòng bàn tay bị một lực lượng cắt qua, miệng vết thương còn tàn lưu sương mù màu đen. Nàng có thể cảm giác được, sương mù ẩn chứa năng lượng thô bạo đang không ngừng như tằm ăn máu thịt nàng, khiến miệng vết thương nàng không thể khép lại.

Miệng vết thương vô cùng nóng rực, đau đến bàn tay Mộ Khinh Ca phát run.

Nhưng nàng càng khϊếp sợ hơn là, những vật chất màu đen đó là cái gì?

Mộ Khinh Ca mím môi, linh lực mạnh mẽ lao tới lòng bàn tay.

Cố sức loại bỏ vật chất màu đen, miệng vết thương ở lòng bàn tay mới có thể khép lại.
Nhìn miệng vết thương ở lòng bàn tay dần dần khép lại, vết sẹo biến thành màu hồng phấn, nhàn nhạt biến mất giống như chưa từng xuất hiện qua. Đôi mắt Mộ Khinh Ca khó nén kinh ngạc.

Bởi vì nàng cảm giác được chỉ một vết thương nho nhỏ, cư nhiên khiến nàng tiêu hao không ít linh lực.

Thân thể nàng có năng lực tự lành, đến từ dược cải tạo gien mà không phải linh lực. Cho nên chưa bao giờ xuất hiện tình huống như vậy. Hiện tại lại xuất hiện, vậy chỉ có một khả năng, đó là thời điểm vết thương nàng bị vật chất màu đen bao vây, thứ kia đang lặng lẽ cắn nuốt linh lực nàng.

"Vật chất bá đạo như thế, rốt cuộc là cái gì? Đồ vật Tư Mạch muốn rốt cuộc có lai lịch gì? Thứ này thật sự đến từ tổ tiên bọn họ sao?" Mộ Khinh Ca than nhẹ, ánh mắt ngưng trọng nhìn món đồ thần bí trong lốc xoáy.