Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi

Chương 634: Phát động toàn bộ Lâm Xuyên cầu thú! (2)



Edit: Diệp Lưu Nhiên

Mộ Khinh Ca nói xong, Mộ Hùng im lặng hồi lâu.

Lâu đến Mộ Khinh Ca cảm thấy thấp thỏm, ông mới trầm giọng nói: "Nói vậy là, con sắp phải rời khỏi rồi. Hơn nữa chuyến đi này, không biết năm nào tháng nào mới trở về."

"..." Mộ Khinh Ca mím chặt môi, rũ mắt xuống. Nàng không biết phải trả lời Mộ Hùng thế nào.

Một chữ 'vâng' đơn giản, vào giờ phút này lại khó mở miệng.

Mộ Hùng cũng không chờ mong Mộ Khinh Ca trả lời, tâm tình ông phức tạp: "Đi thôi. Hài tử trưởng thành, luôn phải rời nhà, mới có thể chân chính trưởng thành."

Ông nhìn về phía Mộ Khinh Ca, cẩn thận che giấu không nỡ trong lòng, dặn dò nàng: "Sau khi rời khỏi, mọi việc phải suy xét chu toàn. Nếu là gây họa như khi con còn bé, sẽ không có ai thu dọn thay con. Còn có, nếu tìm được gia tộc mẫu thân con, biết được chuyện cha mẹ con năm đó, thì con phải bằng mọi cách nói cho ta biết. Nếu không tìm được, hoặc không có được tin tức của họ, con cũng đừng nóng lòng, mọi việc thuận theo tự nhiên. Chờ con làm xong việc, có rảnh thì về thăm ông già này. Nếu mệt mỏi, cũng đừng quên Lâm Xuyên là nhà của con. Phải cẩn thận, bình an."


"Đã biết, gia gia." Chóp mũi Mộ Khinh Ca cay cay.

Nàng không phải người mau nước mắt, nhưng mỗi lần ly biệt người nhà, đều sẽ khiến nàng cảm thận được sự quan tâm đến từ huyết mạch tình thân.

Mộ Hùng không nỡ để nàng đi, nhưng lại không thể không để nàng đi.

Ông cười tiễn nàng đi, rồi lại phải thừa nhận vô số lo lắng, cô đơn, nhớ nhung hằng đêm.

"Mang Long Nha Vệ của con đi, cả hai nha đầu Ấu Hà Hoa Nguyệt nữa. Lần này con ra ngoài không dẫn theo các nàng, hai tiểu nha đầu này có không ít câu oán hận đấy."

Mộ Khinh Ca vốn định nói, để Ấu Hà và Hoa Nguyệt lưu lại làm bạn Mộ Hùng, chăm sóc ông.

Nhưng câu nói tiếp theo của Mộ Hùng lại chặn miệng nàng.

"Hai đứa nhỏ này, một đứa thận trọng, một đứa cơ linh. Có các nàng ở bên cạnh chăm sóc con, ta yên tâm."

Cắn cắn môi, Mộ Khinh Ca gật đầu.


"Về chuyện của con và Thánh Vương bệ hạ..." Mộ Hùng bây giờ đã hoàn toàn bình phục tâm trạng, lại trở về đanh đá và cơ trí. Ông nhìn về phía Mộ Khinh Ca, hơi lo lắng: "Lai lịch Thánh Vương bệ hạ thần bí, quá mức cường đại. Con muốn chân chính ở bên cạnh ngài ấy, sợ là không dễ dàng. Chờ đợi con, có lẽ sẽ là chuyện vượt xa con tưởng. Ca nhi, con đã nghĩ tới chưa? Có chuẩn bị tốt không?"

Ông từng hy vọng Mộ Khinh Ca tìm một người ở rể, bình bình an an vượt qua cả đời. Nhưng hiển nhiên, cháu gái của ông là không thể sống an yên bình thường.

Thiên phú của nàng, cũng khiến nàng không bình thường, bình an trải qua cả đời.

Mộ Hùng rốt cuộc nhắc tới vấn đề này.

Mộ Khinh Ca không giấu ông, mà dùng ngữ khí vô cùng kiên định: "Cho nên, con cần phải cường đại hơn, mau chóng trưởng thành. Hôm nay là chàng ấy tới Lạc Đô, nói cho thiên hạ biết con là thê của chàng. Một ngày nào đó, con sẽ tới thế giới của chàng, nói cho mọi người biết chàng là phu của con!"


Giọng nói Mộ Khinh Ca chứa đựng ý chí và kiên cố không thể phá vỡ.

Mộ Hùng nghe xong, vui vẻ nói: "Tốt! Đúng là người Mộ gia ta! Chỉ cần con nghĩ kỹ rồi, gia gia nhất định ủng hộ con!"

...

Nói chuyện với Mộ Hùng, cùng ăn cơm với ông.

Mộ Khinh Ca mới trở lại Trì Vân uyển đã lâu không ở, nói cho Ấu Hà và Hoa Nguyệt biết là nàng sẽ mang theo họ rời khỏi Lâm Xuyên. Khiến hai nha đầu này hưng phấn đến thét chói tai không ngừng.

"Nhưng mà, các ngươi đừng có lơi lỏng. Hiện giờ tu vi của hai người các ngươi chưa đủ, nếu trước khi ta xuất phát mà còn chưa lên được Tử cảnh, vậy thì các ngươi ở lại." Mộ Khinh Ca cảnh cáo.

Ấu Hà và Hoa Nguyệt lập tức thu liễm, trịnh trọng gật đầu: "Vâng, Tiểu tước gia!"

Nếu phải đi, nên chuẩn bị là phải chuẩn bị. Nhưng mà những việc nhỏ vụn vặt này, Mộ Khinh Ca chỉ sai bảo cho quản gia Mộ phủ đi chuẩn bị.
Mấy ngày nay nàng đều làm bạn bên cạnh Mộ Hùng.

Chỉ là nàng không nghĩ tới, đêm đó, thánh chỉ hoàng cung đến Mộ phủ.

Tần Cẩn Thần muốn triệu kiến nàng, nhưng nơi hẹn lại không phải ở hoàng cung, mà là rừng hoa đào nở bốn mùa kia.

Nghĩ tới mình trở về từ hội Lâm Xuyên, cũng chưa cống lên triều đình, Mộ Khinh Ca tiếp nhận thánh chỉ này.

Ánh trăng trên đầu cành, Mộ Khinh Ca đúng hẹn bước lên thuyền nhỏ đi rừng hoa đào. Con sông uốn lượn đón hoa rụng rực rỡ, trôi dạt sâu trong rừng đào.

Lần đầu đến, nàng vẫn là thiếu niên lang khinh cuồng say gối đùi mỹ nhân.

Mà lúc này, nàng lại là nữ tử tuyệt mỹ thanh lệ, điều không thay đổi chính là khí thế bất cần!

Bước lên bờ sông hỗn hợp cánh hoa hồng phấn, Mộ Khinh Ca đặt mình trong rừng đào, đi theo con đường nhỏ.
Lúc này nàng một mình tới gặp Tần Cẩn Thần, không dẫn theo ai.

Sâu trong rừng đào...

Mới vào rừng đào, Mộ Khinh Ca đã nghe thấy tiếng đàn quen tai. Nương theo tiếng đàn, vòng qua cây đào tươi tốt, nàng thấy được ngôi đình bát giác giữa rừng.

Trong đình, một người đánh đàn, cánh hoa thưa thớt.

Áo bào vàng nhạt phất phơ, khiến người đánh đàn càng thêm tiên khí. Phảng phất tùy thời muốn cưỡi gió bay đi.

Mộ Khinh Ca đứng tại chỗ, xa xa nhìn Tần Cẩn Thần trong đình.

Tối nay hắn tựa như Hiền vương đã từng.

Không đeo phát quan, tố y bọc thân, tóc đen phiêu dật. Mặt mày đạm mạc thông thấu, dáng hình trích tiên như họa, hư vô mờ ảo.

Phảng phất hắn từ một đế hoàng trở về làm một vương gia nhàn tản mặc kệ thế sự.

Hiện giờ Tần Cẩn Thần đã có thể tu luyện, làn da không còn bệnh trạng yếu ớt như trước. Nhưng vẫn khiến người đau lòng như cũ.
Nhìn thấy hắn, sẽ có cảm giác muốn tới gần, muốn xóa đi nỗi cô đơn trong lòng hắn.

Khúc nhạc dừng!

Cặp mắt hắc bạch phân minh phảng phất có thể nhìn thấu lòng người, chậm rãi nâng lên, cuối cùng đan xen ánh mắt Mộ Khinh Ca.

Sắc môi hắn cực nhạt, hơi hơi khẽ động, khiến mạch máu lưu chuyển mới nhuộm lên chút màu: "Nàng đã đến rồi."

Thanh âm linh hoạt kỳ ảo truyền ra, một câu như lời hỏi thăm bình thường.

Mộ Khinh Ca im lặng gật đầu.

Nàng thu liễm cảm xúc, đi tới đình bát giác.

Tần Cẩn Thần vẫn ngồi vậy, không đứng lên mà nhìn theo nàng di chuyển.

Tiến vào đình bát giác, Mộ Khinh Ca lấy ra một túi Càn Khôn trên người nhét vào cây đàn của Tần Cẩn Thần.

Dây đàn hơi động, phát ra thanh âm, phá vỡ sự cô đơn do Tần Cẩn Thần tạo ra.

Ánh mắt Tần Cẩn Thần dừng lên túi Càn Khôn trên đàn. Không hỏi, cũng không nhìn xem.
"Đây là đồ vật có được lúc đi Thiên Đô tham gia hội Lâm Xuyên, còn có một số lấy từ di tích Thượng Cổ. Hôm nay cho ngươi, xem như nộp vào quốc khố." Mộ Khinh Ca giải thích.

Tần Cẩn Thần nhìn túi Càn Khôn, cũng không vì lời Mộ Khinh Ca nói mà nảy sinh hứng thú. Hắn chỉ thản nhiên lên tiếng: "Vất vả." Giờ phút này, hắn hối hận. Chuyện Mộ Khinh Ca ở Thiên Đô, bao gồm tin tức nàng là nữ nhi truyền về Tần quốc, hắn hối hận. Hối hận lúc trước mình bảo nàng đi Thiên Đô.

Hắn thường suy nghĩ, nếu Mộ Khinh Ca không đi Thiên Đô, vậy sẽ không phát sinh nhiều chuyện như thế.

Có lẽ, thân phận nàng sẽ không bại lộ.

Cứ vậy, hắn sẽ không nghe phải tin tức khiến hắn đau đớn muốn chết kia!

"Thánh Vương bệ hạ, hắn đối với nàng... tốt không?"

Khi Mộ Khinh Ca cho rằng Tần Cẩn Thần muốn chìm vào im lặng chết chóc, hắn rốt cuộc mở miệng.
Mở miệng nói vậy, khiến Mộ Khinh Ca sửng sốt, không khỏi nhìn về phía hắn.

Trong lòng nàng, Tần Cẩn Thần không phải là người hóng hớt. Phải nói, Tần Cẩn Thần ngoại trừ chuyện mình cai quản, tuyệt sẽ không để tâm chuyện nào.

Không ngờ, tối nay hắn hẹn nàng đến, là hỏi chuyện nàng và Tư Mạch!

"Ta còn chưa chúc mừng ngươi, trở thành hoàng đế nhị đẳng quốc." Mộ Khinh Ca cười nói.

Tần Cẩn Thần ngước mắt nhìn nàng, đôi mắt hắc bạch phân minh chẳng phân vui buồn: "Nàng vui không?"

Mộ Khinh Ca nhìn về phía hắn, hơi nhíu mày.

Nàng không phải người thích đi khoe khoang tình cảm riêng tư cá nhân, hoặc là chia sẻ với người khác. Nếu đổi lại là người khác hỏi nàng, nói không chừng nàng sẽ nói móc lại, đương nhiên sẽ không trả lời.

Nhưng, hiện tại người hỏi là Tần Cẩn Thần!