Edit: Diệp Lưu Nhiên
Chiến đấu kịch liệt, hấp dẫn tầm mắt mọi người.
Phụ Khang đột nhiên chuyển mắt, thừa dịp Tiết Tang không chú ý, âm thầm gọi thủ hạ mình tới nói nhỏ bên tai.
Sau đó mấy tên thủ hạ của hắn thoát khỏi đội ngũ, vòng qua tầm mắt mọi người hướng tới đuôi cự thuyền.
Tựa hồ bọn chúng tính toán mọi người đều tập trung chú ý, lặng lẽ lẻn vào thuyền cứu Tháp Li Tát về.
Mộ Khinh Ca và Côn vẫn còn tiếp tục chiến đấu. Khi Mộ Khinh Ca càng ngày càng quen thuộc cách đánh của tộc Hải yêu, nàng đột nhiên hồi mã thương, đâm vào trái tim Côn.
Đau đớn kịch liệt nhanh chóng lan tràn toàn thân Côn, phảng phất toàn bộ xương cốt đều răng rắc kêu lên, xuất hiện vết rách.
Côn há mồm phun ra búng máu, rơi xuống từ không trung.
Đôi mắt hắn gắt gao nhìn chằm chằm Mộ Khinh Ca trôi nổi giữa không trung, bộ dáng từ trên cao nhìn xuống kia khiến hắn không cam lòng.
Côn rơi vào nước biển lạnh băng, chìm xuống rồi nổi lên.
Cả người hắn bị nước biển làm ướt nhẹp, nhìn thuyền Mộ Khinh Ca, mím môi không nói.
Tiết Tang phản ứng lại, nhanh chóng chạy tới.
Chỉ là còn không đợi hắn chạy tới, linh thú của Côn đã bơi tới nâng hắn lên.
"A a a!!!" Đột nhiên, vài tiếng kêu thê lương thảm thiết vang lên mặt biển.
Tiết Tang cảm thấy hơi thở Phụ Khang bên cạnh biến đổi, đột nhiên nghĩ tới cái gì, nhìn về phía Phụ Khang: "Ngươi vừa làm cái gì?"
Lúc này Côn đã bị linh thú mang tới chỗ Tiết Tang. Nghe thấy Tiết Tang chất vấn, hắn ướt sũng đứng lên, nhìn về phía Phụ Khang: "Ngươi dám tự tiện hành động?"
"Hải yêu nhất tộc, nghe cho ta." Tiếng nói Mộ Khinh Ca truyền ra từ thuyền.
Giọng nói nàng có rót linh lực, khiến âm thanh quanh quẩn khắp nơi trên mặt biển.
Côn, Tiết Tang và Phụ Khang đều nhìn qua cự thuyền...
Chỉ thấy Mộ Khinh Ca một thân hồng y, cực kỳ dễ thấy đứng ở đầu thuyền. Phía sau nàng là mấy tên thị vệ hắc y. Trong tay mỗi người đều xách theo một tên Hải yêu.
Nàng khoanh tay đứng, nghiêm mặt lạnh buốt: "Đừng có chơi lén với ta, còn dám bò lên thuyền ta, ta sẽ chém một bàn tay Tháp Li Tát, đến tiếp ta lại chém tiếp. Không còn tay, thì chém chân, để ta nhìn xem các ngươi có thể tới bao nhiêu lần!"
Dứt lời, Long Nha Vệ phía sau nàng đã vứt thi thể Hải yêu trong tay xuống Khổ Hải.
Lời nói của nàng khiến bên Hải yêu phẫn nộ. Nhưng bọn chúng lại không dám lỗ mãng, sợ thật sự chọc giận Mộ Khinh ca, nàng sẽ không chút do dự gϊếŧ chết Tháp Li Tát.
Thủ hạ Phụ Khang đã chết, tức giận nhất chính là hắn. Nhưng cố tình hắn không thể xả ra.
Bởi vì đây là quyết sách sai lầm của hắn, không trách được ai!
Trên thuyền, trong khoang, Tháp Li Tát nhìn bóng dáng đĩnh bạt của Mộ Khinh Ca đứng đầu thuyền, ánh mắt có chút si mê: "Tuy hắn xấu, nhưng không ngờ lúc nói chuyện lại khí thế như vậy. Hơn nữa còn mạnh như thế, cả Côn cũng đánh bại!"
Long Nha Vệ đứng sau nàng nghe vậy da đầu tê dại, giống như gặp quỷ nhìn nàng. Trong lòng thầm chửi: 'Đại tỷ! Ngươi không sao chứ? Tiểu tước gia của chúng ta muốn chém ngươi thành nhân côn, ngươi cư nhiên còn cảm thấy ngài khí thế?'
Khi Long Nha Vệ đang thầm chửi não nữ nhân tộc Hải yêu có vấn đề, Mộ Khinh Ca đã bước vào khoang thuyền.
"Ngươi tới thăm ta à!" Đột nhiên nhìn thấy Mộ Khinh Ca, Tháp Li Tát kinh hỉ.
Dáng vẻ bày ra tư thế dung nhan khiến Mộ Khinh Ca cả kinh, có xúc động muốn tông cửa chạy đi.
Cũng may, có chính sự áp xuống, khiến nàng hết xúc động.
Mộ Khinh Ca đi đến đối diện Tháp Li Tát, giữ khoảng cách ngồi xuống.
"Hải yêu nhất tộc các ngươi phân bố thế nào?" Mộ Khinh Ca mở miệng hỏi.
Tháp Li Tát sửng sốt: "Ngươi hỏi cái này để làm gì?"
Mộ Khinh Ca bất động thanh sắc rũ mắt: "Dù sao không có việc gì, nên tò mò chút."
Nghe thấy Mộ Khinh Ca muốn tìm hiểu Hải yêu bọn họ, Tháp Li Tát không biết xuất phát từ tâm lý gì, cư nhiên thấy vui vẻ. Không cần Mộ Khinh Ca phí nhiều miệng lưỡi, nàng đã bắt đầu thao thao bất tuyệt: "Tộc Hải yêu chúng ta chủ yếu chia làm năm bộ phận. Phụ thân ta là tộc trưởng lớn nhất, nhà chúng ta ở ... Hải yêu chúng ta có hơn mười vạn, chỉ mình ngươi không đánh lại đâu. Không bằng ngươi thả ta ra, ta mang ngươi đi gặp cha ta, để ngài nói với những tộc trưởng khác cho người và thuyền của ngươi rời đi. Nhưng mà..."
Tháp Li Tát đột nhiên ngừng lại.
Mộ Khinh Ca nghe thấy mùi ngon, lập tức hỏi: "Nhưng gì?"
Tháp Li Tát nhìn nàng, ánh mắt có vài tia miễn cưỡng lóe qua: "Ngươi phải ở lại, làm hôn phu của ta."
Khóe miệng Long Nha Vệ hung hăng co lại.
Mộ Khinh Ca cũng nở nụ cười không rõ ý vị. Nàng đứng lên nói Tháp Li Tát: "Tiểu thư Tháp Li Tát, trước cứ nghỉ ngơi ở đây đi." Nói xong, nàng ra ngoài cửa.
Khi Tháp Li Tát muốn truy hỏi quyết định của nàng, Mộ Khinh Ca đột nhiên dừng lại hỏi: "À đúng rồi. Mạo muội hỏi một chút, tộc Hải yêu các ngươi có bao nhiêu nữ nhân?"
"Ách! Ngươi hỏi cái này để làm gì? Ta nói cho ngươi, ta là nữ nhân đẹp nhất trong tộc Hải yêu! Ngươi phải cân nhắc kĩ càng điều kiện của ta." Tháp Li Tát tuy khó hiểu, nhưng vẫn phối hợp nói cho Mộ Khinh Ca.
Mộ Khinh Ca hơi hơi mỉm cười, đẩy cửa ra ngoài.
Tháp Li Tát bị Mộ Khinh Ca hỏi đến không hiểu ra sao, hỏi Long Nha Vệ: "Hắn có ý gì?"
Bản thân Long Nha Vệ còn không rõ, sao có thể nói cho nàng? Huống chi dù có biết, cũng sẽ không nói. Cho nên chỉ cho nàng một cái mặt lạnh ngạo kiều.
...
Ra khỏi khoang thuyền, Mộ Khinh Ca gọi Mặc Dương, Ngân Trần và Bạch Li tới.
Nàng ngồi trên ghế phủ lông cừu, cùi chỏ chống tay vịn, mười ngón giao nhau chống lên cằm: "Mặc Dương, điều động ba trăm Long Nha Vệ, buổi tối hành động."
Mặc Dương trầm mặc gật đầu.
Mộ Khinh Ca lại nhìn Ngân Trần và Bạch Li: "Đêm nay các ngươi hành động cùng nhau."
"Muốn làm gì?" Bạch Li kinh ngạc nói.
Mộ Khinh Ca mỉm cười hài hước, chậm rãi nói với bọn họ: "Đoạt nữ nhân!"
"Đoạt nữ nhân?"
"Đoạt nữ nhân!"
Bạch Li và Ngân Trần đồng thời kinh ngạc nhìn Mộ Khinh Ca. Ngay cả Mặc Dương vẫn luôn trầm tĩnh, cũng đều kinh ngạc nhìn nàng.
Mộ Khinh Ca lại dường như không có việc gì đứng lên, chắp tay ra sau, cất cao giọng: "Ta đột nhiên cảm thấy lợi thế không đủ, biện pháp duy nhất chính là gia tăng lợi thế."
Sau đó nàng kể rõ chuyện đã dò xét được từ chỗ Tháp Li Tát cho ba người.
"... Cho nên đêm nay các ngươi phải chia ra thành năm đường, tận hết khả năng bắt cóc toàn bộ nữ nhân Hải yêu tới đây." Mộ Khinh Ca cuối cùng giải quyết dứt khoát.
Ngân Trần im lặng một lúc, nhìn về phía Mộ Khinh Ca: "Ta và Bạch Li muốn tránh thoát ở đảo Hải yêu không khó, nhưng Long Nha Vệ nhiều người, lại không hiểu thủ thuật che mắt, chỉ sợ..."
Mộ Khinh Ca lại cười tự tin: "Không cần rắc rối như vậy."
Trước lúc trời tối, ba người đều không rõ ý Mộ Khinh Ca.
Thẳng đến khi sắc trời tối xuống, bọn họ thấy được nơi xa mơ hồ xuất hiện quân đoàn Hải yêu, bọn họ mới hiểu Mộ Khinh Ca nói là có ý gì.
"Ngài đã sớm đoán được chúng sẽ dẫn đại quân tiếp cận?" Bạch Li kinh ngạc nhìn về phía Mộ Khinh Ca.
Mộ Khinh Ca hơi mỉm cười: "Hải yêu xưng bá ở biển này đã nhiều năm, cường thế đã quen. Hiện giờ nhô ra một nhân loại ta đây còn bá đạo cường thế hơn chúng, bọn chúng sao có thể chịu nhục? Đương nhiên là muốn để ta nhìn xem."
"Cho nên ban ngày ngài nói lời kia, rõ ràng là muốn chọc giận chúng, kíƈɦ ŧɦíƈɦ chúng dốc toàn bộ lực lượng, tiện cho chúng ta buổi tối hành động?" Bạch Li hoàn toàn chấn kinh rồi.
Nàng thật sự không ngờ mỗi tiếng nói cử chỉ của Mộ Khinh Ca đều ẩn chứa nhiều cong cong thẳng thẳng như vậy.
"Cũng không phải hoàn toàn, nếu bọn chúng thật sự phái người tới, ta sẽ chặt bỏ chân Tháp Li Tát trả về." Mộ Khinh Ca câu môi cười.
"Chúng ta đều rời đi, một mình ngài đối mặt với nhiều Hải yêu như vậy?" Ngân Trần đã sớm quen Mộ Khinh Ca thông minh gần như yêu nghiệt, nên chỉ lo lắng vấn đề an toàn của nàng.
Mộ Khinh Ca lạnh nhạt nói: "Các ngươi yên tâm đi, chỗ ta sẽ không sao. Ít nhất là trước hừng đông ngày mai, bọn chúng sẽ không áp dụng hành động gì. Hiện tại chúng chỉ chơi trò tâm lý, muốn dùng trận thế này khiến ta sợ hãi khϊếp đảm mà thôi."
Nói xong, nàng lại cười trào phúng, than nhẹ: "Đều là chiêu trò mà nhân loại đã chơi hàng nghìn năm trước. Không biết bắt kịp thời đại, thì chỉ có thể bị chơi!"
*Dạo này công việc mình nhiều thêm nên thời gian eo hẹp, sẽ có mấy ngày không kịp edit đăng chương cho mọi người đọc nên mọi người thông cảm nha. Đợi thích ứng và qua thời gian này thì mình sẽ đăng đều trở lại. Xin lỗi mọi người nhiều!