Edit: Diệp Lưu Nhiên
Trên con sóng màu xanh sẫm, cự thuyền giương buồm vượt đi.
Phiến hải vực này so ra càng vẩn đục hơn trước đó. Như thể dưới đáy biển ẩn chứa một thế giới sinh tồn khác.
Ngoài boong thuyền, Côn và Mộ Khinh Ca đứng đối mặt.
Ừm...
Phải nói là Mộ Khinh Ca nhàn nhã nằm trên ghế bập bênh ngắm phong cảnh Khổ Hải. Mà Côn thì căng chặt cơ bắp, tràn đầy đề phòng đứng trước mặt nàng, từ chối Mộ Khinh Ca mời ngồi.
Hắn bị Mộ Khinh Ca điểm danh lên thuyền.
Đã nói là phục kích, đã nói là toàn diệt, vậy mà bị Mộ Khinh Ca tùy tiện đánh tan.
Hiện tại Hải yêu thua, thua cực thảm.
"Cho dù ngươi đi qua khu vực Hải yêu thống trị, thì vẫn còn nguy hiểm khác, không đến được Trung Cổ Giới." Dáng vẻ Mộ Khinh Ca khiến Côn không nhịn được nói.
Mộ Khinh Ca cười không cho là đúng: "Ta nhất định phải tới Trung Cổ Giới, không ai ngăn cản được. Nguy hiểm ngươi nói là chỉ linh thú dưới đáy biển, và Di tộc sao?"
Hắn nhìn Mộ Khinh Ca. Hồi lâu, hắn mới nói: "Xem ra ngươi đã dò hỏi kĩ càng."
"Kha khá." Mộ Khinh Ca hơi gật đầu.
Thật ra có biết hay không, nàng đều chỉ có thể tiến lên phía trước. Biết một vài chuyện, chỉ giúp nàng làm việc có thêm phần nắm chắc.
Mộ Khinh Ca rũ mắt. Tầm mắt dừng xuống cung linh bên hông. Nàng cầm nó lên, nhẹ nhàng vuốt qua mặt ngoài cung linh. Cử chỉ này là sau khi nàng có được cung linh, vô thức dưỡng thành thói quen.
Nhưng mà nàng không biết, nàng nhẹ đụng chạm thế này, người nọ ở trời nam đất bắc có cảm ứng được không.
Một bóng trắng từ xa giáng xuống, biến thành Bạch Li.
Bạch Li tới bên cạnh Mộ Khinh Ca, liếc mắt nhìn Côn, thấp giọng nói: "Tộc Hải yêu đã rút hết toàn bộ."
Lời này khiến Côn ngẩng đầu, nhìn về phía Bạch Li.
Bạch Li nhìn về phía hắn, cho hắn nụ cười khinh miệt mà quyến rũ, căn bản không đáp lại.
"Hóa hình người chỉ có linh thú cấp bậc Thần thú trở lên làm được." Côn nói, khϊếp sợ nhìn Mộ Khinh Ca: "Ngươi rốt cuộc là ai? Có bối cảnh thế nào? Cư nhiên có Thần thú hóa hình làm bạn."
Ánh mắt hắn đảo qua Mộ Khinh Ca, rồi đến Mặc Dương, Long Nha Vệ. Thậm chí đảo qua Ngân Trần canh giữ trên vọng đài.
Càng xem, lòng hắn càng chấn động.
Bởi vì hắn phát hiện con thuyền này không chỉ có Mộ Khinh Ca cường hãn, mà mỗi người đều rất cường hãn!
Đặc biệt là nữ tử váy trắng trước mắt, càng khiến hắn nhìn không thấu. Gương mặt lãnh diễm quyến rũ kia tạo cảm giác chính là sâu không lường được.
"Ta là ai không quan trọng." Mộ Khinh Ca chậm rãi nâng mắt, nhìn về phía hắn. Đột nhiên cười: "Ngươi có thể về rồi."
Hắn nhìn chằm chằm Mộ Khinh Ca, như đang tự hỏi lời nàng là thật hay giả.
Nhìn thấy bộ dáng này của hắn, Mộ Khinh Ca càng cười tươi, lặp lại từng câu từng chữ: "Ta nói, ngươi có thể về rồi."
Thẳng đến thời khắc này, Côn mới nguyện ý tin tưởng Mộ Khinh Ca căn bản không có lòng đối địch với Hải yêu.
Nàng muốn, từ đầu đến cuối đều rất rõ ràng.
Nàng chỉ muốn xin đường!
"Giao giải dược cho ta, ta lập tức đi. Ta cũng bảo đảm, tuyệt sẽ không có người Hải yêu nào đuổi theo ngươi gây rắc rối." Côn vươn tay tới Mộ Khinh Ca.
Mộ Khinh Ca lại mê man nhìn hắn, hỏi: "Giải dược gì?"
Phản ứng của nàng khiến đôi mắt Côn nhiễm lên sắc thái giận dữ.
Khi hắn sắp phát giận, Mộ Khinh Ca câu môi nở nụ cười: "Ta nói hạ độc, các ngươi tin ta hạ độc thật? Trở về hỏi Tháp Li Tát là ngươi sẽ biết."
"Có ý gì?" Côn co rụt mắt, nghiêm túc nhìn nàng.
Mộ Khinh Ca lười biếng vặn cổ, chậm rãi lay động ghế bập bênh: "Bạch Li, quăng hắn ra ngoài."
"Này! Ngươi rốt cuộc có ý gì?" Côn vội la lên.
Nhưng Mộ Khinh Ca đã nhắm mắt lại, căn bản không muốn nói tiếp.
Bạch Li nháy mắt tới trước mặt Côn, tốc độ của nàng khiến đồng tử trong mắt Côn co lại thành mũi kim.
Không đợi hắn phản ứng, Bạch Li đã nở nụ cười yêu dã, thanh âm khinh miệt: "Tiểu tử, ta tiễn ngươi đoạn đường, chuẩn bị vững nhá."
Dứt lời ảo ảnh đuôi rắn của nàng xuất hiện. Đuôi rắn quét qua trực tiếp đánh bay người Côn, tạo thành đường cong parabol đẹp mắt bay ra từ cự thuyền. Thân ảnh hóa thành điểm đen trên bầu trời, cuối cùng biến mất không thấy.
Hoàn thành xong, Bạch Li vỗ vỗ tay, về tới bên cạnh Mộ Khinh Ca.
"Mặc Dương." Đột nhiên, Mộ Khinh Ca nhắm mắt mở miệng.
Nghe thấy tên mình, Mặc Dương đứng thẳng người đối mặt Mộ Khinh Ca.
"Đi xem phía trước có hoang đảo nào không, chúng ta tạm thời lên bờ nghỉ ngơi chỉnh đốn." Mộ Khinh Ca nhắm mắt phân phó Mặc Dương.
Đột nhiên muốn nghỉ ngơi chỉnh đốn?
Mặc Dương không rõ lắm ý Mộ Khinh Ca, nhưng vẫn chấp hành đi làm.
Mặc Dương rời khỏi, Bạch Li ngồi xổm bên cạnh Mộ Khinh Ca, nhìn Ấu Hà và Hoa Nguyệt hầu hạ nàng mà bĩu môi: "Ngài đúng là biết hưởng thụ."
Nhưng Mộ Khinh Ca lại như rất mỏi mệt, chỉ ừm một tiếng rồi nặng nề ngủ mất.
Mộ Khinh Ca như vậy, khiến Bạch Li thấy kỳ quái.
Nàng nhìn Ấu Hà và Hoa Nguyệt, nhíu mày hỏi: "Ngài ấy làm sao vậy?"
Ấu Hà và Hoa Nguyệt đều chỉ mỉm cười lắc đầu, tiếp tục đấm chân bóp vai.
Bạch Li xem mà không hiểu ra sao, chậm rãi đứng lên nhìn lướt qua xung quanh.
Thiếu vắng đám nữ nhân tộc Hải yêu, cự thuyền lại khôi phục thanh tịnh.
Đột nhiên, nàng cảm thấy mình hơi nhàn rỗi.
Ngẩng đầu nhìn vọng đài trên cột buồm, thân ảnh Bạch Li chợt lóe biến mất ở boong thuyền. Lúc xuất hiện lại đã tới trên vọng đài.
Nhìn thấy Bạch Li xuất hiện, Ngân Trần híp đôi mắt huyết sắc.
"Nhìn cái gì mà nhìn, hồ ly thúi." Bạch Li trừng mắt liếc Ngân Trần. Lúc Ngân Trần sắp híp mắt thành đường chỉ, Bạch Li chen lên trước Ngân Trần, lạnh lùng nói: "Đến phiên ta, ngươi đi xuống nghỉ ngơi đi."
Lời nói của nàng khiến đôi mắt đỏ của Ngân Trần hiện lên một tia kinh ngạc: "Xà tham ăn từ khi nào đã học được biết suy nghĩ cho người khác?"
Ba chữ 'Xà tham ăn' vừa ra, lập tức rước lấy Bạch Li nổi giận trừng lại: "Hồ ly thúi, ngươi có tin nhân lúc Mộ Khinh Ca không chú ý, ta sẽ móc mắt ngươi không."
Khóe miệng Ngân Trần hiện lên một tia cười lạnh, không sợ chút nào: "Vậy ngươi có tin trước khi ngươi móc mắt ta, ta sẽ cho ngươi nếm thử tư vị đứt đuôi?"
Mắt Bạch Li hiện lên màu tím, con ngươi nhân loại đã hóa thành đồng tử loài rắn.
Đôi mắt huyết sắc của Ngân Trần càng yêu dã, yêu dị.
Hai người đối diện nhau, một hồi chiến đấu im lặng xẹt qua.
Giây lát, Ngân Trần kêu lên một tiếng lui về sau một bước, đập vào lan can vọng đài. Hắn nhìn Bạch Li đang đắc ý, đáy mắt đầy lạnh buốt.
Bạch Li nở nụ cười trêu tức, ánh mắt tràn ngập khiêu khích.
"Ngân Trần, xuống nghỉ ngơi đi." Đột nhiên trên boong thuyền truyền đến thanh âm Mộ Khinh Ca.
Giọng nói vân đạm phong khinh để cho một xà một hồ đồng thời ngẩn ra. Giống như tiểu hài tử làm chuyện xấu bị bắt quả tang tại trận.
Ngân Trần thu liễm lạnh lẽo trong đôi mắt đỏ, Bạch Li cũng thu lại khiêu khích.
Yên lặng liếc mắt nhìn Bạch Li, Ngân Trần xoay người nhảy xuống vọng đài, nhẹ như lông chim đáp tại boong thuyền. Đột nhiên người hắn hiện ngân quang, biến thành Tuyết hồ.
Đuôi hồ bông xù khẽ quét, tứ chi lấy đà giẫm lên nhảy vào lòng ngực Mộ Khinh Ca. Cuộn tròn thành một đoàn nằm sấp xuống đùi nàng, thoải mái nhắm mắt lại.
Mộ Khinh Ca không tỏ ra bất mãn hay kháng cự, tựa hồ cam chịu cách tiếp cận của Ngân Trần.
Ấu Hà và Hoa Nguyệt nhìn chằm chằm Ngân Trần, rất hứng thú ảo thuật biến từ người sống của hắn.
Bạch Li đứng trên vọng đài thấy cảnh này, tức giận đến nghiến răng. Giọng nói căm hận: "Hồ ly thúi chết tiệt! Cư nhiên dám ra ám chiêu, cho rằng làm vậy là sẽ thắng ta hả?"
Hít sâu mấy hơi, Bạch Li mới áp xuống lửa giận trong lòng.
Nếu không phải còn trực ở đây quan sát, nàng cũng muốn biến thành tiểu bạch xà chui vào vạt áo Mộ Khinh Ca. Hừ hừ!
...
Trên bầu trời xa xôi từ con thuyền phía xa, đột nhiên xuất hiện một cái chấm đen.
Chấm đen kia nhanh chóng rơi xuống, dần dần phóng đại.
Bỗng chốc nó hóa thành một hình người, rơi xuống Khổ Hải.
Nháy mắt khi hắn chìm xuống biển sâu, một linh thú hải dương nhanh chóng bơi tới chỗ hắn, luồn xuống bên dưới để hắn nổi lên mặt nước.
"Phốc." Côn phun ra nước biển, giơ tay quệt nước trên mặt.
Đầu tiên hắn trông về mặt biển phương xa, mới cúi đầu nhìn xuống linh thú dưới thân, vỗ vỗ đầu nó, thấp giọng: "Cám ơn ngươi, U Đồng."
Như thể nghe được lời cảm tạ của hắn, linh thú dưới thân hắn kêu lên vài tiếng đáp lại.
"Côn!!!"
Đúng lúc này, phía sau Côn truyền đến tiếng hô kinh hỉ.
Côn nghe tiếng quay đầu lại, thấy Đại tộc trưởng và Tháp Li Tát dẫn theo đại quân trên vạn Hải yêu chạy tới chỗ hắn.
Nhìn thấy thân nhân quen thuộc, Côn đứng lên trên lưng linh thú.
Người vừa tới gần, hắn đã quỳ một gối trước Đại tộc trưởng: "Nghĩa phụ."
Đại tộc trưởng vui mừng nói: "Con không sao là tốt rồi."
"Côn, hắn đi rồi sao?" Tháp Li Tát khẩn trương hỏi.
Thanh âm kia ẩn chứa một tia không nỡ, khiến Côn nghi hoặc ngẩng đầu lên, nhìn về phía nàng.
Bị Côn nhìn đến mất tự nhiên, Tháp Li Tát cúi đầu nhẹ giọng: "Hắn thả huynh đi, vậy chắc là đi xa rồi."
Côn nhìn Tháp Li Tát thật sâu, dời mắt chuyển tới Đại tộc trưởng, hỏi: "Nghĩa phụ, Côn vô dụng, không lấy được giải dược. Con sẽ trở về tìm hắn, nhất định phải lấy được giải dược về."
"Từ đã, Côn." Đại tộc trưởng ngăn cản hắn.
Côn nghi hoặc nhìn về phía Đại tộc trưởng.
Đại tộc trưởng lại nói: "Chúng ta chỉ tới đón con về nhà thôi."
Côn càng nghi hoặc hơn.
Chợt, Tháp Li Tát há miệng nói: "Hắn căn bản không hạ độc chúng ta, mà là cứu chúng ta."
Cái gì!
Côn co rụt mắt lại, càng nghi hoặc.
Hắn đột nhiên nghĩ đến lúc sắp đi, Mộ Khinh Ca bảo hắn có gì không hiểu thì về hỏi Tháp Li Tát.
"Tháp Li Tát, muội biết gì rồi? Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?" Côn vội hỏi.
Tháp Li Tát cũng không giấu giếm kể hết ra. Đặc biệt là chuyện Mộ Khinh Ca tặng dược, càng nói đến rành mạch, không có giản lược.
"Đây là thật sao?" Côn cực kỳ khϊếp sợ.
Vấn đề tộc Hải yêu đau đầu nhiều năm, cư nhiên cứ vậy được giải quyết?!
Đương nhiên không phải hoàn toàn được giải quyết, nhưng cũng đủ khiến tộc nhân bọn họ bốc cháy hy vọng phục hưng!
Đại tộc trưởng gật đầu: "Các nữ nhân mang về đã cho mời y sư trong tộc cẩn thận kiểm tra, đúng là không có dấu hiệu trúng độc. Nhưng có giống như nhân loại kia nói có thể cải thiện vấn đề sinh sản tộc ta hay không, trước mắt vẫn chưa biết được."
"Hắn sẽ không nói dối, cũng không cần phải nói dối!" Tháp Li Tát không cho bất kì ai sinh ra nghi ngờ với Mộ Khinh Ca.
Điều này làm cho Đại tộc trưởng lo lắng nhìn nàng: "Nữ nhi, con phải biết cho dù tất cả là thật, hắn thật sự giải quyết được vấn đề của tộc Hải yêu ta, thì cũng không thể thay đổi sự thật hắn là nhân loại. Con và hắn, vĩnh viễn không có khả năng bên nhau."
"Con biết." Tháp Li Tát vô lực nói.
Thời điểm nàng xuống thuyền, cũng biết Mộ Khinh Ca không có ý gì với nàng. Hơn nữa lần từ biệt này, hai người không biết khi nào mới có thể gặp mặt, càng chưa nói đến chuyện sau này.
Nàng là nữ nhi của Đại tộc trưởng, thân gánh trọng trách nối dõi truyền thừa. Rất nhiều chuyện, không thể do nàng tùy hứng.
Nàng có thể tượng tượng xa một chút, nhưng không thể thật sự làm được gì.
Côn cũng liếc mắt nhìn Tháp Li Tát, lại nói với Đại tộc trưởng: "Nếu tất cả là thật, vậy hắn chính là ân nhân tộc Hải yêu ta."