Edit: Diệp Lưu Nhiên
Ánh mắt Mộ Khinh Ca đảo qua đám đông quỳ đầy đất. Ngoại trừ ban ngày gặp Tộc vương, vương hậu và Đại Tư Tế, thì còn có ba nam nhân khác.
Từ bề ngoài của họ mà đoán, tuổi tác không sai biệt lắm với Tộc vương.
Nhưng Mộ Khinh Ca đã học thông minh, ở thời gian huyền huyễn nơi này, ngàn vạn đừng bị mê hoặc bởi vẻ bề ngoài. Thường thường dưới một lớp mặt trẻ tuổi, ẩn chứa một trái tim không biết đã sống bao lâu.
Tư Mạch chính là ví dụ điển hình!
Đến nay Mộ Khinh Ca cũng không biết nam nhân của mình rốt cuộc bao nhiêu tuổi!
Bọn họ theo thứ tự là tướng lãnh phụ trách canh giữ ba phương đông tây bắc. Đến tận đây, Mộ Khinh Ca mới biết, tướng lãnh bốn phương Di tộc được mệnh danh là thần vị tứ phương!
Cái gọi là thần vị tứ phương, theo thứ tự là Long Hổ Hoàng Kỳ.
Sáu người quỳ dưới đất, đều mang theo sự kích động nhìn nàng. Chính là sự vui sướng theo Mộ Khinh Ca hiểu là chờ mấy ngàn năm rốt cuộc đã có kết quả.
Nàng không biết vì sao mấy người này nhận định nàng như vậy, căn bản không có hoài nghi.
'Chẳng lẽ bởi vì một giọt máu của mình sao?' Mộ Khinh Ca nghĩ đến trong lòng.
"Thiếu chủ, trong khoảng thời gian này, xin mời ở lại đảo nghỉ ngơi. Ta nghe Trĩ nói, Thiếu chủ gϊếŧ Cù Dục, tất sẽ tiêu hao không ít linh khí. Thiếu chủ không cần sốt ruột rời đi." Tộc vương tha thiết nói Mộ Khinh Ca.
"Được." Mộ Khinh Ca không từ chối nữa.
Nàng muốn rời khỏi, tối thiểu nhất cũng phải làm rõ chuyện Thần Sách trước tiên đã.
"Thị nữ của ta đâu?" Mộ Khinh Ca bỗng hỏi.
Nàng đã có thói quen Ấu Hà và Hoa Nguyệt hầu hạ. Nếu để người Di tộc hầu hạ nàng rửa mặt, trái lại khiến nàng mất tự nhiên.
Đại Tư Tế hơi mỉm cười, trả lời: "Hai vị cô nương Ấu Hà và Hoa Nguyệt đã chờ ở trong phòng."
Nghe thấy thế, Mộ Khinh Ca nhẹ gật đầu. Đứng dậy khỏi ghế, do vương hậu tự mình dẫn đường rời khỏi đại điện.
Sau khi Mộ Khinh Ca rời khỏi, người dưới đất đều đứng lên, trao đổi ánh mắt lẫn nhau.
"Chúng ta xác định chọn hắn sao?" Long trực tiếp hỏi Tộc vương và Đại Tư Tế.
Hai người còn lại cũng nhìn về phía họ.
Đại Tư Tế im lặng đi tới một bên, từ cổ tay áo to rộng lấy ra một đồ vật bói toán, bắt đầu bói.
"Nhưng, hắn có thể thắng đến cuối cùng sao? Những người khác chọn lựa Thiếu chủ, tất nhiên cũng sẽ không đơn giản. Vị diện chúng ta sống vốn đã thấp hơn rất nhiều..." Hổ tướng nói thẳng.
Tộc vương thở dài: "Năm đó Mộ tộc áp dụng phương thức này, chính là vì cạnh tranh kịch liệt để tuyển chọn ra người thừa kế cường đại nhất, dẫn dắt chúng ta xông lên đoạt lại mọi thứ thuộc về Mộ, thuộc về chúng ta! Nhưng là, chỉ sợ Mộ cũng không biết, một lần chờ đã chờ đến mấy nghìn năm!"
"Xem ra, chúng ta không có lựa chọn." Kỳ cũng mở miệng.
Tộc vương gật đầu, nói với ba người: "Tuyết Gia sẽ ở lại bên cạnh hắn, ngoại trừ làm hầu còn làm người giám sát. Con bé sẽ thay chúng ta kiểm nghiệm Thiếu chủ có đủ tư cách không, đồng thời cũng có cơ hội tiếp xúc đến người đề cử khác."
"Thiếu chủ một khi đã chọn, thì không thể sửa. Trừ phi Thiếu chủ chúng ta chọn bị người đề cử khác gϊếŧ chết. Nếu không chúng ta chỉ có thể đi theo hắn. Trận đánh cược này có chút lớn!" Long nói.
Tộc vương không nói nữa, mà dời mắt nhìn Đại Tư Tế đang bói toán.
Ba người còn lại cũng dời mắt nhìn Đại Tư Tế, tựa hồ hy vọng kết quả hắn bói ra có thể cho bọn họ một tia an ủi.
Ai ngờ, Đại Tư Tế đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, thân mình ngã về phía sau.
"Đại Tư Tế --!" Tộc vương lắp bắp kinh hãi, vội đón lấy thân thể hắn.
Ba người còn lại cũng nhanh chóng vây quanh, khẩn trương nhìn Đại Tư Tế.
Râu dài máu xám trắng của Đại Tư Tế bị dính máu tươi. Bàn tay khô gầy run rẩy nâng lên, chỉ tới công cụ bói toán rơi trên mặt đất. Hai mắt trợn tròn, khϊếp sợ nói: "Thiên cơ! Đại thiên cơ!"
"Ha ha ha ha ha --!"
Đột nhiên Đại Tư Tế há miệng cười to, có chút điên cuồng: "Sư huynh, xem ra lần này ta rốt cuộc thắng huynh một lần!"
"Đại Tư Tế!"
Đám người Tộc vương đều không hiểu nhìn hắn.
Đợi Đại Tư Tế thoáng khôi phục cảm xúc, hắn mới cầm chặt tay Tộc vương, biểu tình kích động: "Tộc vương, lúc này đây, chúng ta chọn đúng rồi!"
Tròng mắt Tộc vương đột nhiên mở to, ba người khác cũng ngừng lại hô hấp.
Đại điện trở nên an tĩnh, bọn họ đang chờ lời nói kế tiếp của Đại Tư Tế.
"Ta không nhìn tới quỹ đạo vận mệnh của hắn, mạnh mẽ xem trái lại bị phản phệ. Các ngươi biết không? Trong muôn vàn thế giới chỉ có một loại người mà Thiên Lộc giả chúng ta nhìn không thấu! Đó chính là..." Đại Tư Tế đột nhiên ngậm chặt miệng, ánh mắt kích động.
Chợt, tiếng sấm đùng đoàng.
Tiếng sấm bất chợt như đang cảnh cáo Đại Tư Tế!
Biểu tình Đại Tư Tế nhoáng lên, lắc đầu nói: "Không thể nói không thể nói, chữ kia không thể nói ra. Không phải nơi như vị diện này có thể thừa nhận!"
Hắn nói đến hàm hồ.
Nhưng ám chỉ trong câu nói này lại khiến bốn người Tộc vương ẩn ẩn suy đoán được đáp án!
Bốn người họ hít một hơi thật sâu, trong mắt lẫn nhau đều đạt thành ăn ý!
Giây lát, Tộc vương mới nói với mấy người: "Từ nay về sau, chúng ta cần phải toàn lực phụ tá Thiếu chủ!"
Ba người im lặng gật đầu.
Đại Tư Tế đứng lên, nhíu mày nói: "Thiếu chủ hiện tại đi Trung Cổ Giới, chỉ sợ trong chốc lát không có thời gian đi sa mạc Du Hồn. Vì không để những người khác đoạt được tiên cơ..." Hắn nhìn về phía Tộc vương: "Tộc vương, ngài phải phái người tới sa mạc Du Hồn tìm những người còn lại đó trước, để bọn họ chuẩn bị đưa hầu tới Trung Cổ Giới cho Thiếu chủ, tới bên cạnh Thiếu chủ!"
"Vậy được không? Có đang cãi lại mệnh lệnh của Mộ không?" Tộc vương chần chờ.
Đại Tư Tế lắc đầu, nghiêm túc nói: "Lúc trước Mộ chia chúng ta thành hai chính là vì phòng ngừa bỏ lỡ. Tách ra như vậy, bất kể Thiếu chủ ra cửa nào từ Lâm Xuyên đều sẽ gặp được người của chúng ta, sau đó tiếp thu thiên mệnh. Cũng không có nói sau khi xác định Thiếu chủ, chúng ta không thể làm một chút việc thay hắn."
"Tộc vương, ta tự mình đi một chuyến!" Long mở miệng.
Tộc vương cũng không tiếp tục rối rắm nữa, lập tức nói: "Được!"
Long lập tức chuẩn bị xuất phát, lại bị Tộc vương gọi lại: "Đừng vội, chờ Thiếu chủ tiến vào Trung Cổ Giới rồi đi."
Tâm tư Long vừa chuyển, hiểu dụng ý Tộc vương.
Đều là hầu, cũng có phân chia cao thấp.
Chờ Tuyết Gia và Thiếu chủ tình nghĩa sâu đậm, rồi bảo sa mạc Du Hồn đưa hầu qua. Cứ vậy, địa vị của Tuyết Gia sẽ không bị ảnh hưởng.
Chút tâm tư của Tộc vương, là xuất phát từ góc độ phụ thân.
Tuyết Gia được mọi người nhìn lớn lên, bảo bối tâm can phủng trong lòng bàn tay, bọn họ dĩ nhiên sẽ không cảm thấy Tộc vương làm vậy có gì không đúng. Ngay cả Đại Tư Tế cũng không mở miệng ngăn cản, nhắc nhở Tộc vương lấy đại cục làm trọng.
...
Mộ Khinh Ca đi theo vương hậu vào cung một hồi, được đưa tới một căn phòng bố trí tinh mỹ.
Vương hậu hơi khom người với Mộ Khinh Ca: "Thiếu chủ, ta không quấy rầy ngài nghỉ ngơi nữa." Dứt lời, nàng xoay người rời đi.
Mộ Khinh Ca đứng ngoài cửa nhìn nàng rời đi, hơi nhíu mày.
Những người này không có ác ý với nàng, nàng có thể cảm giác được. Nhưng cũng không nói hết sự thật với nàng. Nếu bọn họ có điều giữ lại, vậy nàng cũng sẽ không nói cho bọn họ mình đã đạt được Thần Sách quyển Thượng hoàn chỉnh.
Ánh mắt Mộ Khinh Ca hơi lóe, xoay người đẩy cửa vào.
Cửa phòng bị đẩy ra, truyền tới thanh âm kẽo kẹt.
Một mùi thanh hương kiều diễm bay tới, khiến Mộ Khinh Ca khó chịu nhăn mày.
Nàng cất bước đi vào, cửa lớn tự động khép lại.
Một màn trước mắt khiến nàng nhướng mi.
Trong phòng treo đầy màn lụa đỏ, lấp lánh ánh lửa, tô đậm căn phòng như mộng ảo.
"Ấu Hà." Mộ Khinh Ca nhẹ hô một tiếng. Không thấy đáp lại, nàng lại hô thêm: "Hoa Nguyệt."
Đáp lại nàng, chỉ là sự an tĩnh.