Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi

Chương 683: Nàng là thê tử ta, thôn nhỏ Nam châu (1)



Edit: Diệp Lưu Nhiên

Ầm ầm!

Sóng biển khổng lồ đánh tới cự thuyền.

Lực lượng cường đại dẫn động tới trang bị phòng ngự trên thuyền.

Màn hào quang trong suốt nổi lên thân thuyền, hình thành một đường hình cung cực lớn ngăn cản sóng biển đánh sâu.

Khởi động phòng ngự, giảm bớt áp lực cho Mộ Khinh Ca.

Nàng nhân tiện quay đầu nhìn chân trời, Long Nha Vệ đã bay xa, đột nhiên bên tai nàng truyền đến tiếng răng rắc giòn vang.

Mộ Khinh Ca quay ngoắt đầu lại, thấy màn hào quang trong suốt đã xuất hiện vết rách chằng chịt. Phòng ngự vốn kiên cố đã trở nên vô cùng yếu ớt...

Răng rắc răng rắc!

Răng rắc!

Thanh âm vỡ vụn ngày một nhiều, mắt thường có thể thấy tốc độ vết rách lan kín toàn bộ màn hào quang.

Ầm ầm ầm!

Sóng Khổ Hải dâng lên một tầng lại một tầng, sức mạnh gia tăng chồng lên không ngừng ập tới đây.


Thậm chí sóng lớn đã bắt đầu theo sát sau lưng Long Nha Vệ đã bay xa.

Ầm!

Một tiếng vang lớn, phá hủy phòng ngự cự thuyền.

Nước biển giáng xuống tràn vào, muốn cắn nuốt tất cả!

"Đi!" Mộ Khinh Ca nắm lấy đầu vai Tuyết Gia, kéo nàng rút lui ra sau.

Nước biển trút xuống, rót vào cự thuyền. Thân thuyền to lớn bị nước biển xé rách bẻ gãy, nhanh chóng chìm xuống. Một tiếng huýt sáo trong trẻo truyền đến từ nước biển. Chỉ thấy một đường thanh quang bắn ra, bay về phía bầu trời.

"Tiểu Thanh đi mau!" Tuyết Gia hô.

Thanh điểu giương cánh bay, đẩy nhanh tốc độ.

Mà phía sau nó là một tầng sóng lớn vừa chụp tới cắn nuốt nơi vị trí nó vừa dừng.

"Vòng qua bên phải." Dư quang khóe mắt Mộ Khinh Ca đảo qua khí thế bên phải sóng biển yếu kém, nói với Tuyết Gia.

Tuyết Gia yên lặng gật đầu, hạ mệnh lệnh cho thanh điểu.


Thanh điểu nghiêng mình, xoay tròn vòng gấp trên không trung, hướng tới bên phải.

Nó đột nhiên đổi hướng, dẫn tới Tuyết Gia đâm vào lòng ngực Mộ Khinh Ca.

Đột nhiên tiếp xúc thân mật, khiến Tuyết Gia không kịp nghĩ nhiều, lập tức cúi người tới trước kéo giãn khoảng cách hai người.

Không còn lực cản, sóng thần càng hung mãnh, không ngừng đẩy mạnh tới phía trước.

Thanh điểu liều mạng bay đi, sóng thần đuổi theo nó không bỏ.

Chạy đuổi, mạo hiểm chồng chất, nhưng cũng đang không ngừng tới gần đại lục phía trước...

"Hình như sóng thần nhỏ đi rồi..." Tuyết Gia quay đầu nhìn phía sau, thấy khí thế bọt sóng yếu dần, lòng còn sợ hãi.

Đột nhiên, thần sắc nàng đanh lại, đôi mắt đầy hoảng sợ: "Không đúng! Nó đang ấp ủ sóng thần lớn hơn nữa!"

Lời vừa dứt, trong Khổ Hải phát ra tiếng vang cực lớn.


Tiếng vang như trời sập đất lún khiến người ta sợ hãi, toàn bộ nước biển Khổ Hải đều bị quấy lên.

Mộ Khinh Ca quay đầu nhìn, chỉ thấy nước Khổ Hải như bị sức mạnh hoang dã kéo khỏi mặt đất, dũng mãnh lên bầu trời hình thành bức tường nước cao lớn, nhanh chóng đẩy mạnh tới phía trước.

"Mau nhanh lên!" Ánh mắt Mộ Khinh Ca phát lạnh, cắn răng hô.

Tuyết Gia cắn chặt môi, liều mạng phân phó thanh điểu gia tốc!

Nhưng thanh điểu dù có nhanh hơn nữa, cũng chỉ là linh thú. Đối mặt với sức mạnh thiên địa, nó có vẻ vô cùng nhỏ yếu.

Thanh điểu kêu rít gào, đẩy nhanh tốc độ mình tới cực hạn.

Sóng lớn phía sau như người khổng lồ không thể xâm phạm, hung hăng vỗ xuống các nàng.

Trong lúc hoảng hốt, Mộ Khinh Ca thấy được nước Khổ Hải bị hút vào bầu trời, hình thành một người khổng lồ đứng sừng sững giữa trời đất. Sóng thần đang vỗ xuống một chưởng vào bọn họ!
Ầm!

Cự chưởng hạ xuống, che lấp thiên địa, hung hăng vỗ xuống Mộ Khinh Ca và Tuyết Gia trên lưng thanh điểu.

Lập tức, toàn bộ trước mắt Mộ Khinh Ca đều biến thành thế giới nước biển...

Mặt trời lặn xuống, không biết qua bao lâu, Khổ Hải dần yên tĩnh lại. Sóng thần cắn nuốt tất cả, giống như bị đưa đi, còn lại chỉ là Khổ Hải thuần tịnh.

Sau lớp lớp sương mù, hình dáng đại lục dần rõ ràng hơn.

Nối liền với Khổ Hải chính là mỏm đá vụn phủ kín bãi biển. Sau bãi biển có rừng cây, khói bếp. Bến thuyền giản dị trên bờ, mắc cạn vài chiếc thuyền đánh cá.

Nơi này là một làng chài nhỏ.

Màn đêm buông xuống, nơi đây đã sớm không còn ai.

Nước biển chậm rãi vỗ vào bờ, cực kỳ nhu hòa.

Giữa khe hở mấy mỏm đá ngầm có hai cơ thể chen lấn một chỗ, bị nước biển làm ướt nhẹp, cực kỳ chật vật.
Bên cạnh các nàng có một con chim lớn màu xanh...

Đột nhiên, thanh điểu hóa thành thanh quang chui vào mi tâm một người.

"A..."

Tiếng kêu rên truyền ra từ một người trong đó.

Nữ tử hồng y nằm sấp phía trên hơi động, đôi tay ngập trong bùn cát chống đỡ ngồi dậy.

Mộ Khinh Ca tỉnh lại từ hỗn loạn, dựa lưng vào đá ngầm. Cả người đầy mùi tanh nước biển khiến nàng cực kỳ khó chịu. Nàng nhìn màn đêm sao trời, cố gắng nhớ lại tình cảnh trước hôn mê.

Nàng nhớ mình và Tuyết Gia cưỡi thanh điểu, cuối cùng bị sóng lớn vỗ vào.

Nhưng lúc sắp ngã xuống biển, Tuyết Gia đột nhiên lấy ra máu tim đút cho thanh điểu. Ngay sau đó toàn thân thanh điểu phát ra thanh quang chói mắt, tốc độ tăng thêm mấy lần, chạy xa khỏi biển cả.

Các nàng cơ hồ bị sóng biển đuổi theo một ngày một đêm, cuối cùng thanh điểu không chống đỡ nổi nữa ngã xuống từ không trung. Hai người dùng linh lực mạnh mẽ chống đỡ, lại đấu với sóng thần hồi lâu. Sau khi thanh điểu thoáng khôi phục thể lực, lại chở các nàng chạy nạn.
Sau đó...

Mộ Khinh Ca lắc lắc đầu cho tỉnh lại. Chuyện phát sinh sau đó không nhớ rõ, tóm lại trước khi hôn mê, các nàng thấy được bờ biển.

Mộ Khinh Ca ngừng nhớ lại, mới chuyển tầm mắt nhìn phía trước.

Bên cạnh nàng, là Tuyết Gia hôn mê.

Nước biển khiến y phục nàng ướt nhẹp, sợi tóc có chút hỗn độn.

Nương theo bóng đêm, Mộ Khinh Ca thấy sắc mặt nàng tái nhợt.

Nhăn mày, Mộ Khinh Ca bắt mạch cho nàng, phát hiện đây là di chứng khi nàng mạnh mẽ bức giọt máu tim ra, mới thả lỏng lại.

'Nơi này là đất liền Nam châu Trung Cổ Giới sao?' Mộ Khinh Ca nhìn lướt qua hoàn cảnh chung quanh, suy đoán trong lòng.

Nghĩ nghĩ, nàng cõng Tuyết Gia lên lưng. Dấu chân một nông một sâu giẫm lên bờ cát.

Mộ Khinh Ca không tùy tiện tìm nhà người ta, mà tìm một sơn động có thể nghỉ tạm trong rừng cây. Sơn động không lớn, chỉ có thể chứa vài người, bên trong đen ngòm khô ráo.
Thả Tuyết Gia xuống, Mộ Khinh Ca mới chú ý biến hóa cơ thể mình.

Nàng giơ tay sờ sờ khuyên tai bên trái. Trên đó có vết rách, đang chậm rãi chữa trị.

Lấy đan dược đút cho Tuyết Gia, Mộ Khinh Ca vung tay lên, Bạch Li xuất hiện bên cạnh nàng.

"Mộ Khinh Ca, lần sau ngài còn như vậy, ta sẽ tức giận. Nguy hiểm lớn như thế, ngài cư nhiên đối mặt một mình!" Bạch Li vừa xuất hiện, dùng thanh âm trẻ con bú sữa nghiêm khắc phê bình Mộ Khinh Ca.

Bây giờ Mộ Khinh Ca vô lực dây dưa với nàng.

Nàng chỉ Tuyết Gia dưới đất, nói với Bạch Li: "Vậy ngươi thay một bộ y phục cho nàng đi, ta đi vào thay y phục trước." Dứt lời, nàng biến mất trong sơn động.

Bạch Li tức giận đến dậm chân, nhưng cũng bất đắc dĩ.

Chủ tử nhà người khác gặp nguy hiểm, bản thân chạy trước để thuộc hạ nô tài kéo dài thời gian. Tới Mộ Khinh Ca thì khen ngược, trái lại cư nhiên là chủ tử lót sau, thuộc hạ nô tài chạy trước!
Bạch Li vừa tức vừa cảm động.

Ở chung với Mộ Khinh Ca càng lâu, nàng càng hiểu được Long Nha Vệ trung thành Mộ Khinh Ca không phải vô duyên vô cớ. Bời vì Mộ Khinh Ca dụng tâm với bọn họ, nên bọn họ đương nhiên sẽ hồi báo thật lòng.

Thở dài bất đắc dĩ, Bạch Li nghe lời lấy y phục của mình thay cho Tuyết Gia.

Khi nàng thay xong y phục cho Tuyết Gia, Mộ Khinh Ca xuất hiện lần hai. Trên người đã không còn chật vật, nhưng mi tâm vẫn mệt mỏi như cũ.

"Sao không nghỉ ngơi cho khỏe đi?" Bạch Li quái giận.

Mộ Khinh Ca chậm rãi lắc đầu, liếc Tuyết Gia rồi khoanh chân ngồi xuống, lấy ngọc bài gõ nhẹ mấy cái, nhắm mắt cảm ứng. Một lát sau, nàng mở mắt ra, đôi mắt thanh thấu hiện lên một tia ngưng trọng.

Bạch Li đến bên cạnh nàng, hỏi: "Sao vậy? Không liên lạc được?"

Mộ Khinh Ca gật đầu: "Ta vốn tưởng ở trong không gian không thể câu thông với bọn họ. Xem ra hiện tại không phải nguyên nhân này, ta có thể cảm ứng hơi thở họ tồn tại, nhưng bọn họ lại không đáp lại ta."
"Có lẽ họ đang hôn mê, hoặc là không chú ý tới." Bạch Li có chút vụng về an ủi Mộ Khinh Ca.

Nàng am hiểu gϊếŧ người, nhưng không am hiểu an ủi người lắm!

Mộ Khinh Ca cười, nhìn về phía Bạch Li: "Hy vọng là thế." Nàng biết bây giờ không thể gấp, chỉ có thể kiên nhẫn chờ tin tức truyền lại.

Giây lát im lặng, Mộ Khinh Ca nói với Bạch Li: "Ngươi về trước đi."

Bạch Li sửng sốt, lập tức lắc đầu: "Không được! Ta phải ở lại bên cạnh bảo vệ ngài!"

Mộ Khinh Ca giải thích: "Nếu ta không đoán sai, hiện tại chúng ta đã đặt chân lên đất liền Trung Cổ Giới. Chúng ta không hiểu rõ tình huống Trung Cổ Giới. Ngươi là lá bài tẩy của ta, không thể dễ dàng thể hiện thái độ. Hơn nữa, ngươi quên lời hắn nói sao?"

Chữ 'hắn' trong miệng Mộ Khinh Ca, khiến Bạch Li giật mình.
Hắn, là chỉ tới Tư Mạch.

Trước khi rời khỏi Lâm Xuyên, Tư Mạch đã từng nói với Bạch Li và Ngân Trần. Linh áp ở Trung Cổ Giới khác Lâm Xuyên giới, tu vi của họ sẽ được toàn diện tăng lên một lần sau khi tiến vào Trung Cổ Giới, cơ hội không thể lãng phí.

Mộ Khinh Ca mím môi: "Không gian Manh Manh rất kỳ quái. Lúc ở Lâm Xuyên giới, linh khí trong không gian tuy sung túc hơn nhiều so với bên ngoài, nhưng linh áp lại giống với Lâm Xuyên giới. Sau khi tiến vào Trung Cổ Giới, vừa rồi ta phát hiện linh áp bên trong cũng có biến hóa. Ta hỏi Manh Manh, nàng ấy nói là sau khi tiến vào Trung Cổ Giới, linh áp trong không gian sẽ tự động điều chỉnh cho thống nhất với bên ngoài. Cho nên trước tiên ngươi và Ngân Trần ở không gian tu luyện, lúc ta cần các ngươi tự nhiên sẽ thả các ngươi ra."

Bạch Li ai oán nhìn nàng, nhưng không kiên trì nữa.
Nàng nói với Mộ Khinh Ca: "Vậy được rồi, ta trở về tu luyện, tranh thủ thức tỉnh nhiều thêm chút." Nói xong, lại dặn dò: "Nhưng mà ngài không được cậy mạnh, gặp nguy hiểm thì phải lập tức thả ta ra!"

"Yên tâm đi." Mộ Khinh Ca hơi mỉm cười.

Cuối cùng, Bạch Li mới lưu luyến không rời về không gian.

Sau khi Bạch Li rời khỏi, Mộ Khinh Ca nương theo ánh trăng ngoài động, trầm tư nhìn Tuyết Gia hôn mê.

Cuối cùng đã tiến vào Trung Cổ Giới, vậy chuyện thứ nhất nên làm là – Nhạc gia!

Đôi mắt thanh thấu phiếm ra hàn quang.

...