Edit: Diệp Lưu Nhiên
Quản sự Đậu gia sắc mặt đột biến, nụ cười trên mặt gượng gạo, hắn cười làm lành: "Lệ gia chủ sao lại tới đây?"
Khóe miệng Lệ Vân Đào xẹt qua một tia cười lạnh, ánh mắt châm chọc nhìn quản sự Đậu gia: "Lệ mỗ muốn đi đâu, chẳng lẽ còn phải báo cáo Đậu gia ngươi?"
Quản sự Đậu gia giật mình, vội nói: "Không dám không dám!" Nụ cười trên mặt hắn ngày càng khó coi, khóe miệng đã bắt đầu run rẩy. Hắn có việc quan trọng trong người, phụng mệnh bắt cuồng đồ dám vũ nhục Đậu gia trên phố về. Hiện giờ đi tới nơi cuồng đồ ẩn thân, lại đụng phải Lệ gia giữa đường, hơn nữa còn là Lệ Vân Đào tự mình đến, cái này nên làm thế nào?
Vô số suy nghĩ bay qua, quản sự Đậu gia chỉ có thể thử nói: "Lệ gia chủ, Đậu gia ta phải xử lý chút việc, ngài..." Có thể thuận tiện?
Nụ cười trên mặt quản sự Đậu gia cứng đờ, cơ bắp trên mặt cũng bắt đầu run rẩy.
Theo hắn thấy, Lệ Vân Đào căn bản chính là cố ý làm khó dễ.
Đậu gia họ làm việc ở đây, hắn cũng làm việc ở đây? Có trùng hợp vậy sao?
Quản sự Đậu gia không biết, việc này đúng là trùng hợp! Hơn nữa, không chỉ cùng một nơi làm việc, mà người muốn tìm cũng cùng một người!
Ánh mắt quản sự Đậu gia lập lòe, như đang cân nhắc biện pháp.
Giây lát, hắn lại tươi cười lần nữa, nói với Lệ Vân Đào: "Vậy chi bằng hai nhà chúng ta đều cùng vào?"
Lệ Vân Đào cười lạnh lùng, híp lại ánh mắt sắc bén. Sự châm chọc kia như đao bắn tới quản sự Đậu gia, khiến người nọ xem đến da đầu tê dại, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây!
Tác phong làm việc của người Lệ gia nổi tiếng ngang ngược càn rỡ, hắn không muốn đụng vào họng súng Lệ Vân Đào!
Lệ Vân Đào khinh miệt đảo mắt qua, phân phó người mang đến: "Đều canh chừng cho ta, không được cho ai vào!" Dứt lời, hắn nâng bước đi vào khách điếm.
Người Lệ gia lập tức vây quanh, đẩy đám Đậu gia chen lấn qua một bên, canh giữ từng cánh cửa ra vào khách điếm, bao vây chật như nêm cối.
Đám người vây xem tò mò nhìn trò hay, đều sôi nổi suy đoán Lệ gia chủ đích thân đến đây vì chuyện gì. Ngẫu nhiên cũng có người thảo luận Đậu gia hiện giờ là đệ nhất gia tộc ở Hải Tự Thành, kỳ thật đã bị Lệ gia đè ép một đầu.
Đủ loại bàn tán, đều tung ra từ đám đông.
"Lệ Lệ gia chủ..." Lão bản khách điếm run rẩy đứng trước mặt Lệ Vân Đào, hoàn toàn không biết xảy ra chuyện gì, cư nhiên kinh động đến vị đại nhân vật này xuất hiện.
"Không biết Lệ gia đại giá quang lâm là có chuyện gì?" Lão bản khách điếm ổn định tinh thần, mới cười trừ nói.
Dư quang khóe mắt Lệ Vân Đào đảo qua hắn, lãnh ngạo hỏi: "Ta hỏi ngươi, có một vị công tử hồng y tư dung tiên tuyệt, khí chất xuất chúng đang ở chỗ ngươi?"
Lão bản khách điếm sửng sốt, hình tượng Mộ Khinh Ca lập tức hiện lên trong đầu hắn.
Hắn gật đầu không chút do dự, lại lấy lòng nói: "Có có có, đi theo hắn còn có một vị nữ tử như tiên và một thiếu niên dung mạo thanh tú." Chần chờ, hắn lại nói: "Hình như thiếu niên kia bị thương không nhẹ."
"Được rồi, nói cho ta biết hắn ở phòng nào." Lệ Vân Đào không kiên nhẫn đánh gãy lời lão bản khách điếm.
Người khác hắn không quan tâm, chỉ cần người hắn muốn tìm đích xác ở đây là được.
"Dạ dạ dạ... Lệ gia chủ mời theo tiểu nhân." Lão bản khách điếm trộm lau mồ hôi lạnh trên trán, nhanh chóng dẫn đường.
...
Mộ Khinh Ca ở trong phòng đang cầm ngọc bài câu thông với nhóm Long Nha Vệ, thỉnh thoảng gõ nhẹ lên vài cái.
Gõ xong, nàng cất ngọc bài đi.
Nàng đưa tin tức 'Lưu Khách' cho Long Nha Vệ, nhưng trước khi bọn họ tiến vào Trung Cổ Giới không biết có chức nghiệp này, vậy nên khi soạn bảng mật mã cũng không thêm hai từ này vào. Mộ Khinh Ca đành phải dùng hài âm thay thế.
"Hy vọng bọn họ hiểu ý ta." Mộ Khinh Ca lẩm bẩm.
Trên đường tới Trung Cổ Giới, nàng đã từng tự hỏi sau khi vào Trung Cổ Giới, làm thế nào để đứng vững gót chân.
Trung Cổ Giới có quá nhiều bí ẩn, cũng là một nơi xa lạ, cho nên nàng cần phải dựa vào sức của mình, năng lực của mình dừng chân ở Trung Cổ Giới.
Lưu Khách, là chức nghiệp đặc thù, cho nàng linh cảm rất lớn.
Thậm chí ở thời điểm tiếp xúc, nàng càng tìm hiểu, càng cảm thấy chức nghiệp này đúng là dành cho Long Nha Vệ.
Cốc cốc!
Đột nhiên có tiếng gõ cửa, đánh gãy suy nghĩ Mộ Khinh Ca.
Có rất nhiều chi tiết, cần sau khi gặp bọn Mặc Dương mới nói được. Cho họ ám chỉ 'Lưu Khách', cũng là hy vọng trước khi họ gặp mặt có điều hiểu biết, biết ý nghĩ của mình.
"Vào đi." Mộ Khinh Ca thu liễm biểu tình.
Cửa phòng bị đẩy ra, người tiến vào là Tuyết Gia. Tư dung nàng thanh lãnh thoát tục, mang theo khí chất không ăn khói lửa. Nàng đi tới trước mặt Mộ Khinh Ca, thấp giọng nói: "Thiếu chủ, Lệ gia chủ đứng ở ngoài cửa."
Trong mắt Mộ Khinh Ca hiện lên một tia sáng, câu môi cười nhạt: "Cũng nên tới."
"Thiếu chủ đã sớm biết người Lệ gia sẽ tìm tới?" Tuyết Gia nghe Mộ Khinh Ca nói, kinh ngạc hỏi.
Mộ Khinh Ca chỉ cười không nói, phân phó nàng: "Tiểu Hải bên kia không sai biệt lắm, ngươi đi xem hắn đi."
"Vâng." Tuyết Gia không nhiều lời, chỉ liếc mắt thật sâu nhìn Mộ Khinh Ca, rồi lui ra ngoài.
Nàng vừa đi, Lệ Vân Đào đã xuất hiện trước cửa Mộ Khinh Ca.
"Lệ gia chủ mời vào." Mộ Khinh Ca cầm lấy một chén trà sạch sẽ đặt ở phía đối diện mình, nhấc ấm trà lên rót vào.
Lệ Vân Đào đứng ở ngoài, nhanh chóng đánh giá Mộ Khinh Ca một chút.
Đột nhiên, tròng mắt hắn ẩn ẩn co rụt lại, trong lòng hoảng hốt! Hắn cư nhiên không nhìn thấu tu vi nam tử hồng y trước mắt... Tình huống như vậy chỉ có hai nguyên nhân. Hoặc là người này dùng mật pháp thu liễm hơi thở, hoàn mỹ ẩn tàng tu vi mình. Hoặc là tu vi bản thân đối phương đã vượt xa mình, cho nên mình không cảm ứng được.
Nhưng vô luận là loại trước hay loại sau, đối với Lệ Vân Đào đều không thể khinh thường.
Bởi vì nếu hắn dùng mật pháp thu liễm hơi thở, nói rõ rằng lai lịch hắn tuyệt không đơn giản. Bởi vì loại mật pháp này, gia tộc bình thường sẽ không có.
Nếu là khả năng sau thì càng khủng bố. Một nam tử tuổi còn trẻ, tu vi đã vượt qua đệ nhất cao thủ Hải Tự Thành hắn, đây là khái niệm gì?
Chẳng qua chỉ trong nháy mắt, Lệ Vân Đào đã trào ra vô số ý niệm trong lòng.
Hắn khôi phục bình thường, nhấc chân tiến vào phòng Mộ Khinh Ca, ngồi xuống đối diện. Đánh giá ở khoảng cách gần, hắn càng nhìn càng kinh hãi.
Khí tức Mộ Khinh Ca cực kỳ hùng hậu, chỉ có thể nói rõ thực lực cá nhân nàng bất phàm.
Hơn nữa gương mặt tuyệt sắc quyến rũ khó phân nam nữ này, trong lòng Lệ Vân Đào dâng lên cảm thán: 'Chẳng trách nữ nhi kiêu căng của hắn sau khi bị khi dễ, luôn mồm nói không muốn mạng đối phương, mà muốn người đối phương!'
Lam nhan họa thủy, bay qua nội tâm Lệ Vân Đào.
"Xin hỏi tính danh công tử." Sau khi ngồi xuống, Lệ Vân Đào dẫn đầu mở miệng.
"Mộ Khinh Ca." Mộ Khinh Ca nâng chén trà, xa xa kính Lệ Vân Đào.
'Mộ Khinh Ca? Họ Mộ?' Lệ Vân Đào nghe tên Mộ Khinh Ca, hơi nhíu mày. Trong ấn tượng của hắn, gia tộc lớn nhỏ khắp Nam châu, không có họ Mộ.
Mộ Khinh Ca thấy biểu tình hắn, hơi mỉm cười, nhẹ nhàng hời hợt: "Lệ gia chủ không cần nghĩ nhiều, ta chỉ đến từ một tiểu gia tộc không có tiếng tăm mà thôi."
Lệ Vân Đào sửng sốt, không tin dò xét nàng.
Dung mạo như vậy, khí độ như vậy, sẽ đến từ một tiểu gia tộc không có tiếng tăm?
Một đệ tử tiểu gia tộc vô danh có thể trấn định như thế trước mặt mình? Huống chi thực lực của hắn, mình đều không nhìn thấu.
"Mộ Khinh Ca nếu có chỗ không tiện nói rõ, Lệ mỗ sẽ không truy vấn." Giây lát, Lệ Vân Đào 'thấu tình đạt lý' lên tiếng.
Mộ Khinh Ca hơi mỉm cười, lười giải thích.
Nội tâm chỉ chửi thầm một câu: 'Ài, thời buổi bây giờ, cư nhiên nói thật lại chẳng ai tin. Thành tín giữa người với người đâu?'
Lại không biết, nàng cười 'thần bí', càng làm Lệ Vân Đào cảm thấy suy đoán của mình không sai.
Mộ Khinh Ca hẳn là dùng tên giả, vị trước mắt này đích thị là đệ tử hạch tâm từ đại gia tộc ra cửa rèn giũa. Có lẽ trên người gánh nhiệm vụ, hoặc trở ngại quy củ gia tộc, cho nên chỉ có thể dùng tên giả hành tẩu.