Edit: Diệp Lưu Nhiên
Trong phòng, Kinh Hải đã ra khỏi thùng tắm, mặc y phục mới do tiểu nhị mua về, nằm trên giường uống nước. Tuyết Gia ngồi bên cạnh lẳng lặng nhìn hắn.
Thấy Mộ Khinh Ca đẩy cửa vào, Tuyết Gia vội đứng lên, Kinh Hải cũng giãy giụa muốn đứng dậy.
"Đệ có thương tích, đừng lộn xộn." Mộ Khinh Ca ngăn cản động tác của Kinh Hải, đi tới ngồi lên chiếc ghế Tuyết Gia đã ngồi trước đó.
"Mộ ca ca, đệ đã khá hơn nhiều rồi! Thật đấy, ăn dược của huynh xong, rồi lại ngâm nước thuốc. Hiện tại ngoại trừ cơ bắp chỉ có chút đau nhức, thì không hề khó chịu ở đâu." Kinh Hải ưỡn ngực, nói với Mộ Khinh Ca.
Trong giọng nói hắn tràn đầy cảm kích.
Mộ Khinh Ca cười khẽ: "Đệ bị người ta đánh như vậy, đau là chắc chắn. Nghỉ ngơi một đêm, ngày mai là tốt rồi." Nàng hiểu rõ hiệu quả trị liệu đan dược của mình. Những ám thương trong cơ thể Kinh Hải đã sớm được chữa khỏi, vết thương ngoài thân cũng được ngâm nước thuốc làm tiêu sưng. Chỉ là dù sao hắn vẫn bị đánh hồi lâu, cơ bắp còn tàn dư đau nhức là chuyện bình thường.
Mộ Khinh Ca không cho là đúng: "Ta đã nói rồi, coi như đây là thù lao đệ đã thu lưu chúng ta một đêm, rồi lại cho chúng ta ăn thịt thỏ mỹ vị."
Kinh Hải cố chấp lắc đầu: "Đệ biết đối với Mộ ca ca và tỷ tỷ chỉ là việc nhỏ không đáng kể. Nhưng đối với đệ, là ân cứu mạng."
Kinh Hải nghiêm túc nhìn hai người Mộ Khinh Ca, ngữ khí kiên định: "Đệ nhất định sẽ báo đáp mọi người!"
Nói xong, hắn lê đôi chân mềm nhũn xuống giường, muốn dập đầu với Mộ Khinh Ca và Tuyết Gia.
Nhưng khi hai đầu gối muốn cong xuống, lại phát hiện đôi chân mình không thể nhúc nhích. Căn bản không gập xuống được, chỉ có thể giữ nguyên tư thế nửa ngồi.
Hắn cảm giác mình khác thường có liên quan đến Mộ ca ca.
Mộ Khinh Ca nghiền ngẫm lên tiếng: "Đầu mình không thể tùy tiện cúi." Nói xong, nàng thả tay, cả cơ thể Kinh Hải bay lên ngả về giường.
Kinh Hải ngồi trên giường, nghẹn họng trân trối nhìn Mộ Khinh Ca.
Vừa rồi cỗ lực lượng rơi vào người hắn, quả thực mạnh đến mức hắn cảm thấy mình hoàn toàn không có sức phản kháng trước sức mạnh này.
So với đám gia nô Đậu gia hay quản sự mà nói, không biết mạnh gấp bao nhiêu lần!
"Kể lại chút đi, làm sao mà bị đánh ra nông nỗi này?" Mộ Khinh Ca phớt lờ Kinh Hải khϊếp sợ, giơ tay phủi cẩm bào mình, mở miệng hỏi.
Nhắc tới chuyện bị gia nô Đậu gia đánh, toàn thân Kinh Hải giật mình.
Sắc mặt hắn đột biến, khẩn trương hỏi: "Mộ ca ca, có phải đệ liên lụy đến mọi người không? Mọi người đi mau đi! Mau rời khỏi Hải Tự Thành!"
Kinh Hải kích động dẫn tới ho khan liên tục. Tuyết Gia dưới ánh mắt ý bảo của Mộ Khinh Ca, rót một chén nước ấm đưa tới trước mặt Kinh Hải.
Kinh Hải nhận lấy chén nước từ tay Tuyết Gia, lễ phép cảm tạ.
Nhưng hắn vẫn chưa uống nước, mà nhìn chằm chằm Mộ Khinh Ca. Đôi mắt cấp bách không cần bất kỳ ngôn từ gì, cũng có thể khiến người đối diện cảm thụ được.
Mộ Khinh Ca hơi mỉm cười: "Đệ còn chưa có bản lĩnh liên lụy ta."
Kinh Hải sửng sốt, gò má lập tức đỏ lên. Hắn cắn môi cúi đầu, áy náy nói: "Đều tại đệ! Đều là lỗi của đệ! Nếu đệ không xúc động, cũng sẽ không có chuyện."
Nói xong, hắn kể lại từng chuyện gặp phải sau khi tách ra cùng hai người Mộ Khinh Ca.
"Sau khi đệ và Thạch Ba vào Hải Tự Thành, cùng Thạch gia nhị thúc đi tới Đậu gia. Thời điểm bọn đệ đến, đã có rất nhiều người đứng ở cửa muốn vào ứng làm gia đinh Đậu gia. Biết Đậu gia đúng là chiêu mộ gia đinh, cảm xúc bọn đệ càng kích động, tràn ngập chờ mong vào tương lai. Xếp hàng hồi lâu, rốt cuộc đến lượt bọn đệ, nhưng lại bị báo rằng đã đủ nhân số, không nhận thêm người nữa." Kinh Hải nói, gương mặt lộ nét cười khổ.
Hắn vừa nhớ lại, vừa chậm rãi kể: "Nếu đúng là tuyển đủ thì thôi, coi như vận khí bọn đệ không tốt. Đằng này lúc bọn đệ chuẩn bị rời đi, lại phát hiện người xếp hạng sau đệ tiến vào Đậu phủ, lấy được thẻ bài cho gia đinh. Đệ và Thạch Ba đều cảm thấy kỳ quái, Thạch Ba nói đi qua xem đi. Bọn đệ tò mò lặng lẽ đi theo, thấy cái người xếp hàng sau bọn đệ lấy ra một chiếc túi nặng trĩu đưa cho quản sự Đậu gia. Sau khi quản sự Đậu gia nhận lấy, mở túi lấy linh thạch từ bên trong ra. Cộng thêm ánh mắt giao lưu của hai người kia, người ngốc cũng biết chuyện gì xảy ra!"
Kinh Hải nói đến phẫn hận không thôi, một đấm nện vào ván giường.
"Biết chúng âm thầm hối lộ, đệ và Thạch Ba đều tức. Lúc ấy Thạch Ba hô to một câu..."
"Đệ nói là, Thạch Ba kêu trước?" Mộ Khinh Ca ngắt lời Kinh Hải, hỏi.
Kinh Hải gật đầu.
"Thế sao đệ lại bị đánh?" Mộ Khinh Ca hơi híp mắt.
Nàng không nghi ngờ Kinh Hải nói, mà đang đánh giá Thạch Ba.
Nghe Mộ Khinh Ca hỏi, Kinh Hải gục đầu xuống, cắn chặt răng. Giây lát, hắn mới trầm giọng nói: "Nếu Thạch Ba đã hô lên, bọn đệ đương nhiên phải đòi lại công bằng. Quản sự Đậu gia thấy chuyện bị vỡ lở, nên kéo theo gia nô Đậu gia đuổi theo bọn đệ, ép tới góc tường. Ban đầu hắn không động thủ, chỉ nhục mạ rồi bắt bọn đệ quỳ xuống xin tha. Đệ không chịu, Thạch Ba thì quỳ xuống..."
Chuyện sau đó, Mộ Khinh Ca đã biết rõ, không cần hắn kể nữa.
Nàng chậm rãi đứng lên đi tới mép giường, trông cảnh sắc ngoài cửa sổ, hồi lâu không nói gì.
Phòng Kinh Hải bỗng nhiên im lặng đến quỷ dị.
Sự yên tĩnh này khiến Tuyết Gia nghi hoặc nhíu mày nhìn bóng lưng Mộ Khinh Ca. Kinh Hải cũng chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt mờ mịt nhìn Mộ Khinh Ca.
Mộ Khinh Ca chắp tay ra sau lưng, hoàng hôn ngoài cửa ánh lên khuôn mặt nàng, tựa như phủ lên một chiếc khăn che mặt màu vàng.
"Tiểu Hải, đệ biết không? Có vài điểm, đệ thật sự không bằng Thạch Ba." Mộ Khinh Ca rốt cuộc mở miệng.
Nhưng khi nói ra, Tuyết Gia và Kinh Hải đều sững sờ.
"Thạch Ba biết xem xét thời thế, biết làm thế nào bảo vệ mình dưới tình huống gây bất lợi bản thân. Đệ có thể chê hắn tham sống sợ chết, nhưng thường loại người này đều sống dai hơn anh hùng." Mộ Khinh Ca vừa nói, vừa chậm rãi xoay người.
Ánh mặt trời bao phủ người nàng, hình thành một đường ngăn cách sáng tối. Nửa người tựa gần cửa sổ lây dính ánh nắng, tựa như trích tiên. Mà nửa người còn lại bị bóng tối bao phủ, u ám như ma.
Kinh Hải sững sờ tại chỗ, ngốc ngốc nhìn nàng. Không biết do bị chấn động bởi dáng vẻ nàng, hay là lời nói của nàng. Tuyết Gia cũng nhìn Mộ Khinh Ca, phần nhiều là đang suy tư câu nói ấy.
"Người, chỉ có sống sót, sống đến dai, mới có cơ hội báo thù. Chớ khinh thiếu niên nghèo, câu này tuy không sai, nhưng cũng phải có đủ thời gian để chứng minh. Tôn nghiêm không phải để người khác xem, mà là giữ lại trong lòng mình." Mộ Khinh Ca nhìn Kinh Hải, chậm rãi nói.
Nàng không giảng chuyện xưa gì mà 'Hàn Tín chịu nhục dưới háng', chỉ dùng câu nói đơn giản nhất dạy cho hắn một đạo lý. Muốn bảo vệ tôn nghiêm của mình, chỉ có thể mạnh lên!
Mạnh đến mức không ai dám khinh, thì sẽ không phát sinh việc như hôm nay.
Mà muốn mạnh lên, việc đầu tiên cần làm là nội tâm mạnh lên.
Nội tâm mạnh lên là gì? Không phải là tính cách cứng đầu bướng bỉnh, cũng không phải thà chết chứ không muốn chịu nhục, mà là nội tâm mạnh mẽ. Nội tâm mạnh mẽ chân chính là cho dù ở bất kể nghịch cảnh nào, đều có thể kiên cường sống sót, kiên trì với mục tiêu của mình.
Cho dù vây quanh đều là tiếng chửi rủa, ngôn từ không hiểu, đều không thể dao động bản tâm.
"Chẳng lẽ... đệ phải cúi đầu, giống như Thạch Ba sao?" Kinh Hải bị Mộ Khinh Ca nói đánh sâu vào não, có chút hoảng hốt thì thào.
Hắn vẫn luôn cho rằng, người nghèo chí không nghèo. Dù hắn chỉ là thiếu niên bình dân, cũng nên có tôn nghiêm của mình, không thể cúi đầu. Nhưng khi nghe Mộ Khinh Ca nói, lại khiến hắn mờ mịt.
Mộ Khinh Ca câu môi cười: "Đệ có chỗ không bằng Thạch Ba, mà Thạch Ba cũng có chỗ không bằng đệ. Trước đó ta nói Thạch Ba biết nhìn thời thế, bo bo giữ mình. Nhưng hắn không có điểm mấu chốt. Với hắn mà nói, chỉ cần có thể giữ mạng, vậy thì có đâm chủy thủ vào ngực đệ cũng chẳng sao cả. Lòng dạ hắn đủ ác, cũng đủ khéo đưa đẩy, nhưng bởi vì vậy, đã xác định trước thành tựu cả đời hắn chỉ đến thế thôi. Hắn vĩnh viễn không thể trở thành cường giả chân chính. Mà đệ, đủ cứng cỏi, cũng có đủ dũng khí, nhưng quá dễ gãy. Đệ cẩn thận ngẫm lại, nếu hôm nay chúng ta không đi ngang qua, không ra tay. Chỉ sợ hiện tại đệ đã biến thành một cỗ thi thể lạnh băng, làm sao báo được thù? Nói gì đến ngày mai quật khởi? Nếu đệ khuất phục, quỳ xuống xin tha như Thạch Ba, trước bảo vệ được tính mạng. Vậy đệ có cơ hội báo thù. Một thiếu niên chưa bao giờ tu luyện cúi đầu trước thế lực, cũng không mất mặt."
Lời này, dần tẩy sạch sự mê man trong mắt Kinh Hải.
Cũng làm Tuyết Gia như có điều suy tư nhìn về phía Mộ Khinh Ca.
Nàng thậm chí nghĩ trong lòng, nếu mình là Kinh Hải, sẽ lựa chọn thế nào?
Kết quả, khiến nàng chán nản. Bởi vì nàng phát hiện, sự lựa chọn của mình chắc sẽ giống Kinh Hải. Bảo vệ tôn nghiêm bản thân, tuyệt không cúi đầu.
"Không giữ nổi mạng, còn nói gì đến tôn nghiêm? Buồn cười." Mộ Khinh Ca đột nhiên châm biếm một câu.
Những lời này như mũi tên chỉ vào tâm Tuyết Gia, khiến nàng bỗng chốc mở to đôi mắt trắng đen.
Kinh Hải chợt ngẩng đầu, giống Tuyết Gia, khϊếp sợ nhìn về phía Mộ Khinh Ca.
Bọn họ muốn nói một ít câu phản bác, nhưng lại không thể nào phản bác.
Đúng vậy! Không còn mạng, nói gì đến tôn nghiêm? Người đã chết, giữ lại tôn nghiêm thì có tác dụng gì? Có ai sẽ nhớ rõ thiếu niên đã từng không khuất phục dưới thế lực Đậu gia?
Buồn cười nhất chính là, người đã chết, kẻ thù vẫn sống nhăn nhở tiêu dao tự tại. Đây là sự châm chọc lớn nhất!
"Tiểu Hải, vì sao đệ muốn tu luyện? Vì sao muốn trở nên mạnh mẽ?" Mộ Khinh Ca đột nhiên hỏi.
Kinh Hải kinh ngạc nhìn nàng, nhất thời không biết trả lời thế nào: "Đệ... đệ..."
Mộ Khinh Ca không thúc giục hắn, chỉ yên tĩnh chờ.
Giây lát, Kinh Hải mới đáp: "Đệ muốn mạnh lên, vốn là muốn sau khi có bản lĩnh sẽ đi tìm cha nương."
"Vốn?" Mộ Khinh Ca nhẹ cong môi.
Kinh Hải mím môi, buông tay xuống, chậm rãi nắm chặt góc chăn. Một lát sau, hắn đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt lập lòe quang mang kiên định: "Hiện tại, đệ muốn mạnh lên, hy vọng có một ngày, không bị ai khi dễ!"
"Vậy đệ dám gϊếŧ người không?" Khóe miệng Mộ Khinh Ca cong thành đường cung, nụ cười dụ hoặc như đóa anh túc.
...