Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi

Chương 709: Cố nhân ở Dư Thủy, từ biệt đã lâu (1)



Edit: Diệp Lưu Nhiên

Dư Thủy Thành nằm ở Nam châu Trung Cổ Giới.

Khắp toàn bộ Nam châu, nó không tính là thành nhỏ, nhưng không phải thành lớn.

Đếm sơ cua ở đây có đến khoảng trăm gia tộc. Nhưng để có được danh hào, tạo được tiếng vang trong lòng mọi người, thì chỉ có năm nhà.

Năm nhà này hình thành thế ngũ hổ tranh trong Dư Thủy Thành, tranh đấu gay gắt gần ngàn năm nhưng vẫn không cho ra được một nhà đứng đầu.

Dần dà, bảng đấu xếp hạng gia tộc trong lịch sử lâu đời đã trở thành võ đài lớn nhất của năm nhà đó, dùng để bày ra xếp hạng giữa năm nhà.

Nhưng trên thực tế, mỗi lần bắt đầu thi đấu xếp hạng, mấy năm trước sẽ khởi lên tinh phong huyết vũ trong âm thầm.

Hôm nay cách thi đấu xếp hạng ba ngày tới trong Dư Thủy Thành.

Ba ngày sau, đầu rồng tượng trưng thi đấu toàn bộ Dư Thủy Thành sẽ bắt đầu cử hành.


Đến lúc đó sẽ là thời khắc náo nhiệt nhất trong Dư Thủy Thành, cũng là thời khắc thảm khốc nhất.

Trong năm đại gia tộc, sẽ sinh ra không ít lứa tuổi tài tuấn một bước lên trời. Cũng sẽ vô số thiên tài máu nhuộm lôi đài, dâng mệnh vì gia tộc.

Vạn, Ngôn, Tưởng, Thịnh, Nhạc. Năm nhà thịnh hội, năm nhà tàn sát, đã trở thành đề tài nóng hổi trong Dư Thủy Thành.

Đêm nay, Dư Thủy Thành chìm trong an tĩnh. Mọi sinh linh đều nín thở, chờ đợi ba ngày sau.

Chỉ có một nơi ngoại lệ, đó là nơi ong bướm trong Dư Thủy Thành, đàn ca tận hứng.

Xung quanh an tĩnh lại có một nơi đèn dầu luôn sáng, oanh thanh yến ngữ, đàn sáo réo rắt khiến người nghe triền miên tận tủy, dụ hoặc vô số nam tử tới gần.

Mưa rào đêm nay ngớt dần, phiến đá mặt đường còn lưu lại vũng nước đọng, chiếu ảnh ngược đèn lồng dưới mái hiên.


Hơn nửa Dư Thủy Thành chìm trong bóng đêm, chỉ còn một nơi vẫn đèn đuốc sáng trưng như cũ.

Từng hàng đèn lồng đỏ giống như chỉ đường dẫn lối kẻ say đắm vào bụi hoa, bước từng bước trở thành 'chết dưới hoa mẫu đơn thành quỷ cũng phong lưu'.

Đột nhiên, một chiếc đèn lồng giấy rơi xuống mặt đất, ánh nến bị dập tắt bởi vũng nước đọng.

Ánh sáng xung quanh tối đi mấy phần, chỉ còn lại đèn lồng đỏ treo lay động.

Một chân bỗng dẫm đạp lên đèn lồng. Đó là một chiếc giày thêu tinh xảo, tơ vàng thêu lên đóa hoa tràn đầy sống động.

Phía trên giày thêu là sa mỏng phất phơ, mơ hồ có thể thấy được mắt cá chân.

Một chân vừa xuất hiện, nơi xa phía sau đã bay tới tiếng bước chân dồn dập, kèm theo thanh âm ồn ào.

Chủ nhân giày thêu như sửng sốt một chút, dùng một chân khác nhẹ nhàng đạp lên đèn lồng rách nát. Sau đó không chút do dự chạy tới một con hẻm nhỏ.


Bóng lưng nàng để lộ một tia tuyệt quyết, sa y trong suốt tùy tiện mặc lên người nàng không thấy vẻ phong trần, trái lại có thêm sự cô lãnh.

Nàng đang chạy trốn, căn bản không chú ý tới trên nóc nhà tối mịt, có mấy người khoác áo choàng đứng đó.

Bọn họ nhìn chăm chú phương hướng nàng chạy thoát.

Trong nhóm người này, có một người đứng phía trước mang cặp mắt thấu triệt. Trong đồng tử kia không có một tia tình cảm, nhưng dường như lại vô cùng chí tình chí nghĩa.

Nàng nhìn chăm chú vào bóng dáng không xa lạ phía xa, đôi môi không tự chủ khẽ mím.

"Mặc Dương." Nàng nhẹ mở miệng.

Bên cạnh có một người đứng ra, không cần phân phó dư thừa, đã lập tức rời khỏi đội ngũ, âm thầm hướng tới phương hướng nàng kia vừa rời đi.

Mà sau khi hắn rời khỏi, chủ nhân của những tiếng hô ồn ào cuối cùng cũng xuất hiện nơi đèn lồng bị rớt.
"Nha đầu thúi! Cư nhiên dám chạy? Chờ lão tử bắt được sẽ xử trí ngươi thế nào!" Đại hán cầm đầu cuộn nắm đấm phiếm linh lực màu tím đậm, hiển nhiên là tu vi Tử cảnh đỉnh.

Bộ mặt gã dữ tợn hung ác, đôi mắt càn rỡ dâʍ tà, vừa thấy không phải là người tốt gì.

Phía sau gã là mấy tên nam tử thô kệch, nở nụ cười dữ tợn tương tự. Ai nấy đều có tu vi ở giữa Tử cảnh trung giai và cao giai.

Nhóm người này nếu đặt ở Lâm Xuyên, chắc chắn sẽ là cao thủ khiến người ta sợ hãi.

Nhưng đây là Trung Cổ Giới, tu vi của bọn chúng chẳng qua chỉ ở tầng chót nhất mà thôi.

Cho nên chú định bọn chúng chỉ có thể làm mấy công việc đê tiện dơ bẩn.

"Lão đại, ở đây có hai con đường, con bé kia rốt cuộc chạy tới hướng nào?" Một người trong đó chỉ vào hai con hẻm nhỏ trái phải.
Câu hỏi này khiến kẻ đi đầu nhíu mày, vắt óc nghĩ.

Một kẻ khác lại nói: "Con bé kia cư nhiên dám đả thương công tử Tưởng gia. Nếu không bắt nàng ta về, sợ là chúng ta cũng sẽ gặp nạn theo!"

"Hừ! Con điếm giả thanh cao! Thật cho rằng mình là trinh tiết liệt nữ sao?" Kẻ đi đầu căm hận nói.

"Lão đại, đèn lồng bị rớt ở đây, chắc đó là phương hướng con bé kia chạy trốn." Một kẻ khác tiến lên, thấy phương hướng đèn lồng bị rơi, chỉ vào phương hướng trái ngược với hướng nữ tử chạy đi vừa nãy, thể hiện rằng mình cơ trí.

Vừa dứt lời, lập tức được những kẻ khác tán thành.

Nhưng khi bọn chúng chuẩn bị đuổi theo, kẻ đi đầu bỗng giơ tay ngăn cản: "Từ đã! Tu vi của con điếm kia tuy không chịu nổi một kích, nhưng có chút thông minh. Đèn lồng rơi ở đây, nói không chừng là nàng ta cố ý dẫn chúng ta đi ngược hướng. Chúng ta đuổi theo bên này!"
Kẻ đi đầu cư nhiên có chút đầu óc phân tích, đoán đúng hướng nữ tử chạy trốn.

Mà lúc này, nhất cử nhất động của bọn chúng đều bị đám người đứng trên nóc nhà thu vào đáy mắt.

Lúc bọn chúng đuổi vào con hẻm mà nữ tử chạy vào, người trên nóc nhà đột nhiên phun ra một chữ: "Gϊếŧ."

Nàng vừa dứt lời, năm người mặc áo choàng đứng hai bên trái phải giống như ảo ảnh bay xuống khỏi mái nhà, lặng yên không tiếng động xuất hiện phía sau đám người kia, giơ đao lên.

Xoạch xoạch xoạch!

Vài đường ánh đao lên xuống, những kẻ đó không kịp hô lên một tiếng, thậm chí không kịp nhìn rõ diện mạo người tập kích, đã im ắng ngã xuống trong con hẻm.

Hoàn thành nhiệm vụ, năm người giống như bóng ma, nện bước quỷ dị trở về nóc nhà an tĩnh bảo hộ người nọ.

Sau khi mọi điều an tĩnh, người được bảo hộ mới thở dài một tiếng rất khẽ, phun ra một cái tên đã lâu: "Tần Diệc Dao."
...

Nữ tử liều mạng chạy trốn, căn bản không biết nguy cơ phía sau đã được giải trừ. Càng không biết phía sau cách nàng không xa, có một bóng người đang âm thầm đi theo.

Nàng thuần thục chạy trốn trong con hẻm Dư Thủy Thành, dần dần rời xa khu vực đèn lồng đỏ, tiến vào chỗ có bức tường nghiêng lệch, đổ nát thê lương.

Nơi này là xóm nghèo trong Dư Thủy Thành, dành cho người ở tầng đáy trong thành.

Ở đây đầy mùi tanh hôi và dơ bẩn.

Là nơi mà người trong đại gia tộc Dư Thủy Thành không muốn bước một chân vào.

Cho dù trong thành ngẫu nhiên có chuyện phát sinh cần phái người tuần tra tìm kiếm, thì đây cũng là nơi bị xem nhẹ.

Nhưng cách ăn mặc của nữ tử cực kỳ không phù hợp với chỗ này, vậy mà không hề chê dơ loạn, còn dẫm lên đá vụn lộn xộn và mặt đất gồ ghề, chui vào trong cửa gỗ tan hoang.
Nàng vừa tiến vào, mọt bóng đen đã xuất hiện ngoài cửa.

Mặc Dương được áo choàng to che đậy kín mít, chỉ lộ ra đôi mắt trầm tĩnh.

Hắn nhìn chằm chằm cánh cửa gỗ chẳng đóng được hết. Ánh mắt hơi lóe, thân ảnh nhoáng cái tiến vào cửa sân, đứng trên đất trống gồ ghề.

Cỏ dại mọc dưới đất thưa thớt, khó coi hệt như người đầu trọc bị bệnh chốc đầu.

Chỗ trũng bị tích nước mưa, ánh trăng chiếu xuống chiết xạ óng ánh, trái lại điểm thêm cảnh sắc cho sân viện.

Mặc Dương nhìn thoáng hoàn cảnh ở đây, trong mắt hiện lên tia không thể tưởng nổi.

Hắn không thể tưởng được nữ tử vừa nãy lại ở trong hoàn cảnh như này.

Phòng nhỏ hoang tàn điểm chút ánh nến, ngọn đèn dầu màu vàng quất tăng thêm chút ấm áp cho sân nhỏ hắc ám.

Ánh nến sáng lên, khiến Mặc Dương đứng trong viện chợt lóe thân ảnh, xuất hiện nghiêng mình dưới mái hiên, nương theo mặt tường nhìn xuyên qua cửa sổ căn bản không có tác dụng che đậy.
Bài trí trong phòng cực kỳ đơn giản, chỉ có một chiếc bàn bốn chân.

Ngọn đèn dầu đặt lên chiếc bàn đó.

Mặc Dương yên lặng đánh giá, phát hiện phía sau bàn vuông là hộc tủ cũ, hướng tủ dựa vào lộ ra một góc giường.

Tần Diệc Dao, vị công chúa từng một thời vinh quang ở Tần quốc, nay lại đứng trước bàn vuông.

Nàng đốt đèn dầu, không phát hiện ra có người nhìn trộm, càng không có ý định thay lại sa y mỏng manh, mà đưa lưng về phía Mặc Dương, đi tới bên giường.

Mặc Dương dán mặt vào gần hơn, như vậy có thể khiến hắn nhìn thấy rõ hơn.

Đệm chăn trên giường đã ố vàng, hơi phồng lên như đang đắp lên cái gì đó.