Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi

Chương 713: Sét đánh cả ba đứa (1)



Edit: Diệp Lưu Nhiên

Bên trong tòa tháp gia tốc tu luyện ở không gian, Mộ Khinh Ca khoanh chân ngồi trên tầng ba.

Lấy tu vi trước mắt của nàng, chỉ có thể lên tầng ba. Nếu muốn lên cao hơn, vậy phải cần nàng đột phá Ngân cảnh.

Xung quanh nàng là ba người Bạch Li, Ngân Trần và Nguyên Nguyên, đều khoanh chân ngồi.

Gương mặt Bạch Li và Ngân Trần hiện lên chút ngưng trọng, chỉ có Nguyên Nguyên là ngây thơ hồn nhiên, tò mò đánh giá khắp nơi, không biết phát sinh chuyện gì.

Hắn đang chơi với Manh Manh, bỗng dưng bị Bạch Li ôm vào đây, nói là để hắn tu luyện cùng mẫu thân lão đại.

"Khinh Ca, ngài nhất định muốn thử sao?" Ánh mắt Bạch Li nghiêm túc nhìn về phía Mộ Khinh Ca, hỏi lại.

Mộ Khinh Ca cười không để tâm, thong dong gật đầu.

Ngân Trần nhíu mày, khuyên nhủ: "Khinh Ca, ký ức truyền thừa của con rắn này còn chưa hoàn chỉnh, biện pháp nghĩ ra nói không chừng có sơ hở, hà tất mạo hiểm? Trong tháp tu hành, dù một người cũng có thể đẩy nhanh tốc độ."


"Nè, hồ ly thúi. Ta hiểu ngươi đang khuyên Khinh Ca đừng mạo hiểm, nhưng mà ngươi đừng có chửi xéo ta được không hả? Làm như ta không dám gϊếŧ ngươi hay như nào?" Thanh âm Bạch Li rét buốt truyền đến.

Ngân Trần ngạo kiều liếc nàng, dời tầm mắt dừng lên người Mộ Khinh Ca. Biểu cảm kia như đang nói với Bạch Li, đúng là cho rằng nàng không thể làm gì hắn.

Bạch Li nhe răng nanh, ánh mắt lạnh băng đảo qua Ngân Trần.

Mộ Khinh Ca đã quen hình thức ở chung của hai người họ, nên không thèm quan tâm tới. Chỉ trả lời Ngân Trần: "Đối thủ trước giờ của ta đều không cùng lứa tuổi. Có lẽ các ngươi cảm thấy ta nổi bật hơn so với đồng lứa. Nhưng đối với ta, vẫn còn xa xa chưa đủ." Nàng cần bước từng bước tới trước mặt nam nhân kia. Thương thế của nam nhân quấn đến đáy lòng nàng.


Hơn nữa nàng thật sự không đành lòng để lão quang côn vạn năm chờ quá lâu.

Nếu nàng đã ra quyết định, vậy không mong sự cô đơn bám lấy hắn!

Ánh mắt Mộ Khinh Ca càng trở nên kiên định, không cho phản bác.

Bạch Li và Ngân Trần âm thầm trao đổi ánh mắt, đều có chút bất đắc dĩ.

"Hai người các ngươi làm gì mà bẽn lẽn ngượng ngùng vậy, mẫu thân lão đại muốn tu luyện, chúng ta phụng bồi là được." Nguyên Nguyên mờ mịt nói.

Còn không phải là tu luyện sao, hắn không rõ vì sao biểu cảm mọi người đều trầm trọng như vậy.

Bạch Li bỗng trừng hắn, nhe răng: "Tiểu tử ngươi thì biết cái gì? Phương pháp này có thể khiến bốn người chúng ta tu luyện cùng lúc, tăng tốc gấp bốn lần. Nhưng nếu phát sinh nguy hiểm, vậy mọi nguy hiểm đều do một mình mẫu thân đại nhân của ngươi gánh đấy."


"Cái gì!" Nguyên Nguyên biến đổi sắc mặt, lập tức lắc đầu như trống bỏi: "Mẫu thân đại nhân, nguy hiểm thế này chúng ta không tu luyện được không?"

Mộ Khinh Ca lắc đầu nói: "Nguyên Nguyên, ngươi đừng lo cho ta, trong lòng ta hiểu rõ."

"Xà tham ăn, nếu Khinh Ca có gì ngoài ý muốn, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi." Ngân Trần chợt bắn ánh mắt hung ác nhìn về phía Bạch Li.

"Ta cũng thế!" Khuôn mặt nhỏ phấn điêu ngọc trác của Nguyên Nguyên căng lên, đứng cùng chiến tuyến với Ngân Trần.

"Không liên quan đến Bạch Li, nàng chỉ nghe lời ta làm việc. Cho dù thật sự phát sinh chuyện gì, các ngươi cũng không thể trách tội nàng." Mộ Khinh Ca lên tiếng đánh gãy Ngân Trần và Nguyên Nguyên.

Bạch Li thế mà không cãi lại, mà nghiêm túc mở miệng với Mộ Khinh Ca: "Khinh Ca, nếu ngài thật sự xảy ra chuyện gì, không cần họ trách ta, ta cũng sẽ hận chết bản thân."
Tâm trạng ba người nặng nề, khiến Mộ Khinh Ca không nhịn được mỉm cười.

Nàng khoanh tay, bất đắc dĩ cười nói: "Các ngươi làm gì vậy? Còn chưa xảy ra chuyện gì, các ngươi đã làm như ta sắp thành phế nhân đến nơi. Phải tin vào mình chứ, cũng phải tin vào ta."

Mộ Khinh Ca nói, khiến ba người trầm mặc.

Nhưng tâm trạng không bởi vậy mà chuyển biến tốt đẹp.

Đợi mọi người bình ổn lại, Mộ Khinh Ca mới nói: "Đến đây, bắt đầu đi. Hiện tại ta thiếu nhất chính là thời gian!"

Bạch Li, Ngân Trần và Nguyên Nguyên trao đổi ánh mắt.

Biết bất kể thế nào cũng không thay đổi được quyết định của Mộ Khinh Ca, chỉ đành thỏa hiệp.

"Khinh Ca ngài phải nhớ kỹ, nếu trong lúc tu luyện vướng phải chỗ nào cản trở, hay cảm thấy kinh mạch trướng đau, thì lập tức dừng lại, đừng mạo hiểm." Bạch Li dặn dò Mộ Khinh Ca.
Mộ Khinh Ca gật đầu, nhắm mắt tiến vào tu luyện.

Do nàng bắt đàu, ba người còn lại cũng bắt đầu tu luyện.

Biện pháp của Bạch Li là lấy khế ước giữa Ngân Trần và Mộ Khinh Ca làm cầu nối, tiến hành câu thông. Rồi lấy thân thể Bạch Li làm môi giới, trung hòa cảm giác không cân đối giữa họ.

Bởi vì Bạch Li do máu Mộ Khinh Ca phu hóa, trời sinh có sự ỷ lại với Mộ Khinh Ca, dễ dàng mở ra độ phù hợp.

Nguyên Nguyên bị đặt ở cuối cùng. Trong ba người, chỉ có hắn có mối liên kết mỏng nhất với Mộ Khinh Ca. Hắn đi theo Mộ Khinh Ca, bắt đầu từ 'ánh mắt thân duyên đầu tiên'. Cộng thêm hắn là dị hỏa, không ổn định nhất, cho nên bị đặt ở cuối cùng.

Xây dựng kiểu này, tạo thành hệ thống tuần hoàn dẫn linh lực tu luyện của từng người ra ngoài cơ thể, câu thông lẫu nhau, đạt tới hiệu quả tăng tốc tu luyện.
Nhưng nếu trong quá trình đột nhiên phát sinh ngoài ý muốn, dẫn tới mối liên kết bị đứt đoạn, hoặc linh lực bị đảo về, Mộ Khinh Ca sẽ phải chịu sự phản phệ cường liệt nhất.

Nguy hiểm và kỳ ngộ trời sinh làm bạn, bất kỳ kỳ ngộ nào đều không thể không có nguy hiểm.

Chỉ là, có đáng giá hay không.

Phương thức tu luyện như vậy đối với Mộ Khinh Ca mà nói, đáng giá!

Nàng cam tâm mạo hiểm, cũng tin tưởng vững chắc mình nhất định có thể thành công!

Bốn người chìm vào tu luyện, dần dần, dùng linh khí mỏng manh đưa bên ngoài cơ thể, chụm lại thành chùm sáng tiến hành dẫn dắt, câu thông lẫn nhau.

Linh khí dừng lên đỉnh đầu bốn người, giống như ô dù che phủ bao vây họ vào trong, phiếm ra ánh sáng trong suốt. Linh khí như đang cố gắng dung hợp với khí tức của họ, nhưng cách tu luyện này chưa từng có ai thử qua.
Đột nhiên, trên khuôn mặt bốn người đều xuất hiện một tia thống khổ dữ tợn. Hồng quang quỷ dị nhấp nháy trên gương mặt họ.

Hồng quang tới đột nhiên, không hề đoán trước. Nó vừa xuất hiện, bao phủ linh lực bốn người trở nên cực bất ổn.

Linh lực trong tháp rất dày, cộng thêm thời gian không giống bên ngoài. Linh áp trên thân bốn người bỗng dồn về một phía, khiến linh khí trong không gian đều hỗn loạn.

Manh Manh nhận ra dị thường, lập tức xuất hiện ở tầng ba. Khi nàng nhìn thấy khuôn mặt dữ tợn của bốn người, tức thì hoảng sợ.

Linh khí hỗn loạn bài xích lẫn nhau, lại như dây dưa cùng nhau.

Manh Manh thất thanh hô: "Mấy người các ngươi làm cái quỷ gì thế! Muốn hại chết chủ nhân sao?" Nàng là khí linh không gian, đặc biệt mẫn cảm với linh áp biến hóa.

Giờ khắc này, nàng có thể cảm ứng được vô số linh áp táo bạo giống như mũi khoan nhỏ từ bốn phương tám hướng xông tới Mộ Khinh Ca, muốn chui vào huyệt vị nàng, phá hư khắp kinh mạch nàng.
Ngũ quan Mộ Khinh Ca càng trở nên vặn vẹo dữ tợn, cắn chặt môi tràn ra vết máu nhàn nhạt.

Sắc mặt Bạch Li, Ngân Trần và Nguyên Nguyên tuy khó coi, nhưng không sánh bằng nàng. Biểu cảm trên mặt họ có thêm sự nôn nóng.

Cảm nhận được Ngân Trần muốn bứt ra, mạnh mẽ dừng tu luyện, Bạch Li đột nhiên mở mắt. Trong đôi mắt đen bỗng chốc hóa thành đồng tử màu tím dựng thẳng. Nàng lạnh lùng nói: "Đừng có xằng bậy! Ngươi mạnh mẽ bứt ra, không chỉ không cứu được, còn sẽ hại chết ngài!"

'Hại chết ngài!'

Ba chữ, khiến hơi thở Ngân Trần biến đổi. Mắt đỏ mở ra, mang theo hận ý lạnh băng nhìn về phía Bạch Li.

Tựa hồ, Bạch Li chính là kẻ thù hại chết Mộ Khinh Ca.

Bạch Li trào phúng một tiếng: "Thu hồi ánh mắt nhàm chán này của ngươi đi."

Ngân Trần xả ra một câu nói lạnh băng: "Nếu chưa nghĩ chu toàn, ngươi không nên nói ra."
"Bất luận kỳ ngộ nào đều đi cùng với nguy hiểm. Chúng ta vì tu luyện có thể mạo hiểm, vì sao Khinh Ca không thể? Ngài không hề kém hơn chúng ta, càng không cần sự bảo vệ!" Bạch Li cười nhạo.

Lời nói của nàng, khiến đôi mắt đỏ nổi lên sóng lớn biển máu.

Lúc này, Nguyên Nguyên mở mắt ra, nôn nóng trách cứ hai người: "Hai tên các ngươi nháo đủ chưa? Không thấy mẫu thân lão đại đang rất thống khổ sao? Còn không mau nghĩ cách đi."

"Nói không sai! Một xà một hồ các ngươi bao nhiêu tuổi rồi hả, còn không hiểu chuyện bằng một đứa nhóc!" Manh Manh nhảy ra nói hai người.

Nguyên Nguyên bất mãn nhìn thiếu nữ lả lướt bên cạnh, phản bác: "Tiểu gia không phải đứa nhóc!"

"Hiện tại so đo chuyện này làm gì?" Manh Manh trừng hắn, khuôn mặt nhỏ tràn ngập linh khí, nghiêm túc nói: "Hiện tại các ngươi thu liễm cảm xúc, ổn định khí tức đi."
Ánh mắt Bạch Li và Ngân Trần giao nhau giữa không trung, kịch liệt va chạm.

Nàng chuyển mắt, trầm giọng nói: "Hiện tại chúng ta cần phải đồng tâm hiệp lực, thống nhất hơi thở, mới có thể trợ giúp Khinh Ca."

Dứt lời, nàng hít sâu một hơi, chậm rãi nhắm mắt lại.

Ngân Trần liếc nàng, cũng nhắm mắt lại.

Hai người rốt cuộc dừng cãi nhau, Nguyên Nguyên và Manh Manh đồng loạt thở phào.

Linh áp tầng ba được ba người khống chế, dần trở nên an tĩnh lại, không còn táo bạo như trước. Mà Mộ Khinh Ca cũng cảm thấy một tia nhẹ nhàng.

Chỉ là không đợi nàng kịp thở ra, một cỗ xung lực cường đại ập đến, hung hăng đâm vào trái tim nàng.

Lực lượng này dường như không thuộc về ngoại lực, dồn sức đâm vào trái tim khiến trái tim nàng tạm dừng giây lát, máu toàn thân đều rút về tim.
Hô hấp Mộ Khinh Ca cứng lại, sắc mặt chợt trắng!

Kinh mạch khắp người nàng phảng phất như bị hóa đá, bề ngoài có dấu hiệu nứt vỡ.

Sụp đổ, chỉ trong khoảnh khắc!

Khơi dậy, trong biển ý thức của Mộ Khinh Ca, lôi điện dị năng như cảm giác nguy cơ của chủ nhân, nó tự động bắn ra mấy tia điện hồ quang huyết sắc, hướng tới trái tim Mộ Khinh Ca.

Nếu Mộ Khinh Ca thấy được huyết sắc hồ quang này, tất nhiên cảm thấy quen mắt.

Chính là lúc trợ giúp Ngân Trần độ kiếp, lôi kiếp huyết mạch độ nhập vào cơ thể. Theo như lời Bạch Li, lôi kiếp huyết mạch rất hiếm xuất hiện. Một khi xuất hiện, sẽ tượng trưng cho huyết mạch kinh thế thức tỉnh.

Chính bởi vì lôi kiếp huyết mạch xuất hiện, khiến Bạch Li nảy sinh tò mò về lai lịch của Ngân Trần.

Mà Mộ Khinh Ca lại không biết, cư nhiên có một tia lôi kiếp huyết mạch tiến vào cơ thể nàng, dung hợp với lôi điện dị năng của nàng.