Edit: Diệp Lưu Nhiên
Mộ Khinh Ca gật đầu, vung tay lên. Một hài tử phấn điêu ngọc trác lăn xuống như quả bóng, toàn thân còn mặc y phục hoa hòe lộng lẫy.
Quả thực còn diêm dúa hơn cả Hàn Thải Thải, cay xè con mắt!
"Hây! Tiểu gia tới đây, ai dám làm thương lão đại ta!" Nguyên Nguyên một tay chống nạnh, một tay chỉ vào Thái Sơ Cấp Hỏa, gương mặt như kim cương nộ mục (*).
(*) Kim cương nộ mục (金剛怒目): đồng tử Kim cương trợn mắt, hình dung cái uy thế của người, đầy vẻ phẫn nộ để hàng phục kẻ ác.
Hắn cẩn tuân Mộ Khinh Ca dạy bảo, thời điểm ở bên ngoài phải gọi nàng là 'lão đại'!
Mộ Khinh Ca kéo khóe miệng, đôi mắt hẹp dài của Hàn Thải Thải cũng giựt giựt.
Hắn nhìn về phía Mộ Khinh Ca, như đang hỏi 'cực phẩm trước mắt này là Hỗn Nguyên Thiên Cực Diễm?'
"Hỗn Nguyên Thiên Cực Diễm!" Thái Sơ Cấp Hỏa nhíu lại đôi mắt vẩn đục, nhận ra chân thân Nguyên Nguyên.
"Lão già Thái Sơ, nếu ngươi đã biết đại danh tiểu gia, vậy thì ngoan ngoãn cho tiểu gia ăn! Ngươi tay già chân yếu, ta sẽ không chê ngươi!" Nguyên Nguyên vung vẩy chân, vẻ mặt ngạo nghễ đắc ý.
Trong mắt Thái Sơ Cấp Hỏa kích động ánh lửa, hiển nhiên bị Nguyên Nguyên chọc giận.
Thanh âm lão đầy âm trầm, miệng phun lửa: "Bản tôn vốn tưởng các ngươi nhân lúc bản tôn suy yếu muốn thu phục, thì ra các ngươi đánh chủ ý muốn Hỗn Nguyên Thiên Cực Diễm cắn nuốt bản tôn!"
"Chúc mừng ngươi, đáp đúng rồi! Đáng tiếc không có thưởng!" Nguyên Nguyên tùy tiện nói.
Mộ Khinh Ca cười xấu hổ.
Nguyên Nguyên quay đầu lại, nhe răng với Hàn Thải Thải: "Ẻo lả, chả có tí can đảm nào, còn muốn cướp nương từ cha ta!"
Sắc mặt Hàn Thải Thải tối sầm!
Sắc mặt Mộ Khinh Ca biến đổi!
"Ngươi nói ta là ẻo lả?" Thanh âm Hàn Thải Thải đầy nguy hiểm.
Nội tâm Mộ Khinh Ca đỡ trán. Đây là ai dạy hắn hả! Manh Manh đáng chết! Giờ khắc này nàng cảm thấy thế giới nội tâm đơn thuần của Nguyên Nguyên đã bị Manh Manh làm cho ô nhiễm rồi.
Cái gì mà cướp đoạt, coi nàng là hàng hóa à?
"Ngươi ăn mặc hoa hòe hoa sói như vậy, không phải ẻo lả thì là gì?" Nguyên Nguyên đánh giá liếc Hàn Thải Thải, khinh thường nói.
Hàn Thải Thải tức đến cười lạnh: "Vật nhỏ, ngươi cũng chẳng tốt hơn ta đâu. Phẩm vị trong đám dị hỏa, ngươi cũng coi như độc nhất!"
"Buồn cười! Các ngươi coi bản tôn là vô hình sao?"
Thanh âm Mộ Khinh Ca và Thái Sơ Cấp Hỏa đồng thời vang lên.
"Hiện tại không phải thời điểm nội đấu." Mộ Khinh Ca trầm giọng nói. Nàng nhìn về phía Nguyên Nguyên, vẻ mặt có chút ngưng trọng: "Nguyên Nguyên ngươi có nắm chắc không?"
Nguyên Nguyên thu liễm tính tình, nghiêm túc nói: "Vâng, lão già này không dễ đối phó, nhưng Nguyên Nguyên không sợ. Đánh không lại, thì ta vờn chết lão!"
Mộ Khinh Ca nhìn hắn: "Ngươi cẩn thận, chúng ta giải quyết hai tên hỏa khôi, rồi sẽ tới giúp ngươi."
"Yên tâm đi, lão đại!" Nguyên Nguyên quay đầu liếc Mộ Khinh Ca, nở nụ cười xán lạn, đột nhiên nhằm vào khe hở giữa hai hoa khôi, lao thẳng tới Thái Sơ Cấp Hỏa.
Ánh mắt Thái Sơ Cấp Hỏa đầy âm trầm hung ác: "Hừ! Muốn cắn nuốt bản tôn? Cẩn thận bị đánh gãy răng! Cũng được, hiện tại bản tôn cần chất dinh dưỡng, hấp thu tinh hỏa của tiểu tử ngươi, bản tôn có thể trì hoãn thời gian suy yếu!"
"Lão già héo úa kia, ngươi muốn hút tiểu gia, cũng phải xem mình có bổn sự này không! Coi chừng nổ chết ngươi!" Nguyên Nguyên vọt tới trước mặt Thái Sơ Cấp Hỏa, hóa thành ngọn lửa bản thể lúc sáng lúc tối, giống như mây đen bao trùm Thái Sơ Cấp Hỏa.
Mà Thái Sơ Cấp Hỏa cũng không cam lòng yếu thế, hóa thành bản thể thái dương, dây dưa với Nguyên Nguyên.
"Chúng ta cũng động thủ!" Mộ Khinh Ca ra lệnh, phóng tới một con hỏa khôi trong đó.
Hàn Thải Thải nói với Ngân Trần: "Ngươi đi giúp nàng, con còn lại giao cho ta."
Hiện giờ hắn là Ngân cảnh tầng một, đối phó với hỏa khôi đương nhiên dễ dàng hơn Mộ Khinh Ca một chút.
Không cần hắn phân phó, Ngân Trần đương nhiên phải đi bảo vệ Mộ Khinh Ca. Hắn liếc Hàn Thải Thải, đi tới cạnh Mộ Khinh Ca, cùng nàng hợp lực đối phó hỏa khôi.
Hàn Thải Thải đón nhận một con khác.
Hai con hỏa khôi này chưa được diễn hóa hoàn toàn, thực lực cơ hồ ở giữa Ngân cảnh tầng một và tầng hai.
Bản thân Hàn Thải Thải là Ngân cảnh tầng một, cộng thêm có dị hỏa phụ trợ, tiêu diệt một con hỏa khôi bán thành phẩm bị trói vẫn là có nắm chắc, chỉ là vấn đề thời gian thôi.
Đương nhiên tiền đề là, hỏa khôi này không nổi điên.
Mà bên Mộ Khinh Ca, nàng là Hôi cảnh tầng năm, tu vi Ngân Trần nàng không rõ lắm, nhưng nàng cảm giác tuyệt không yếu hơn mình. Hai người giáp công một lát, Mộ Khinh Ca hơi kinh ngạc.
Hình như... thực lực Ngân Trần còn mạnh hơn mình!
Tiến vào Ngân cảnh rồi sao?
Mộ Khinh Ca kinh ngạc cảm thán.
Bởi vậy trong đoàn đội, phải chăng mình thành con gà yếu nhất rồi?
Khí thế hừng hực bay lên, Mộ Khinh Ca dùng Linh Lung thương pháp vừa nhanh chóng vừa sắc bén.
Mộ Khinh Ca kiềm chế hỏa khôi ở chính diện, Ngân Trần vòng ra mặt sau ra tay nhanh như chớp duỗi vào phần khung xương không có huyết nhục, trảo một phát đã bắt được hỏa hạch giấu trong đó.
Hỏa hạch bị bắt lấy, yêu thú hỏa khôi kêu lên phẫn nộ, ngọn lửa tăng cao.
Ngân Trần chợt kéo ra, cắt đứt hỏa hạch với khung xương.
Lúc này móng vuốt sắc bén của yêu thú hỏa khôi đã đi tới phía trên Mộ Khinh Ca, bị nàng dùng Linh Lung Thương xoay ngang ngăn trở. Hỏa hạch bị kéo, yêu thú hỏa khôi kêu lên không cam lòng, tiêu tán vô hình.
Mộ Khinh Ca và Ngân Trần nhanh chóng thối lui, tránh ngọn lửa thiêu đốt.
Thối lui sang một bên, Mộ Khinh Ca nhìn Hàn Thải Thải đang đánh. Bảo Ngân Trần: "Đi giúp hắn đi."
Ngân Trần lại khốc khốc nói: "Hắn nói không cần."
Ách!
Mộ Khinh Ca sửng sốt, nhớ lại: 'Hàn Thải Thải có nói vậy hả?'
Mà Hàn Thải Thải đang chiến đấu nghe được lời Ngân Trần nói, khó thở. Hắn có nói không cần hỗ trợ khi nào? Hắn chỉ bảo Ngân Trần đi giúp Mộ Khinh Ca thôi mà.
Được rồi, từ phương diện khác mà nói, hình như cũng nói lên rằng mình có thể đối phó với một hỏa khôi khác.
Trong lòng Hàn Thải Thải bị đè nén, xuống tay càng ác hơn.
Nếu Hàn Thải Thải không cần hỗ trợ, vậy Mộ Khinh Ca dời mắt nhìn Nguyên Nguyên và Thái Sơ Cấp Hỏa chiến đấu.
Giữa dị hỏa đánh nhau, rất khó hỗ trợ. Cho nên trong lúc nhất thời, nàng cũng không biết nên ra tay thế nào, chỉ có thể theo dõi chặt chẽ tình hình chiến đấu.
Nguyên Nguyên hóa thành ngọn lửa bản thể, với Thái Sơ Cấp Hỏa đấu đến khó phân.
Đột nhiên, Thái Sơ Cấp Hỏa chửi đổng lên: "A! Hỗn Nguyên Thiên Cực Diễm đáng chết, ngươi cư nhiên cắn nuốt Bát Hoang Hư Không Viêm!" Dứt lời, hai luồng ngọn lửa nhanh chóng tách ra, kéo xa khoảng cách.
Trong ngọn lửa hỗn độn biến ảo ra gương mặt Nguyên Nguyên, miệng hắn còn đang nhai nuốt ngọn lửa tươi sáng. Mà Thái Sơ Cấp Hỏa cũng biến về lão giả khô gầy, gương mặt lão thiếu mất một khối, trên đó còn nhỏ giọt hỏa tinh.
Nguyên Nguyên nuốt ngọn lửa, biểu tình đắc ý: "Tiểu gia nuốt dị hỏa nào, chẳng nhẽ phải nói cho lão giả khô héo ngươi biết?"
"Đáng giận! Đê tiện!" Ánh mắt Thái Sơ Cấp Hỏa âm trầm, hận ý xuất hiện.
Gương mặt thiếu hụt, bị Nguyên Nguyên lợi dụng Bát Hoang Hư Không Viêm đánh lén cắn xuống.
"Sai! Cái này gọi là binh bất yếm trá!" Nguyên Nguyên không hề áy náy.
Mộ Khinh Ca nghe hai dị hỏa đối thoại, đột nhiên cảm thấy ngữ khí và miệng lưỡi Nguyên Nguyên nói chuyện rất quen thuộc.
Ngân Trần đứng bên cạnh nói một câu làm nàng lập tức tỉnh ngộ: "Nguyên Nguyên càng ngày càng giống Khinh Ca ngài."
Mộ Khinh Ca chớp chớp mắt, không phản bác Ngân Trần.
Ừm, nàng rốt cuộc tìm ra cảm giác quen thuộc này từ đâu rồi.
Nàng nhướng mày, mi tâm bay lên cảm giác tự hào. Tựa hồ Nguyên Nguyên giống mình là chuyện rất kiêu ngạo vậy!
"Lão già héo úa, ngươi vẫn nên ngoan ngoãn để tiểu gia ăn đi, coi như làm chút cống hiến!" Nguyên Nguyên nhe răng trợn mắt, không tổn hao gì gương mặt xinh đẹp kia.
Kêu lên quái dị, hắn lại nhắm tới Thái Sơ Cấp Hỏa. Hai dị hỏa lại đánh nhau rối tinh rối mù.
Thấy Nguyên Nguyên còn có sức cãi lại, Mộ Khinh Ca biết hắn còn có thể ứng phó, vì thế dời mắt nhìn ra chỗ Hàn Thải Thải. Bên Hàn Thải Thải đánh nhau với yêu thú hỏa khôi, khó hòa, yêu thú bị trói dây xích thỉnh thoảng kéo ra thanh âm leng keng.
Mộ Khinh Ca nói thầm: "Người của chúng ta có vẻ yếu hơn nhiều!"
Ngân Trần liếc nàng, nhẹ nói: "Nếu Khinh Ca không hấp dẫn ở chính diện, ta cũng khó có thể nhanh chóng đắc thủ."
Mộ Khinh Ca nhướng mày, hiểu ý Ngân Trần.
Hắn là nói, sở dĩ bọn họ có thể kết thúc nhanh chóng, là bởi hai người ăn ý phối hợp. Một người chính diện nghênh địch, một người tùy thời đánh lén. Ra tay mau chuẩn tàn nhẫn, đương nhiên có thể nhanh chóng dừng chiến.
Nhưng bên Hàn Thải Thải, một mình hắn nghênh địch, mặc dù thực lực không yếu nhưng vẫn khó phân thân. Tuy yêu thú hỏa khôi là bán thành phẩm, nhưng trong quá trình chiến đấu, càng đành càng thạo, lúc này tốc độ phản ứng và động tác của nó nhanh hơn ban đầu.
Mộ Khinh Ca xem đến nhíu mày, nói với Ngân Trần: "Không thể tiếp tục kéo dài thêm, ngươi nhanh chóng giúp hắn giải quyết đi."
Ngân Trần nghe ra Mộ Khinh Ca nghiêm túc, nên gật đầu.
Nhưng khi hắn chuẩn bị muốn qua trợ giúp Hàn Thải Thải, bên kia lại truyền đến tiếng hô, sóng khí khủng bố tràn ra.
Rống!!!
Sóng khí màu đỏ quỷ dị mang theo sức nóng vô cùng tản ra toàn bộ địa cung.
Hàn Thải Thải lảo đảo lui về sau, khóe miệng còn lộ ra một tia máu.
Đúng lúc này, toàn bộ địa cung run rẩy như động đất. Hòn đá lăn xuống như sắp đổ sụp.
"Sao lại thế này!" Mộ Khinh Ca đỡ lấy Hàn Thải Thải hơi thở không xong. Ánh mắt chỉ kịp đảo qua ngọn lửa thật lớn đánh lui hắn, nhìn về phía hai luồng dị hỏa gây nên địa cung chấn động.
Nguyên Nguyên và Thái Sơ Cấp Hỏa không ngừng va vào vách tường địa cung, khiến xung quanh sụp đổ.
"Sắp sập rồi, chúng ta ra ngoài trước!" Hàn Thải Thải che ngực, nói với Mộ Khinh Ca.
Mộ Khinh Ca bảo Ngân Trần: "Dẫn hắn rời đi, ta đi tiếp ứng Nguyên Nguyên."
Nói xong, nàng giao Hàn Thải Thải vào tay Ngân Trần, còn mình cầm Linh Lung Thương đón nhận hai luồng dị hỏa đánh nhau...