Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi

Chương 764: Ta không cần vai người khác (1)



Edit: Diệp Lưu Nhiên

Làn sương mờ nhạt thổi tới quặng linh thạch, hòa tan bóng đêm không nhìn ra được gì.

Tuyết Gia kinh ngạc nhìn thao tác của Mộ Khinh Ca, hỏi: "Thiếu chủ, đây là..."

Mộ Khinh Ca nhìn sang nàng, cười đạm: "Còn nhớ lúc trước chúng ta đánh bại Cù Dục thế nào không? Chỉ là giở lại trò cũ thôi." Lợi dụng khói mê hạ thấp ý thức đề phòng của thủ vệ canh gác, sau đó để Ngân Trần chế tạo ảo cảnh mê hoặc mọi người.

Nhắc tới Cù Dục, Tuyết Gia hiểu ngay ý Mộ Khinh Ca.

Nàng gật đầu, lui về sau một bước.

Một lát sau, đợi hương liệu dưới đất tan đi, Mộ Khinh Ca nhìn về phía Ngân Trần.

Ngân Trần nhẹ gật đầu, cửu vỹ phía sau lay động càng ảo diệu, tựa như đang dệt nên cái gì. Những ngân quang nhỏ vụn chém ra từ đuôi hồ, giống như ánh sáng đom đóm phiêu đãng tới khu mỏ.


Hình ảnh đẹp đến mức Mộ Khinh Ca ngửa đầu nhìn vô số 'đom đóm', nội tâm không nhịn được nghĩ: "Ai ngờ được, dưới bề ngoài mỹ lệ lại ẩn chứa âm mưu tính kế?"

"Được rồi." Khi 'ánh sáng đom đóm' cuối cùng biến mất, Ngân Trần thu đuôi hồ, nói với Mộ Khinh Ca.

Mộ Khinh Ca gật đầu, nhìn về phía Tuyết Gia: "Nơi này giao cho ngươi."

Tuyết Gia trịnh trọng gật đầu: "Thiếu chủ yên tâm, Tuyết Gia sẽ không làm nhục sứ mệnh."

Tuyết Gia ở tại chỗ, phòng ngừa có kẻ đột nhiên tới đây. Mộ Khinh Ca thì mang theo Ngân Trần và Nguyên Nguyên nghênh ngang hướng tới quặng linh thạch. Dọc theo đường đi, trải qua những trạm gác và thủ vệ tuần tra. Bọn hắn giống như không thấy được ba người họ, giúp họ đi vào suôn sẻ.

Tuyết Gia đứng quan sát từ xa, thấy vậy không khỏi khϊếp sợ mở to mắt.


Nội tâm nàng đích xác chấn kinh rồi. Một chuyện vốn rất nguy hiểm, vào tay thiếu chủ lại trở nên cực kỳ thuận lợi, hạ thấp độ nguy hiểm rất cao.

"Trí thông minh của thiếu chủ gần như yêu nghiệt, ta không thể so nổi." Tuyết Gia thì thào.

Một đường thông suốt tới cửa quặng, Mộ Khinh Ca thấy ba căn nhà gỗ trông coi cửa động theo như lời Tuyết Gia. Ngọn đèn dầu vẫn sáng, cửa sổ hắt ra bóng người.

"Khinh Ca, cần ta đi..." Ngân Trần hoa chân múa tay trên cổ làm động tác 'gϊếŧ'.

Mộ Khinh Ca lắc lắc đầu: "Không cần kinh động. Gϊếŧ người không phải mục đích của chúng ta, mục đích của chúng ta là đánh cắp mạch khoáng."

Dứt lời, nàng nói với Ngân Trần và Nguyên Nguyên: "Hai người các ngươi canh giữ ở đây, chú ý tình huống đừng để bọn chúng bừng tỉnh khỏi ảo cảnh. Nếu có kẻ tỉnh giấc, nhớ kỹ phải gϊếŧ trước khi hắn phát ra thanh âm."


Chữ 'gϊếŧ' này, là nói với Nguyên Nguyên.

Trong đôi mắt thấu triệt của Mộ Khinh Ca xẹt qua tia sát ý thấu xương, khiến Nguyên Nguyên phải thu lại tâm tình vui đùa, nghiêm túc làm việc đêm nay.

Liếc mắt nhìn hai người, Mộ Khinh Ca một mình đi vào mỏ quặng.

Trong động tối đến mức không thấy được năm ngón.

Nàng búng tay, một ngọn lửa nhỏ tỏa ra từ đầu ngón tay nàng. Ngọn lửa tuy nhỏ, nhưng ánh sáng rất mạnh.

Đây là ánh lửa của Thái Sơ Cấp Hỏa. Chỉ lượng nhỏ xíu đã đủ chiếu sáng toàn bộ mỏ quặng!

Nương theo ánh lửa, Mộ Khinh Ca đạp lên mặt đất gồ ghề, chậm rãi đi tới phía trước.

'Manh Manh, ngươi có thể trộm toàn bộ mạch khoáng thế nào? Động tĩnh rất lớn sao?' Mộ Khinh Ca hỏi trong lòng.

Thanh âm Manh Manh lập tức vang lên: "Chủ nhân, muốn đánh cắp toàn bộ mạch khoáng, chắc chắn sẽ có động tĩnh. Hừm... giống như động đất vậy. Nhưng mà cũng chỉ trong chớp mắt, sau khi rút đi rồi thì sẽ không có chuyện gì."
Mộ Khinh Ca nhíu mày: 'Động đất? Động tĩnh không nhỏ, sợ là sẽ đánh thức kẻ bên ngoài.'

'Không còn cách nào, chỉ có thể nhanh hơn.' Manh Manh nói.

Mộ Khinh Ca gật đầu.

Đúng là không có cách nào thập toàn thập mỹ, bất kỳ chuyện gì đều cần mạo hiểm. Bây giờ vào được rồi, đương nhiên là muốn mang mạch khoáng đi. Về phần đánh thức người bên ngoài tỉnh giấc khỏi ảo cảnh, vậy phải xem bản lĩnh Ngân Trần.

'Manh Manh, chú ý phối hợp, cần phải một lần thành công.' Mộ Khinh Ca nói với Manh Manh.

Nàng đã hạ quyết tâm, nếu không thể một lần thành công, vậy nàng sẽ lập tức lui về. Tuyệt sẽ không bởi vì một quặng linh thạch mà kéo đồng bọn vào nguy hiểm.

'Đã biết, chủ nhân!' Manh Manh đáp.

'Vậy kế tiếp chúng ta phải làm thế nào?' Mộ Khinh Ca hỏi.
Manh Manh nói: "Chủ nhân phải tìm được chủ mạch trước."

"Chủ mạch?" Mộ Khinh Ca nghi hoặc.

Manh Manh giải thích: "Bất kỳ mạch khoáng nào đều có chủ mạch, sau đó là các nhánh xen kẽ. Chúng ta muốn lấy đi toàn bộ mạch khoáng, nhất định phải tìm được tâm mạch, sau đó rút chủ mạch ra. Còn lại là có thể đi theo cùng nhau rút ra."

Mộ Khinh Ca hiểu, lại hỏi: "Tìm chủ mạch bằng cách nào?"

Manh Manh nói: "Tiếp tục đi vào trong, cảm thụ nơi nào có linh lực tập trung mạnh nhất thì là nơi đó."

Mộ Khinh Ca gật đầu, tiếp tục bước vào trong.

Trong quặng có đường hầm rất sâu, vách tường có đá phiếm tinh quang gắn rậm rạp giữa các vết nứt.

"Linh thạch này..."

'Chủ nhân, ngài có thể tém tém chút không? Đám linh thạch rơi rụng này là kém cỏi nhất trong mạch khoáng, ngài sẽ không phải cũng muốn đó chứ.' Manh Manh lên tiếng đánh gãy Mộ Khinh Ca lẩm bẩm.
Mộ Khinh Ca ngượng ngùng sờ sờ chóp mũi, nàng đúng là có ý tưởng này.

Chỉ là thời gian không cho phép thôi.

Dần đi vào sâu đường hầm, Mộ Khinh Ca cũng cảm nhận được linh khí ngày càng nồng đậm: "Linh lực thật mạnh!"

'Đương nhiên, quặng linh thạch trung cấp không phải nói chơi.' Manh Manh nói.

'Tìm được chủ mạch chưa?' Mộ Khinh Ca hỏi.

Manh Manh im lặng một lát, mới nói: "Tiếp tục đi vào trong."

Mộ Khinh Ca gật đầu, lại tiếp tục đi.

Một lát sau, nàng dừng bước.

'Chủ nhân đi tiếp đi.' Manh Manh thúc giục.

Mộ Khinh Ca nhìn đất đai trước mặt, nói: 'Không có đường.'

'Không có đường? Không nên nha, ta cảm giác phải đi thêm một khoảng nữa mới đúng.' Manh Manh nghi hoặc nói.

Mộ Khinh Ca trầm ngâm suy đoán: "Có lẽ bởi vì chưa thống nhất chủ sở hữu quặng này, nên không tiếp tục đào nữa."
'Không đúng không đúng, ta cảm giác được mặt sau trống không.' Manh Manh phản bác.

"Trống không?" Lần này đến phiên Mộ Khinh Ca nhíu mày khó hiểu.

Trước mặt nàng rõ ràng là bức tường.

"Chủ nhân, ngài thử xem có đánh nát được bức tường này không." Manh Manh đề nghị.

Mộ Khinh Ca cau mày chặt hơn, hỏi: "Ngươi chắc chắn?"

"Vâng!" Manh Manh khẳng định trả lời.

Mộ Khinh Ca mím môi, nâng tay đặt lên bức tường. Nàng nhắm mắt, dùng đầu ngón tay cảm thụ tường đất.

Đột nhiên nàng mở to mắt, con ngươi lóe tia kinh ngạc: 'Quả nhiên trống không!' Khi nàng dùng sức, cảm nhận được tường đất buông lỏng. Điều này chứng minh tường đất là được xây thêm sau đó, mà không phải vốn sẵn có.

Đôi mắt Mộ Khinh Ca hiện lên tia tinh quang.

Tay nàng dùng sức, bỗng nhiên đẩy ra, tường đất che chắn sụp đổ trước mặt nàng, rơi vương vãi. Đằng sau bức tường lại lộ ra đường hầm sâu hun hút, linh khí truyền ra xông vào mũi.
Mộ Khinh Ca vui mừng, bước nhanh đi vào.

Chỉ là nàng nghi hoặc, ai lại xây thêm tường đất ngăn trở lối đi?

Mộ Khinh Ca cất bước nhanh hơn rất nhiều, hướng tới chỗ nồng đậm linh khí nhất.

'Nhanh! Nhanh!' Thanh âm Manh Manh bắt đầu kích động.

Chợt, Mộ Khinh Ca dừng bước đứng tại chỗ. Nàng kinh ngạc nhìn thứ gì đó cuộn tròn cách đó không xa đang vù vù ngủ say: "Đó là cái gì?"

'Sao vậy chủ nhân?' Manh Manh hỏi.

Mộ Khinh Ca trầm giọng nói: "Trước mặt ta xuất hiện một quái vật."

"Quái vật? Trong mạch khoáng làm sao có quái vật được? Dáng vẻ thế nào?" Manh Manh hỏi.

Mọ Khinh Ca dịch ngọn lửa trong tay ra chút.

Ánh lửa chiếu sáng động bích, cũng chiếu sáng tiểu thú đang ngủ say.

Nó chỉ là con mèo nhỏ, toàn thân tỏa sáng trong suốt cực kỳ rõ ràng dưới ánh lửa. Không có da lông, chỉ có một tầng tinh thể cứng rắn. Miệng răng nhọn hoắt sắc bén. Chiếc đuôi quấn quanh bao lại bản thân. Dáng vẻ nó giống con tê tê, nhưng lại không phải.
Tóm lại, là con quái vật nhỏ Mộ Khinh Ca chưa bao giờ thấy qua.

Miêu tả tỉ mỉ quái vật nhỏ, Mộ Khinh Ca chờ đợi Manh Manh giải đáp.

Nhưng, Manh Manh lại bỗng dưng im lặng.

Mộ Khinh Ca nhíu mày dò hỏi: "Manh Manh?"

Lát sau, Manh Manh mới cảm thán nói ra: 'Ai, chủ nhân, bổn Manh bảo không thể không bội phục vận khí của ngài nha!'

"Có ý gì?" Mộ Khinh Ca nhướng mày.

Manh Manh thở dài, mới tiếp tục nói: 'Nếu ngài hình dung không sai, vậy quái vật nhỏ ngài nhìn thấy là một con Thực Linh thú.'

'Thực Linh thú? Là con nào?" Mộ Khinh Ca nhanh chóng tìm tòi trong trí nhớ, hoàn toàn không có ấn tượng.

Manh Manh thanh thanh cổ họng, bắt đầu phổ cập kiến thức: 'Thực Linh thú, là một loại thú cộng sinh với linh thạch. Chỉ xuất hiện trong mạch khoáng linh thạch cực phẩm, hơn nữa xác suất rất thấp. Có thể nói rằng trong mười quặng linh thạch cực phẩm, không nhất định sẽ xuất hiện một con. Thực Linh thú sẽ đi tìm linh mạch và ăn linh thạch. Sau khi tỉnh, việc trước tiên là nó sẽ ăn những khối đá linh thạch cao cấp nhất, sau đó bắt đầu tìm kiếm mạch khoáng linh thạch. Tìm rồi ăn, bất kể cấp thấp trung cấp cao cấp hay cực phẩm, nó đều không từ chối.'
Mộ Khinh Ca trừng lớn mắt, vật nhỏ trước mặt cư nhiên ăn khỏe như vậy! Ăn linh thạch nhiều thế, nó tiêu hóa được sao?

Chỉ là nàng không rõ ý Manh Manh. Khóe miệng nàng co lại, hỏi: 'Ta đụng phải thứ này, ngươi còn nói ta có vận khí tốt?'

Nhìn Thực Linh thú đang ngủ say, cái bụng tròn vo phập phồng, rõ ràng là no căng xong ngủ. Chỉ sợ quặng linh thạch nàng nhìn trúng đã sớm bị nó ăn đến kha khá rồi.

Ánh mắt Mộ Khinh Ca chợt lóe, lập tức hiểu ra.

Chắc là bức tường đất khi nãy là do Thực Linh thú này xây nên, ngăn người khác gây trở ngại nó ăn no ngủ kỹ.

Bỗng dưng giác ngộ trỗi dậy trong lòng Mộ Khinh Ca.

E rằng tối nay dù nàng không tới, ba nhà Tào Lữ Mộc cũng không chiếm được tiện nghi gì. Chờ bọn chúng thương lượng xong vấn đề chủ sở hữu mạch khoáng linh thạch, phỏng chừng nơi này đã bị Thực Linh thú quét sạch.
'Chủ nhân, ngài có điều không biết.' Manh Manh tiếp tục nói: 'Thực Linh thú tuy ăn quặng linh thạch mà sống, nhưng linh thạch bị nó ăn sẽ không biến mất.'

"Có ý gì!" Nội tâm Mộ Khinh Ca nhảy dựng, sáng mắt lên.

'Thực Linh thú nổi tiếng bụng bự. Không gian trong bụng nó cực kỳ lớn. Nó có thể ăn bao nhiêu linh thạch và tồn trữ trong đó. Chỉ cần ngài thu phục nó, lúc cần linh thạch thì ấn bụng nó xuống, nó sẽ phun linh thạch ra. Ngày thường còn có thể thả nó ra để nó đi tìm mạch khoáng, sau đó ăn linh thạch.' Manh Manh nói đến kích động.

Đừng nói là nàng ấy kích động, Mộ Khinh Ca nghe xong cũng rất là kích động!

Theo Manh Manh giải thích, ánh mắt nàng nhìn Thực Linh thú càng ngày càng sáng. Đây đâu phải quái vật nhỏ! Quả thật chính là bảo khố di động nha!
Cái khác không nói, ít nhất trong bụng tiểu gia hỏa chắc chắn có một quặng linh thạch cực phẩm!

Ánh mắt Mộ Khinh Ca bắt đầu lửa nóng, nhìn Thực Linh thú hệt như nam tử chìm đắm trong tình yêu cuồng nhiệt, âu yếm nữ hài hận không thể nuốt vào bụng.

'Manh Manh, thu phục nó thế nào!' Mộ Khinh Ca rốt cuộc hiểu vì sao Manh Manh nói mình vận khí tốt.

Sau khi biết lai lịch và tác dụng của Thực Linh thú, nàng cũng cảm thấy mình may mắn bộc phát! Ánh mắt nhìn vật nhỏ, muốn ôn nhu bao nhiêu có bấy nhiêu.