Edit: Diệp Lưu Nhiên
Ánh mắt Mộc Vũ đen tối, gã cũng muốn tìm nhị thúc công, nhưng gã đi đâu tìm?
Ở Lan Ô Thành, ai có thể lặng yên gϊếŧ được nhị thúc công Ngân cảnh tầng hai? Còn có, người Mộc gia khác đâu? Chẳng lẽ toàn bộ đều bị gϊếŧ chết?
Khả năng này đừng nói là người khác không tin, ngay cả chính gã cũng không quá tin.
"Tìm kiếm xung quanh một chút, có dấu vết đánh nhau hay không." Mộc Vũ trầm giọng nói với gia chủ hai nhà.
Gã nghĩ rất chính xác, nếu tìm được dấu vết đánh nhau, vậy gã có thể suy đoán nơi này từng phát sinh đánh nhau, có thế lực khác xuất hiện, vậy Mộc gia sẽ rửa sạch hiềm nghi.
Nhưng bọn họ tìm một vòng, căn bản không thấy được dấu vết đánh nhau, cũng không có dấu vết người ngoài xông vào.
Trở lại điểm cũ, mặt Mộc Vũ đã đen như đáy nồi.
"Mộc Vũ, ngươi hết hy vọng đi. Ta thấy xem ra là Mộc Cương ăn trộm rồi dẫn thủ hạ phản bội Mộc gia, lợi dụng vị trí canh gác mà trộm linh thạch đi, bỏ nhà tha hương. Dù sao loại chuyện phản chủ không phải xuất hiện lần đầu trong Mộc gia các ngươi." Giọng nói Lữ gia chủ mang theo trào phúng.
Ánh mắt Mộc Vũ âm lãnh phi tới, lại bị Lữ gia chủ phớt lờ.
Tào gia chủ đứng ra, biểu cảm lạnh nhạt: "Chuyện này Mộc gia phải đưa ra lời giải thích cho chúng ta. Nếu không muốn bị hai nhà chúng ta thảo phạt, vậy bồi thường tổn thất cho hai nhà chúng ta. Quặng linh thạch ở đây chia ba phần, ngươi chỉ bồi thường hai nhà chúng ta một phần là có thể xóa bỏ toàn bộ."
"Đúng vậy! Chỉ cần ngươi bồi thường, chuyện này bỏ qua." Lữ gia chủ phụ họa.
Đây là quặng linh thạch trung cấp, nếu dựa theo cái này bồi thường, Mộc gia có đập nồi bán sắt, táng gia bại sản cũng không bồi đủ!
Sắc mặt Mộc Vũ âm trầm đến tích ra nước: "Các ngươi gảy bàn tính thật hay!"
"Thế nào? Không muốn." Tào gia chủ nhướng mày, ném lời tàn nhẫn: "Tóm lại cho ngươi ba ngày thời gian suy xét. Nếu ngươi nguyện ý bồi thường tổn thất, vô luận ngươi dùng linh thạch hay đan dược hay công pháp, cửa hàng, hoặc là cái gì khác, chúng ta đều vui vẻ tiếp thu. Nếu sau ba ngày, ngươi vẫn không muốn, vậy đừng trách chúng ta vô tình. Đừng tưởng rằng nhà ngươi có một Ngân cảnh tầng ba là có thể xưng bá Lan Ô Thành. Hừ!"
Lữ gia chủ nói ngay sau đó: "Đến lúc đó, hai nhà chúng ta hợp lực đối phó với một Mộc gia ngươi, đứa trẻ ba tuổi cũng biết thắng thua thế nào Ngươi tốt nhất đừng chấp mê bất ngộ!"
Mộc Vũ đứng tại chỗ, phẫn nộ khó kìm.
Nhìn bóng lưng hai người rời đi, gã hận không thể chém một đao qua!
'Xảo trá! Rõ ràng chính là xảo trá!' Mộc Vũ rống giận trong lòng. Nếu Mộc gia thật sự bồi thường, vậy sau khi bồi thường, Mộc gia cũng toang rồi.
Bọn chúng muốn diệt Mộc gia mà không cần tốn một binh một tốt nào?
Tuyệt không thể!
Trong mắt Mộc Vũ xẹt qua hung ác, cưỡi linh thú dẫn người trở về nhà.
Về nhà, gã lập tức phái người tìm tung tích Mộc Cương, cũng tuyên bố Mộc gia tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến tranh!
Dù sao đều phải chết, vậy gã tình nguyện đấu đến ngươi chết ta sống, vận khí tốt còn có thể kéo thêm một đệm lưng!
"Đi, lập tức đi Lưu Khách thị tộc, vô luận tốn bao nhiêu đều phải tìm cho ta đội ngũ Lưu Khách Địa cấp, Huyền cấp." Vào cửa phủ, Mộc Vũ lập tức hạ lệnh cho tâm phúc.
Chỉ bằng vào sức một nhà gã, đích xác không kháng lại được hai nhà Tào Lữ. Nhưng không ai nói không thể mượn sức bên ngoài!
Lưu Khách thị tộc, chính là lựa chọn tốt nhất!
Ánh mắt Mộc Vũ lập lòe tia lạnh.
"Thiếu chủ, gần đây trong Lưu Khách thị tộc có một đội ngũ Long Nha ngang trời xuất thế, ngắn ngủn hai tháng từ không có cấp bậc xông lên Địa cấp, nhiệm vụ tiếp nhận chưa từng thất bại, hay là chúng ta mời bọn họ?" Tâm phúc hỏi thử.
Mộc Vũ sáng mắt: "Mời bọn họ! Vô luận tốn bao nhiêu, nhất định phải mời được bọn họ đến!"
Tâm phúc lại nói: "Vậy đội ngũ khác..."
"Mời! Mời được bao nhiêu thì mời. Nói cho họ, chỉ cần giúp Mộc gia vượt qua cửa ải khó khăn này, ngoại trừ thù lao phong phú, ta còn thưởng thêm!" Mộc Vũ chợt cảm thấy có Lưu Khách gia nhập, có lẽ nguy cơ lần này sẽ biến thành cơ hội. Nói không chừng, về sau Lan Ô Thành chỉ còn lại một gia tộc Mộc gia.
Tâm phúc lập tức lui ra, lặng yên đi Lưu Khách thị tộc chuẩn bị.
Lan Ô Thành, phong vân âm thầm khởi động, một trận đại chiến chưa từng có sắp triển khai.
Hàn Thải Thải không rời khỏi Lan Ô Thành, mà tiếp tục ngồi trong Vạn Tượng Lâu xem diễn. Mỗi một ngày đều có thuộc hạ báo cáo tình hình gần đây.
Ba ngày sau, là thời gian hai nhà Tào Lữ ước định khai chiến.
Hàn Thải Thải đi tới phòng Mộc Dịch nghỉ ngơi, ngồi xuống ghế trầm mặc nói với hắn: "Có lẽ, kẻ thù của ngươi không cần đợi ngươi động thủ. Tuy không thể tự tay đâm kẻ thù, nhưng có thể nhìn kẻ thù chậm rãi chết đi cũng là một kɦoáı ƈảʍ."
Mộc Dịch ngẩng đầu nhìn về phía hắn. Ánh mắt thâm thúy tựa như giếng sâu.
Nhiều ngày nay, Mộc Dịch đã khôi phục chút khí sắc, làn da cuối cùng cũng hồng hào hơn.
"Có ý gì?" Thanh âm Mộc Dịch khàn khàn.
Hắn bị an trí ở nơi này tu dưỡng, căn bản không biết chuyện gì xảy ra bên ngoài.
Hàn Thải Thải nhướng mi, cười như không cười: "Cũng không có gì, chỉ là tên kia lúc sắp đi có tặng cho Mộc gia một lễ vật."
Đột nhiên hắn nảy hứng thú, hỏi Mộc Dịch: "Ngươi hy vọng Mộc gia diệt vong, hay chỉ muốn gϊếŧ mấy kẻ đầu sỏ Mộc Vũ? Dù sao dòng chính Mộc gia ngoại trừ ngươi, còn lại đều chết sạch."
Ánh mắt Mộc Dịch chợt lóe, mím môi trầm mặc.
Hồi lâu, hắn mới nói: "Người đáng chết là cha con Mộc Vũ. Những người khác đều vô tội."
Nghe được hắn trả lời, Hàn Thải Thải sửng sốt, chợt lắc đầu cười châm chọc. Hắn đứng lên nói với Mộc Dịch: "Tính cách này của ngươi đúng là không thích hợp sống ở đây. Xem ra nàng nói không sai, Lâm Xuyên giới mới là nơi ngươi nên đi. Ở Ly quốc có nữ hoàng Phượng Vu Phi bảo hộ, ngươi có thể an gối vô ưu."
Nói xong, hắn phất tay áo bỏ đi.
Đôi mắt Mộc Dịch lóe lên một tia giãy giụa.
'Nữ hoàng! Nàng đã là nữ hoàng sao?' Nội tâm Mộc Dịch dâng lên tự ti vô cùng.
...
Một chiếc xe linh thú khiêm tốn, chậm rãi hướng tới Kim Hải phủ ở Nam châu.
Tầm mắt có thể nhìn tới phía trước hiện ra bóng dáng tòa thành trì khổng lồ. Còn chưa tới gần đã có thể cảm thụ cảnh tượng phồn hoa tráng lệ.
Xa phu, là hai thiếu niên.
Chuẩn xác mà nói, xa phu là một thiếu niên dung mạo thanh tú, nhìn qua cực kỳ ngoan ngoãn. Khóe miệng hắn vẫn chứa ý cười, tạo cho người ta cảm giác ấm áp.
Trong tay hắn nắm dây cương roi dài, thuần thục điều khiển xe linh thú.
Ngồi bên cạnh hắn là một thiếu niên tử y xinh đẹp như tranh, giữa trán điểm nốt chu sa đỏ tươi như lửa. Hắn chán chường dựa vào vách xe, nhìn thiếu niên bên cạnh, thỉnh thoảng ngáp một tiếng.
Trong xe kín đáo có năm người ngồi. Ngoại trừ hồng y yêu dã lười biếng, thì đều là các mỹ nữ dung mạo tinh xảo, mỗi người một vẻ, khí chất khác nhau.
'Nam tử' hồng y chợp mắt dựa nằm lên đùi nữ tử phía sau, tay nữ tử đang xoa nhẹ thái dương nàng.
Bên cạnh nàng là nữ tử bạch y quyến rũ, dung mạo lãnh diễm, eo mềm như rắn. Nàng cũng ngồi lười biếng, thỉnh thoảng đút cho 'nam tử' trái cây tươi, tự mình cũng ăn.
Hai nữ tử còn lại, đều ngồi đoan trang.
Người mặc tố y dung mạo thanh lệ, khí chất như tiên tử hằng nga. Nàng lẳng lặng ngồi trong xe, đôi mắt trong trẻo nhìn hình ảnh mờ ảo bên kia, không biết đang nghĩ gì.
Một nữ tử cuối cùng thì đang nhìn tình báo trong tay. Sau khi xem xong, mở miệng nói: "Tiểu tước gia, bên phía Mặc Dương truyền đến tin tức hệ thống tình báo cơ bản thuộc về Long Nha Vệ đã dựng xong. Còn có, hơn nửa tháng trước bọn họ thu được lời mời đến từ Mộc gia Lan Ô Thành, hy vọng Long Nha ra tay bảo vệ Mộc gia, nhưng bị bọn họ cự tuyệt. Từ tình báo xem ra Lan Ô Thành hiện giờ đã hỗn độn, tam tộc loạn chiến."
Mộ Khinh Ca chậm rãi mở mắt ra, con ngươi thấu triệt.
Nghe Ấu Hà nói, nàng hơi tiếc hận lắc đầu: "Mặc Dương đánh giặc vẫn bị bảo thủ, nếu bàn về kinh doanh thì lại là điểm yếu. Cơ hội tốt như vậy mà lại bỏ lỡ? Đúng là tiện nghi cho Mộc gia!"
Ấu Hà thu hồi tình báo trong tay, khẽ cười: "Không bằng Tiểu tước gia phái ta đi Long Nha Vệ, hiệp trợ bọn họ?"
"Ngươi muốn đi Long Nha Vệ?" Mộ Khinh Ca nghiêng mắt nhìn về phía Ấu Hà.
Ấu Hà gật đầu: "Nô tỳ nghĩ mình ở lại Long Nha hẳn là sẽ làm được nhiều việc hơn. Bên cạnh Tiểu tước gia có Hoa Nguyệt và Tuyết Gia cô nương hầu hạ là đủ rồi."
Mộ Khinh Ca nhìn về phía nàng, thấy thần sắc nàng nghiêm túc, nói: "Được rồi. Chờ Kinh Hải đột phá lên Hôi cảnh, hai người các ngươi đi Long Nha Vệ đi."
"Đa tạ Tiểu tước gia thành toàn." Ấu Hà vui vẻ ra mặt.
Hoa Nguyệt hâm mộ thở dài: "Ấu Hà ngươi thật là nhanh miệng, ta thì lại không thể rời khỏi Tiểu tước gia."
Mộ Khinh Ca nhướng mi, ngón tay chọc hông Hoa Nguyên khiến nàng bị ngứa rụt người lại, kinh hô.
"Thế nào? Cả đám các ngươi đều không muốn hầu hạ bên cạnh ta sao?" Giọng nói nàng hài hước.
Hoa Nguyệt vội bồi tội: "Nô tỳ sai rồi, Tiểu tước gia tha ta đi. Bọn nô tỳ sao lại không muốn hầu hạ bên cạnh Tiểu tước gia chứ? Chỉ là chúng ta biết Tiểu tước gia không cần người hầu hạ, mà cần người hữu dụng, cho nên muốn tận sức cho Tiểu tước gia mà thôi."
Mộ Khinh Ca cong khóe miệng, lại nhắm mắt.
Ấu Hà và Hoa Nguyệt đều do một tay nàng nuôi nấng, nàng đương nhiên vui vẻ.
Trong xe oanh thanh yến ngữ, bị vách xe ngăn cản không truyền ra ngoài.
Nhưng xe linh thú đang chạy băng băng đột nhiên phanh lại, khiến người trong xe đều không hẹn mà theo quán tính đổ ra trước, hô to.
Duy chỉ có Mộ Khinh Ca dựa nằm, không bị ảnh hưởng bao nhiêu.
Chỉ là đột nhiên phanh lại, khiến mắt nàng sắc bén.
"Tiểu tước gia thật là phong lưu!" Một thanh âm cười cợt mang theo hỉ nộ khó hiểu, chợt buông xuống ngoài xe.
Mộ Khinh Ca bỗng chốc co rụt mắt lại.
Còn không đợi nàng kịp phản ứng, lực hút cực lớn hút bốn nữ tử ném ra ngoài xe.
Mà người vừa đến mang theo hơi thở lạnh lẽo xâm nhập vào đó, nhanh như chớp bắt lấy tay Mộ Khinh Ca kéo nàng vào lòng, ôm chặt.
Hai chiếc cung linh bên hông vì động tác kịch liệt mà giao nhau, phát ra tiếng chuông thanh thúy.
"Tiểu Ca nhi, ta nhớ nàng!" Thanh âm quen thuộc, mùi hương quen thuộc vởn quanh bên tai trước mũi Mộ Khinh Ca.
Nàng mở to mắt, không thể tin được trước mặt đều là thật...