Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi

Chương 772: Nam nữ tranh quyền chủ đạo (3)



Edit: Diệp Lưu Nhiên

Ấu Hà chuyển mắt nhìn qua, thu nạp hình ảnh Kinh Hải và người môi giới vào đáy mắt, gật đầu hiểu ra. Nàng thu hồi tầm mắt, nói với Mộ Khinh Ca: "Tiểu tước gia, vừa rồi nô tỳ đã hỏi thăm. Ở Trung Cổ Giới, mỗi một Châu đều có một Châu phủ. Mà quản lý các Châu phủ, hoặc là nói có quyền lực nhất ở các Châu đều là Thần Điện. Nhưng Thần Điện không can thiệp vào chuyện gia tộc, chỉ tổ chức một vài sự kiện trọng đại các Châu, quản lý trật tự Châu phủ. Vừa rồi kiến trúc hoa lệ chúng ta thấy chính là nơi của Thần Điện. Ngoại trừ Thần Điện Trung châu, Thần Điện các Châu khác đều thuộc về phân điện. Người chủ sự lớn nhất trong phân điện đều được gọi là Thần sử. Phía dưới Thần sử là Thần hầu, dưới Thần hầu là Thần phó, thấp nhất là Thần nô, cấp bậc cực kỳ rõ ràng."


"Thần Điện, Thần sử, Thần hầu, Thần phó, Thần nô?" Mộ Khinh Ca lẩm bẩm mấy từ này.

Nàng đã từng nghe từ chỗ Hàn Thải Thải cái từ Thần Điện kia. Nghe nói bảng xếp hạng Thanh Anh Bảng cũng từ Thần Điện thẩm tra, sau đó tiến hành sắp xếp thứ hạng rồi chiêu cáo tới các Châu.

Về phần phân chia cấp bậc quyền lực hoặc thực lực trong đó, nàng không hiểu biết.

Ấu Hà tiếp tục nói: "Theo như người môi giới kia nói, chủ tử ngài muốn tìm hiểu gì đều ở trong Thần Điện. Trong Thần Điện có một số khu vực đối ngoại, có thể tìm đọc rất nhiều."

"Nói vậy là cần phải tới một chuyến đến Thần Điện." Mộ Khinh Ca nhướng mày nói.

Ấu Hà gật gật đầu.

Lúc này, Kinh Hải và người môi giới cũng nói chuyện sắp xong.

Mộ Khinh Ca cho Ấu Hà ánh mắt, người sau lĩnh ngộ ra khỏi phòng khách, đi tới chỗ người môi giới.


Thuận lợi thuê xong biệt viện, tiễn người môi giới đi, một đám người bắt đầu công việc lu bù.

Ngoại trừ Mộ Khinh Ca, mọi người đều bắt đầu thu dọn khắp nơi, ngay cả Nguyên Nguyên cũng không ngoại lệ.

Dỡ hành trang từ xe linh thú xuống, Kinh Hải tới bên cạnh Mộ Khinh Ca, nói: "Giáo quan, vừa rồi con đã hỏi thăm được chút chuyện từ người môi giới."

Mộ Khinh Ca ngồi ghế vắt chân, lên tiếng: "Nói nghe xem."

Kinh Hải mím môi, sắp xếp lại từ ngữ trong đầu một chút, mới nói: "Vừa rồi người môi giới có nói cho con, ba ngày trước có một đám người ngoài tới Kim Hải phủ, đại khái khoảng mười người được thị vệ Thần Điện bảo hộ, trông có vẻ địa vị rất cao. Người môi giới suy đoán, trong khoảng thời gian này Kim Hải phủ sợ là sẽ phát sinh đại sự."

Tình báo Kinh Hải thăm dò được khiến Mộ Khinh Ca nheo mắt.


Lát sau, nàng mỉm cười nhìn về phía Kinh Hải: "Làm không tồi."

Được Mộ Khinh Ca khen ngợi, Kinh Hải ngượng ngùng gãi đầu: "Giáo quan, vậy con ra ngoài hỗ trợ trước."

Sau khi Mộ Khinh Ca gật đầu, hắn mới quay ra ngoài thu dọn cùng mọi người.

Biệt viện chia thành tiền viện và hậu viện. Tiền viện làm thính, hậu viện làm chỗ ở.

Hậu viện có hành lang gấp khúc liên tiếp, vòng quanh toàn bộ hoa viên. Mỗi gian phòng đều có thể thu nạp cảnh đẹp vào đáy mắt. Duy chỉ một căn phòng có tầm nhìn tốt nhất, đương nhiên thuộc về Mộ Khinh Ca.

Ấu Hà và Hoa Nguyệt nhanh chóng quét tước một lần, rồi bày trí theo sở thích Mộ Khinh Ca, mới ra phòng khách mời Mộ Khinh Ca qua xem.

Gian phòng có xây thêm bậc thang, cuối mỗi hành lang gấp khúc đều có bậc thang cần đi lên mới vào được.

Phòng chia làm ba vách, xem như thuộc hàng trung, một vách làm giường, một vách làm thính, một vách bày biện án thư kệ sách. Lúc Mộ Khinh Ca tiến vào, lư hương đã được đốt lên tỏa khói lượn lờ trong phòng, mùi thơm nhàn nhạt bay ra khắp nơi.
Trên giường được thả đệm chăn mới tinh, ấm trà được pha bằng lá trà Mộ Khinh Ca hay uống. Điểm tâm ăn vặt cũng đều được bày biện lên bàn.

Cho dù là nơi ở xa lạ, qua tay Ấu Hà và Hoa Nguyệt tỉ mỉ bố trí cũng trở nên quen thuộc hơn.

Mộ Khinh Ca hài lòng gật đầu, nói với hai nha hoàn: "Vất vả." Kỳ thật nàng không rắc rối như vậy. Lúc Ấu Hà và Hoa Nguyệt không ở bên cạnh, nàng đều tùy tiện. Có chỗ nào thì ngủ chỗ đó, có gì ăn nấy.

Chẳng qua có thêm Ấu Hà và Hoa Nguyệt, cuộc sống sinh hoạt của nàng sẽ sinh động hơn nhiều.

"Tiểu tước gia, ngài nghỉ ngơi chút đi, chờ đến bữa tối chúng ta sẽ đến gọi ngài." Ấu Hà cúi người với Mộ Khinh Ca.

Mộ Khinh Ca xua tay: "Một đường bôn ba, mọi người đều mệt mỏi, không cần phiền toái như vậy. Bảo Kinh Hải tới tửu lầu gần đây đóng gói đồ ăn mang về, mọi người ăn uống no đủ rồi nghỉ ngơi cho tốt."
Ấu Hà và Hoa Nguyệt hai mặt nhìn nhau, cuối cùng vẫn gật đầu lui ra.

Sau khi các nàng đi, Mộ Khinh Ca không nghỉ ngơi mà ngồi ghế nghĩ đến tình báo Ấu Hà và Kinh Hải thu thập được.

Cửa phòng nàng rộng mở, mắt nhìn cảnh đẹp hoa viên bên ngoài, lá rụng hoa rơi.

Chốc lát Bạch Li xuất hiện trên xà nhà, đuôi rắn quấn quanh cột gỗ chạm khắc, thân mình mỹ nhân ngả xuống vươn đôi tay muốn che mắt Mộ Khinh Ca.

Nhưng tay nàng vừa mới vươn ra, đã nghe Mộ Khinh Ca nói: "Không ở trong phòng mình, chạy đến chỗ ta làm gì?"

Bạch Li sửng sốt, bất mãn phồng má, trườn xuống khỏi xà nhà hóa thành hình người váy trắng.

Nàng đi tới bên cạnh, chống cằm tựa lên tay vịn nhìn Mộ Khinh Ca, đôi mắt mang theo ý cười ái muội.

"Có chuyện thì nói." Mộ Khinh Ca nhàn nhạt liếc nàng.

Bạch Li cười nói: "Ngài còn chưa kể ta nghe hai người ở trong xe rốt cuộc làm gì đó? Nháo ra động tĩnh lớn như vậy."
Gương mặt tuyệt mỹ của Mộ Khinh Ca xẹt qua tia xấu hổ, lạnh giọng: "Ta không biết ngươi thích hóng hớt vậy đấy."

Bạch Li trừng mắt, đúng lý hợp tình nói: "Đó là vì ngài thôi, nếu là người khác, ta mới lười để ý."

Thấy Mộ Khinh Ca im lặng, Bạch Li càng cười ái muội: "Thế nào? Không tiện nói?"

Mộ Khinh Ca lắc đầu: "Ngươi nhàn rỗi lắm à."

"Lão đại!" Đột nhiên thanh âm Nguyên Nguyên xông vào. Ngay sau đó hắn xuất hiện ở cửa phòng Mộ Khinh Ca, thấy Bạch Li cũng ở đây, hắn sửng sốt rồi rất nhanh phản ứng kịp, bá chiếm vị trí bên cạnh còn lại, ngồi xổm hỏi: "Mẫu thân lão đại, cha đi đâu rồi? Khi nào trở về?"

Nguyên Nguyên xưng hô Tư Mạch, làm khóe miệng Mộ Khinh Ca co rút.

Nàng nhìn thẳng ánh mắt chờ mong của Nguyên Nguyên, nghiến răng nói: "Nguyên Nguyên ngươi có thể có nguyên tắc chút không? Vì mấy hạt sen mà khom lưng, đáng giá sao?"
Ai ngờ, Nguyên Nguyên chẳng nghe lời nói thấm thía của nàng, mà đúng lý hợp tình nói: "Đáng giá nha! Chỉ gọi mấy tiếng cha là có thể đổi về Hỏa liên tử, có lời lắm nha!"

"..." Mộ Khinh Ca nhìn vẻ mặt hắn đương nhiên, không phản bác nổi.

"Mẫu thân lão đại, rốt cuộc khi nào cha về? Con tích góp rất nhiều tiếng 'cha' có thể đổi Hỏa liên tử rồi!" Nguyên Nguyên không nhịn được hỏi.

Nghe Nguyên Nguyên cứ gọi cha, trong đầu Mộ Khinh Ca lập tức nhớ lại lúc ở trên xe Tư Mạch nói nàng phải sinh hài tử cho hắn.

Lúc nghe thì không thấy gì.

Bây giờ nhớ lại, hai má Mộ Khinh Ca vụt cái đỏ ửng.

"Chàng ấy chưa nói." Bị Nguyên Nguyên năn nỉ ỉ ôi, Mộ Khinh Ca đành phải đưa ra đáp án.

Nguyên Nguyên thất vọng, nhưng không hề gì.

Bởi vì hắn còn chưa có dũng khí làm trò chất vấn Tư Mạch.
Lúc này Ấu Hà tới đây nói đồ ăn đã chuẩn bị xong. Cứu vớt Mộ Khinh Ca khỏi đề tài khó nói, kéo Bạch Li và Nguyên Nguyên bất mãn về ăn cơm.

Khi đi vào nhà ăn, trên bàn tròn đã bày biện đủ bảy tám món, mà Kinh Hải còn không ngừng lấy đồ ăn nóng hổi ra khỏi hộp đựng.

Bọn họ có tổng cộng bảy người, bàn tròn này ước chừng có hai mươi mấy món ăn.

Không trách Kinh Hải phô trương lãng phí, mà chủ yếu là sức ăn của Nguyên Nguyên và Bạch Li rất kinh người. Những món thịt trên bàn cơ hồ đều chuẩn bị riêng cho Bạch Li.

"Ngồi xuống ăn cơm đi." Mộ Khinh Ca ra lệnh một tiếng, thúc đẩy mọi người.

Một trận gió cuốn mây tan, hai mươi mấy món ăn đều sạch nhẵn.

Sau khi ăn xong, Mộ Khinh Ca tuyên bố với mọi người: "Mấy ngày kế tiếp, mọi người có thể tự do hoạt động. Vẫn là câu nói kia, chúng ta không gây chuyện, cũng không sợ chuyện đến."
"Thiếu chủ, ngài đi đâu ta theo đó. Chức trách của ta là bảo hộ ngài." Tuyết Gia đứng lên tỏ thái độ.

Bạch Li cũng lập tức nói: "Khinh Ca, ta cũng muốn theo ngài."

Hai nàng đều muốn theo sau, Ấu Hà và Hoa Nguyệt liếc nhau, chủ động nói: "Tiểu tước gia, chúng ta đi dạo gần đây xem có thể lấy được tình báo nào hữu dụng không."

"Ta nữa!" Nguyên Nguyên giơ tay xung phong nhận việc.

Chỉ là trông hắn hưng phấn khiến Mộ Khinh Ca trực tiếp hoài nghi động cơ của hắn rốt cuộc có phải là đi thu thập tình báo hay không.

"Ngươi đừng xem náo nhiệt. Cùng Kinh Hải hoàn thành nhiệm vụ tu luyện mỗi ngày, hai người các ngươi mới có thể kết bạn ra ngoài." Mộ Khinh Ca hạ lệnh.

Nguyên Nguyên tức thì như quả bóng bị xẹp, ủ rũ cụp đuôi ỏ một tiếng.

Mộ Khinh Ca quét mắt nhìn Nguyên Nguyên và Kinh Hải, nhắc nhở: "Kim Hải phủ không thể so với nơi khác. Ở đây ngọa hổ tàng long, còn có Thần Điện chúng ta nhìn không thấu. Nếu gặp phải phiền toái, đánh không lại thì trốn, đừng ham chiến, cũng đừng tỏ ra cái tôi của mình. Nhớ kỹ một câu, quân tử báo thù mười năm không muộn."
"Đã biết, giáo quan."

"Đã biết, lão đại."

Kinh Hải và Nguyên Nguyên đồng thanh.

Thấy bọn họ nghe lọt, Mộ Khinh Ca mới gật đầu: "Vậy mọi người trở về nghỉ ngơi trước đi." Sau đó nàng lại nhìn Tuyết Gia và Bạch Li: "Nếu các ngươi muốn đi theo ta, vậy sáng mai ăn sáng xong thì cùng ta xuất phát đi Thần Điện."

"Vâng, thiếu chủ." Tuyết Gia nghiêm túc đáp.

Phân phó xong, Mộ Khinh Ca quay trở về phòng mình.

Đóng cửa phòng lại, không cho bất kì ai quấy rầy.

Khi xoay người, nàng biến mất tại chỗ tiến vào không gian. Trước đó không gặp Tư Mạch còn cảm thấy không vội. Nhưng hiện tại gặp rồi, biết hắn có chuyện quan trọng, nàng muốn tranh thủ thời gian luyện chế một viên đan dược Thần cấp cho hắn ăn, tạm thời ngăn cản ám thương trong cơ thể.

Có kinh nghiệm lúc trước, Mộ Khinh Ca thuận lợi luyện ra viên đan dược Thần cấp thứ hai.
Chỉ là sau khi luyện chế xong, sắc mặt nàng có chút tiều tụy.

Nhìn đan dược trong tay, khóe miệng Mộ Khinh Ca cong lên nụ cười nhàn nhạt. Cẩn thận cất đan dược về, nàng ra khỏi phòng luyện đan tới tháp tu luyện.