Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi

Chương 776: Ừm chuyện đó... Ta còn chưa sẵn sàng (1)



Edit: Diệp Lưu Nhiên

Mộ Khinh Ca không thể không thừa nhận, Mạch đại gia ghen lên rất là đáng yêu.

Khuôn mặt tuấn mỹ vô song đầy hờn giận, đúng là khiến tâm nàng nở rộ! Tư Mạch bây giờ giống như không phải là vương giả cao cao tại thượng, mà chỉ là phàm nhân lâm vào ái tình.

Giống với người thường, có hỉ nộ giận si.

"Chàng xong việc rồi?" Mộ Khinh Ca nhẹ khều cằm nam nhân.

Tư Mạch gạt cái tay đang trêu đùa mình, nghiêng người áp lên chặn mọi đường lui của Mộ Khinh Ca. Đôi mắt hổ phách sáng quắc nhìn nàng: "Tiểu tước gia, phải làm gì mới được nàng sủng hạnh?"

Mộ Khinh Ca co khóe miệng.

Nàng chỉ tùy ý trêu chọc hắn thôi, bây giờ lại thành chủ đề bị nam nhân này nắm trong tay.

"Xem biểu hiện của chàng." Nửa ngày, Mộ Khinh Ca mới nghẹn ra được một câu.

Ai ngờ, Tư Mạch nghe thấy thế, đáy mắt sáng ngời, ngón tay thon dài trượt xuống vạt áo nàng, ngữ khí ái muội: "Vậy Tiểu tước gia xem biểu hiện của ta đi."

Nhận thấy nam nhân cố ý gây rối, Mộ Khinh Ca bỗng bắt lấy cái tay làm loạn trên áo mình, đôi mắt cảnh giác: "Chàng muốn làm gì?"

"Đương nhiên là hầu hạ Tiểu tước gia!" Ánh mắt Tư Mạch đầy vô tội.

Câu nói ám chỉ rõ ràng khiến trong lòng Mộ Khinh Ca vang lên hồi chuông cảnh báo. Đôi tay nàng chống lên ngực Tư Mạch chợt đẩy mạnh, nhân cơ hội bật dậy trốn khỏi nam nhân, vỗ vỗ y phục hơi nhăn.

Tư Mạch nhìn nàng như con thú nhỏ bị chấn kinh, không khỏi từ yết hầu phát ra tiếng cười từ tính.

Nghe thấy tiếng cười, Mộ Khinh Ca thay đổi sắc mặt. Nàng biết mình bị nam nhân này lừa rồi!

"Dáng vẻ Tiểu Ca nhi thẹn thùng thật là đẹp." Tư Mạch lại bổ sung.

Phừng!

Gò má Mộ Khinh Ca ửng đỏ, bỏng rát không thôi.

"Ai thẹn thùng?" Mộ Khinh Ca cảm thấy mặt mũi bị hao tổn, nghiến răng cãi lại.

Chỉ là câu nói này có vẻ yếu ớt vô cùng, không hề có lực thuyết phục.

Cũng may Tư Mạch không định tranh cãi với nàng. Hắn đứng dậy tới bên cạnh Mộ Khinh Ca. Thân ảnh cao lớn đủ bao phủ Mộ Khinh Ca trong đó.

Tư Mạch duỗi tay ôm lấy hông nàng, kéo vào lòng mình.

Hắn cúi đầu nhìn đôi mắt Mộ Khinh Ca, thanh âm trầm thấp: "Tiểu Ca nhi, chừng nào nàng mới được coi là thê tử của ta, ta chờ không nổi."

Câu nói lộ liễu khiến nhiệt độ bên má Mộ Khinh Ca càng tăng thêm. Ánh mắt nàng đảo quanh: "Ách, cái đó... ta còn chưa sẵn sàng."

"Phốc!"

Mộ Khinh Ca hoang mang khiến Tư Mạch khẽ cười.

Nội tâm Mộ Khinh Ca đầy ảo não, không dám nhìn hắn, cắn răng thầm thì: "Quá yếu!" Ở phương diện nam nữ, nàng thật sự luống cuống tay chân.

Đúng là nàng nhận định Tư Mạch, cũng không để ý tấm màng kia. Nhưng bất kể là kiếp trước hay kiếp này, nàng vẫn đều không có kinh nghiệm gì với chuyện đó.

Thấy qua heo chạy, nhưng không đồng nghĩa mình sẽ làm được ngay.

Thật sự mà nói thì, nàng cảm thấy đầu óc mình trống rỗng, trận địa tan tác mất đi quyền chủ động.

Mất quyền chủ động?!

Đôi mắt Mộ Khinh Ca hừng hực bốc lửa, tuyệt đối không thể thỏa hiệp!

"Tiểu Ca nhi còn chưa sẵn sàng, vậy ta không ép nàng." Tư Mạch lại cười nói, tỏ vẻ cực thông tình đạt lý.

Mộ Khinh Ca chuyển mắt nhìn hắn, nghiêm túc quan sát rồi đột nhiên vô tội thốt ra một câu: "Cái đó, nghẹn lâu rồi có thể xảy ra vấn đề gì không?"

Nụ cười Tư Mạch cứng đờ, nhìn chằm chằm đôi mắt vô tội của Mộ Khinh Ca, nhanh chóng nắm được một tia giảo hoạt mơ hồ giấu kín trong đó.

Hắn chậm rãi cong môi, nheo mắt hỏi: "Đúng vậy, sẽ nghẹn hỏng. Tiểu Ca nhi phải làm sao đây?"

Mộ Khinh Ca chớp chớp mắt, vẫn vô tội như cũ. Dưới ánh nhìn chờ mong của Tư Mạch, nàng rũ mắt cầm tay phải của Tư Mạch lên, lay lay trước mặt hắn.

Tư Mạch nghi hoặc, không hiểu nàng làm vậy có ý gì.

Trong con mắt nghi hoặc chờ đợi trông mong của hắn, Mộ Khinh Ca nói câu: "Lúc nào thật sự không nhịn được, thì để nó giúp chàng đi, ta không ngại."

Tư Mạch cứng đờ, hóa đá tại chỗ.

Mộ Khinh Ca cười ha hả, thần thanh khí sảng chui ra khỏi cái ôm của Tư Mạch, hướng ra phía ngoài.

Khi tiếng cười Mộ Khinh Ca càng lúc càng xa, vẻ mặt cứng ngắc của Tư Mạch mới khôi phục một tia cử động. Hắn hung hăng kéo khóe miệng, đôi mắt hổ phách nổi mây phun sóng gió.

Đột nhiên, thân ảnh hắn chợt lóe, nhanh chóng đuổi theo Mộ Khinh Ca.

Mộ Khinh Ca đang nghênh ngang đi phía trước, rất là đắc ý vì mình hòa một ván. Bỗng cảm thấy có gió thổi qua, lại nghe thấy một câu như khoan vào tai mình...

"Hay là Tiểu Ca nhi giúp ta giải quyết đi!"

Mộ Khinh Ca ngưng mặt, đôi mắt co rụt lại. Nhận thấy một cỗ hơi thở nguy hiểm lấy tốc độ cực nhanh sáp tới mình, không nghĩ nhiều, thân thể nàng tự động làm ra phản xạ... trốn!

Thân ảnh nhoáng lên, Mộ Khinh Ca đạp Tinh Thủy Bộ, tránh khỏi ma trảo sau lưng.

Tư Mạch vồ hụt, lúc ngẩng đầu nhìn lại đã thấy một mạt hồng y yêu dã nhanh chóng thoát khỏi tầm mắt hắn. Đôi mắt hổ phách hiện lên một tia ý cười, hắn cũng đi theo mạt màu đỏ kia.

Tựa như cùng trời cuối đất, trên chín tầng mây, hắn đều sẽ không từ bỏ!

Muốn thoát khỏi ma trảo Tư Mạch, Mộ Khinh Ca lập tức vận linh lực lên cao nhất, đẩy nhanh tốc độ xông ra khỏi thành. Trong Kim Hải phủ, chỉ nhìn thấy tia sáng lập lòe nhấp nháy rồi không thấy đâu.

Ngay sau đó lại có một tia ám quang xẹt qua, đuổi theo tia sáng kia.

Khi ám quang xuất hiện, trong Thần Điện, một lão nhân tóc bạc bỗng "ơ" một tiếng, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời xanh thẳm như suy tư.

Lông mày tuyết trắng nhăn nhíu vào nhau.

"Thần Sử đại nhân!" Bỗng bên ngoài có một thị vệ mặc kim giáp vội vàng tiến vào, quỳ một gối xuống.

Lão nhân tóc bạc thu hồi tầm mắt đánh giá lên trời, con ngươi thâm thúy mà cơ trí dừng trên người hắn.

Thị vệ kim giáp ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt nhìn thấu lòng người dối trá: "Thần Sử đại nhân, khách nhân Kinh gia sắp xuất phát tiến vào núi Cô Tật."

Lão nhân tóc bạc nhăn mày càng sâu, hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Hình như ta vừa mới cảm nhận được một hơi thở không nên xuất hiện ở đây."

Nghe hắn nói, đôi mắt thị vệ kim giáp ánh lên nghi hoặc.

...

Lưu quang và ám quang một trước một sau, lướt qua khỏi thành trì Kim Hải phủ.

Tư Mạch đằng sau từng bước ép sát, Mộ Khinh Ca quay đầu nhìn thoáng qua, lại đẩy nhanh tốc độ mình lên.

Thấy lưu quang phía trước gia tốc, ý cười trong đôi mắt hổ phách càng đậm, không hề hoang mang đuổi theo, hoàn toàn không thấy cố hết sức.

Hai người truy đuổi trên không trung một hồi, Mộ Khinh Ca lại quay đầu nhìn nam nhân phía sau, đôi mắt thanh thấu biến hóa, cuối cùng trầm xuống.

Nàng điều chỉnh phương hướng trên không trung, bay sang bên phải.

Tư Mạch cũng thay đổi phương hướng theo.

Khi thấy hồ lớn xuất hiện trong tầm mắt Mộ Khinh Ca, bỗng nhiên nàng có kế hoạch mới.

Nhắm chuẩn vào hòn đảo nhỏ giữa hồ, Mộ Khinh Ca chợt đáp xuống rừng đào.

Tư Mạch cũng hạ xuống như sao băng, đuổi theo nàng.

Hai người một trước một sau nhảy vào đảo nhỏ, kình phong mãnh liệt cuốn theo cánh hoa khiến hoa rụng rực rỡ. Cánh hoa hồng nhạt bay phất phới, chiếm cứ bầu trời đảo nhỏ.

Mộ Khinh Ca đặt mình giữa mưa hoa, chợt xoay người nhìn bóng dáng huyền y phía sau.

Nàng nhìn đáy mắt tươi cười của nam nhân, trong đôi mắt thanh thấu hiện lên một tia giảo hoạt, chủ động phóng tới Tư Mạch đánh đòn phủ đầu.

"Đôi bàn tay ngọc ngà" đánh úp mình, khiến ngũ quan Tư Mạch tràn đầy sung sướng.

Tiểu Ca nhi của hắn muốn chơi, vậy hắn sẽ chơi cùng.

Nắm tay mang theo kình phong thổi bay cánh hoa rơi, cũng khiến cánh hoa bị quyền kình quấy nhiễu hình thành vòng xoáy xoay quanh nắm đấm Mộ Khinh Ca.

Nắm đấm mang theo lực đạo mạnh mẽ, hướng tới mặt Tư Mạch.

Tư Mạch nhẹ điểm mũi chân, cả người xẹt qua mặt đất thối lui ra sau. Nơi mũi chân hắn lướt qua, cánh hoa rụng dưới đất như dựng lên bay múa.

Tư Mạch lui, Mộ Khinh Ca tức thì tiến!

Nắm đấm đầy cường bạo chỉ cách Tư Mạch có một ly.

Sợi tóc hai người bị gió thổi lên phiêu dật linh động, tùy ý tiêu sái.

Chợt Tư Mạch duỗi tay bắt được cổ tay Mộ Khinh Ca, thân mình nghiêng sang một bên thuận theo cánh tay nàng sáp lại gần. Thay đổi này khiến đôi mắt Mộ Khinh Ca chợt lóe u quang, thân thể nhảy lên không trung, hai chân đá tới Tư Mạch.

Tư Mạch một tay chặn lại Mộ Khinh Ca, một tay khác bắt được cánh tay nàng nhấc lên không trung, thân thể Mộ Khinh Ca vẽ thành hình tròn xoay giữa rừng hoa.

Đây đâu còn là so đấu nữa? Này rõ ràng là khiêu vũ.

Mộ Khinh Ca đáp xuống không trung, nhanh chóng duỗi tay nắm vạt áo Tư Mạch, muốn quăng hắn qua vai nhưng lại bị hắn né được.

Nhiều lần xuất kích không được gì, khiến Mộ Khinh Ca hăng máu.

Thân ảnh hai người bay múa trong rừng hoa đào. Khi thì đan xen, khi thì tách ra, rồi lại ôm nhau. Đánh nhau cũng có thể đánh đẹp như thế, khiến người ta hâm mộ.

Trận đấu này không vận dụng linh lực, một lần đánh đã qua nửa canh giờ.

Mộ Khinh Ca đến cả một góc áo Tư Mạch còn chưa đụng được, mà Tư Mạch mỗi lần đụng tới Mộ Khinh Ca đều xảo diệu tránh đi, khiến cho người ta cảm thấy trơn trượt.

Mộ Khinh Ca càng đánh càng nghiêm túc, cơ hội cận chiến như vậy không nhiều lắm, huống chi đối thủ là Tư Mạch.

Mà Tư Mạch càng đánh càng dung túng, dần dần nàng nhận ra hắn đang cùng luyện với mình.

Rốt cuộc Tư Mạch nắm được cổ tay Mộ Khinh Ca, kéo nàng lại gần mình, cảm thụ tiếng hít thở hơi hổn hển của Mộ Khinh Ca. Gần trong gang tấc, hắn thấy Mộ Khinh Ca vì trận đánh nhau này mà làn da trở nên phấn hồng, vầng trán rỉ mồ hôi.

"Ngoan, nghỉ ngơi chút đi." Tư Mạch đau lòng.

Nhưng khóe miệng Mộ Khinh Ca lại cong lên nụ cười không rõ, cánh tay không bị nắm lập tức túm vạt áo Tư Mạch, nháy mắt xoay người cong lưng, muốn quăng Tư Mạch đi.

Nhận ra dụng ý của nàng, Tư Mạch tay mắt lanh lẹ nắm lấy đai lưng nàng. Lúc bị Mộ Khinh Ca quăng đi, cũng kéo nàng theo.

Thân thể tự dưng quay cuồng khiến Mộ Khinh Ca trừng cả mắt.

Chỉ là không đợi nàng kịp phản ứng, nàng và Tư Mạch đều ngã mạnh xuống đất.

Cũng may lúc rơi xuống, Tư Mạch điều chỉnh góc độ để hắn rơi xuống đất trước, mà Mộ Khinh Ca thì ngã vào lòng hắn, được hắn ôm chặt.

Hai người ôm chặt lăn trong rừng, cánh hoa dưới đất dính lên y phục họ. cánh hoa trên không trung vẫn lả tả rơi xuống.

Lăn khoảng chừng mười mấy vòng, hai người mới dần chậm lại.

Khi dừng lăn, y phục hai người đã trở nên lộn xộn, hơi thở giao nhau. Đầu tóc y phục Mộ Khinh Ca đều là cánh hoa, trên huyền y của Tư Mạch cũng không tốt hơn chút nào.

Mộ Khinh Ca ghé vào người Tư Mạch, khoảng cách gần như vậy, khí thở ra đều phả vào mặt hắn, bản thân cũng cảm nhận được tiếng thở hơi suyễn của đối phương.

"Tiểu Ca nhi, xuống đi." Sâu trong đôi mắt hổ phách ẩn hiện một mạt ửng đỏ mơ hồ. Thanh âm hắn cũng trở nên khàn khàn khắc chế.

Nơi nào đó trong thân thể hắn biến hóa đến rõ ràng, Mộ Khinh Ca cảm giác được.

Nếu là ngày thường, ở thời điểm này dưới cảnh cáo của nam nhân, Mộ Khinh Ca chắc chắn chạy trốn còn nhanh hơn thỏ.

Nhưng giờ phút này, nàng bỗng có chút si mê nhìn khuôn mặt nam nhân. Dùng ánh mắt phiếm nhu tình tinh tế phác họa ngũ quan tuấn mỹ vô song.

Nàng cảm thụ được hơi thở nam nhân, thoải mái đến vậy, có thể khiến nàng hoàn toàn thả lỏng.

Đáy mắt thanh thấu của nàng dần trở nên mê ly, lý trí cũng lặng lẽ thối lui. Thậm chí cổ họng không khỏi lăn lộn.