Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi

Chương 780: Ta yêu nàng, chỉ mình nàng (2)



Edit: Diệp Lưu Nhiên

Đôi mắt Mộ Khinh Ca dần sáng tỏ.

Tư Mạch giải thích qua loa về Thần Ma đại lục, Mộ Khinh Ca không quan tâm tới.

Ngay sau đó, nàng lắc đầu: "Tu luyện vốn nên dựa vào bản thân. Hiện giờ lại muốn dựa vào ngoại lực, nếu có một ngày tín ngưỡng sụp đổ, vậy chẳng phải tu vi sẽ xuống dốc không phanh?"

"Tiểu Ca nhi của ta thật thông minh" Tư Mạch nhẹ điểm chóp mũi Mộ Khinh Ca: "Chỉ đáng tiếc, những kẻ được gọi là thần thánh lại xem nhẹ đạo lý này. Lực tín ngưỡng có thể gia tăng tốc độ tu luyện và sức mạnh của họ. Sau khi đã nếm được ngon ngọt, ai còn muốn từ bỏ nữa."

Mộ Khinh Ca nhăn mi.

Tư Mạch lại nói: "Nàng đừng lo lắng, Thần Sách không cần lực tín ngưỡng."

"Hở?" Mộ Khinh Ca ngước mắt nhìn hắn, tò mò làm sao hắn biết mình lo lắng điều gì.

Vừa rồi đúng là nàng đang suy nghĩ về Thần Sách. Dù gì Thần Sách cũng là công pháp tu luyện của Thần tộc, vạn nhất cần lực tín ngưỡng, nàng biết đi đâu tìm?

Cũng may câu trả lời của Tư Mạch giúp nàng giải trừ phiền não.

"Đúng rồi, vừa rồi chàng nói Hề Thiên Tuyết có tính đặc thù, là gì vậy?" Mộ Khinh Ca tò mò hỏi.

"Hề Thiên Tuyết?" Tư Mạch mờ mịt, hoàn toàn không có ấn tượng.

Mộ Khinh Ca bất đắc dĩ trợn mắt, mới giải thích: "Chính là thần nữ Hề gia mà chàng nói đấy."

Tư Mạch phản ứng lại, ngón tay thon dài của hắn xuyên qua mái tóc Mộ Khinh Ca, cười nói: "Trừ nàng ra, ta không có hứng thú nhớ tên nữ nhân khác."

Lời này thành công lấy lòng Mộ Khinh Ca.

Nàng ngạo kiều khẽ hừ một tiếng, đầu ngón tay chọc hông Tư Mạch, thúc giục hắn mau nói.

Tư Mạch chậm rãi thu nụ cười, nghiêm túc nhìn Mộ Khinh Ca: "Tiểu Ca nhi, còn nhớ ta không cho nàng tùy tiện thi triển lôi điện không?"

Đột nhiên nhắc tới chuyện này, Mộ Khinh Ca gật đầu, trong lòng đã có một ít phỏng đoán.

"Tới Trung Cổ Giới, nàng càng không thể dễ dàng bại lộ mình có Lôi linh căn." Tư Mạch chợt nghiêm túc.

Mộ Khinh Ca nhìn hắn chằm chằm, chờ hắn nói tiếp.

"Cho dù gặp phải nguy hiểm, thà rằng trốn vào không gian của nàng, cũng tuyệt không thể bại lộ Lôi linh căn." Tư Mạch nhìn chằm chằm đôi mắt Mộ Khinh Ca.

"Đáp ứng ta."

Mộ Khinh Ca chưa bao giờ thấy qua Tư Mạch nghiêm túc như thế, nàng chậm rãi gật đầu.

Nhưng nàng vẫn đưa ra nghi hoặc của mình: "Vì sao?" Vì sao từ lần gặp mặt đầu tiên, hắn đã nhắc nhở mình không được bại lộ dị năng Lôi hệ.

"Nàng hẳn là đã biết, Thẩm Bích Thành có Hỏa linh căn bẩm sinh." Tư Mạch đột nhiên nói.

Mộ Khinh Ca đã biết từ chỗ Manh Manh, cho nên nàng gật đầu.

Tư Mạch lại nói: "Mà thần nữ Hề gia kia, mang Thủy linh căn bẩm sinh."

Mộ Khinh Ca nhíu mày.

Mang linh căn chính là tính đặc thù? Sẽ bị Thần Điện nhìn trúng, Tư Mạch không hy vọng nàng có liên quan đến Thần Điện, cho nên mới cảnh cáo nàng?

Ngay lúc Mộ Khinh Ca chưa hết nghi hoặc, Tư Mạch dùng giọng điệu cực chậm cực nghiêm túc nói: "Hiện tại nàng chỉ cần biết linh căn bẩm sinh ở Trung Cổ Giới, mỗi người đều mơ ước có được là đủ rồi. Linh căn bẩm sinh có ý nghĩa gì, chờ sau khi nàng lên Kim cảnh sẽ hiểu. Thẩm Bích Thành không ở Trung Cổ Giới, nên còn ổn. Nữ tử Hề gia có Hề gia che chở, lại có Thần Điện làm chỗ dựa nên không cần sợ hãi. Nhưng nàng thì không được, nàng chỉ có một mình, sẽ lọt vào đuổi giết vô tận. Ở Trung Cổ Giới, có linh căn bẩm sinh không ít, nhưng đều che giấu không muốn bại lộ. Cho nên, Tiểu Ca nhi nàng phải che giấu kỹ lá bài này."

"Đuổi giết? Dù bọn chúng muốn giết ta thì có thể thế nào? Chẳng lẽ có thể cướp lôi điện từ cơ thể ta sao?" Mộ Khinh Ca kinh dị.

Nàng vốn chỉ nói đùa. Thể loại muốn cướp dị năng của người khác chiếm về cho mình dùng, kể cả khoa học kỹ thuật phát triển ở kiếp trước còn chưa xuất hiện.

Ai dè nàng vừa dứt, Tư Mạch lại rất nghiêm túc gật đầu.

Nụ cười đùa giỡn của Mộ Khinh Ca cứng đờ lại.

Nì má! Tình huống gì thế? Dị năng còn có thể bị cướp?!

Mộ Khinh Ca ngơ ngác.

Tư Mạch giơ tay xoa nhẹ khuôn mặt cứng ngắc của ai kia, nói: "Nên phải nhớ kỹ lời ta nói. Có vài điều hiện tại ta có nói với nàng cũng vô dụng, chờ tu vi nàng tăng cao, đương nhiên sẽ biết nhiều hơn."

Mộ Khinh Ca cứng đờ gật gật đầu.

"Được rồi, nàng còn gì muốn hỏi không?" Tư Mạch ra vẻ thâm trầm, bày ra bộ dáng lão sư.

Mộ Khinh Ca nghiêm túc nói: "Có!"

"Nói."

"Vì sao chàng biết nhiều thế?"

"... Sống lâu rồi, đương nhiên sẽ biết."

"... Vậy chàng sống bao lâu rồi? Năm nay bao nhiêu tuổi?"

"Tiểu Ca nhi chẳng lẽ chê ta già sao?"

Hơi thở nguy hiểm phả tới Mộ Khinh Ca. Nàng lập tức thông minh nói: "Không già! Nam nhân càng phải thành thục mới có mị lực!"

"Tiểu Ca nhi thật sự không chê?"

"Không chê."

"Thật?"

"Ừm! Ô..."

...

Bức tranh núi Cô Tật mỹ lệ.

Như tiên cảnh khiến người khao khát.

Nhưng sâu trong núi Cô Tật, lại ẩn giấu một khe đất lớn. Giống như vết sẹo xấu xí phá hủy sự xinh đẹp của núi Cô Tật.

Vết nứt vỡ ra sâu không thấy đáy, nhìn xuống chỉ thấy bóng tối hắc ám.

Làn sương quỷ dị tràn ra từ khe nứt, phàm là chỗ nó đi qua, thực vật đều bị ăn mòn khô héo. Cho nên xung quanh cái khe đều hoang vu, khắp nơi đều bị tàn phá.

Còn có một số xương trắng thú tộc, bị làn sương chậm rãi ăn mòn hóa thành nước mủ.

"Rống!! Rống!!"

Tiếng gầm mơ hồ truyền ra từ khe, tựa như tiếng sấm.

Nhưng lại hợp với cảnh tượng, càng khiến người ta cảm thấy đây là tiếng gọi từ địa phủ Cửu U, kẻ tới gần đều sẽ bị thanh âm này dụ dỗ rơi vào khe nứt, chìm vào đó.

Vách đá chênh vênh, không biết dốc bao nhiêu.

Trăm trượng, ngàn trượng, hay là vạn trượng...

Không ai biết.

Dưới vết nứt là một hang động lớn không gì sánh được, bên trong là một con quái vật khổng lồ đang nằm, bị bóng tối bao phủ. Làn sương có năng lực ăn mòn chính là tỏa ra từ miệng nó.

Ở chỗ này có mùi máu tươi rất nồng, hình như nó bị thương rất nghiêm trọng.

Giờ phút này nó rất suy yếu, nhưng không phải dễ bắt nạt!

Hàm răng nanh ẩn trong miệng nó, phiếm hàn quang sắc bén.

Ánh mắt kim sắc như ngọn lửa màu vàng, ẩn chứa sát ý lạnh băng. Sát ý nhằm vào kẻ đánh lén hại nó bị thương, ngã xuống hạ giới nhân loại đê tiện!

"Sớm muộn có một ngày, ta sẽ báo thù! Hút sạch não các ngươi! Rống!!!"

Nó phẫn nộ gầm rú.

Khi thanh âm truyền lên khe nứt, chỉ còn dư tiếng hô có thể xé rách bầu trời.

Rống!!! Rống!!!

Tiếng hô kinh khủng chấn đến nhánh cây núi Cô Tật rung loạn, lá cây cánh hoa đều rơi rớt.

Người Kinh gia đạp trong bóng đêm, chợt dừng bước nhìn phía chân trời.

Trong mắt Kinh Thiên Hành hiện lên một tia ngưng trọng, người Kinh gia khác cũng đều nhìn lên không trung như đang tìm kiếm hướng phát ra thanh âm.

"Nhị thúc, đây là thanh âm của khế ước thú sao? Có phải chúng ta sắp tìm được nó rồi không?" Kinh Phượng Vũ chen đến bên cạnh Kinh Thiên Hành, giọng điệu khó nén kích động.

Kinh Thiên Hành chậm rãi thu hồi tầm mắt, nói với Kinh Phượng Vũ: "Xem ra khế ước thú này rất bất phàm, chúng ta nhất định phải cẩn thận, không thể hành động tùy tiện."

Kinh Phượng Vũ không cho là đúng: "Thú tộc trời sinh thân cận với huyết mạch Kinh gia ta. Hơn nữa có trận pháp khế ước, cộng thêm nhị thúc áp trận, sẽ có chuyện phát sinh sao?"

"Không thể chủ quan." Kinh Thiên Hành chậm rãi lắc đầu, nghiêm túc cảnh cáo Kinh Phượng Vũ.

Kinh Phượng Vũ gật đầu, cảm thấy không tin.

Trong trí nhớ của hắn, Kinh gia chưa từng có tiền lệ khế ước thất bại với thú tộc, đến lượt hắn đương nhiên cũng không thể ngoại lệ!

Kinh Thiên Hành nhìn sắc trời, nói với mọi người: "Trước ở đây nghỉ ngơi đi, ngày mai lại hành động."

"Nhị thúc, nếu chúng ta đã nghe thấy tiếng nó, vì sao không nhân cơ hội đi tìm? Vạn nhất nó chạy mất thì sao giờ?" Kinh Phượng Vũ vội la lên.

"Không thể lỗ mãng." Kinh Thiên Hành quở trách.

Hắn nhìn người Kinh gia ai nấy đều mệt mỏi, nói Kinh Phượng Vũ: "Vẫn luôn lên đường khiến thể lực mọi người đều không đủ. Bây giờ chạy tới căn bản không có sức đối phó với khế ước thú. Hơn nữa nếu con muốn khế ước nó cũng phải chuẩn bị đầy đủ. Tuy con từng có kinh nghiệm khế ước một lần, nhưng mỗi lần khế ước đều cực kỳ mạo hiểm, không thể lơ là."

"Nhưng nó chạy mất thì sao giờ?" Kinh Phượng Vũ hiểu đạo lý, nhưng hắn lo lắng khế ước thú của mình sẽ bay đi mất.

"Sẽ không." Ánh mắt Kinh Thiên Hành chớp động, nói chắc chắn. Hắn có kinh nghiệm vượt xa Kinh Phượng Vũ, nên nói: "Dựa theo thanh âm khi nãy, có vẻ nó bị thương. Nói vậy là chỉ cần không cảm nhận được nguy hiểm, Thú tộc bị thương sẽ không dễ di chuyển. Huống chi chúng ta có luyện thạch chỉ đường, con lo lắng cái gì?"

"Bị thương! Vậy nó có ổn không?" Kinh Phượng Vũ khẩn trương.

Kinh Thiên Hành cũng không trả lời được, chỉ đành lắc đầu. Hắn vỗ nhẹ bả vai Kinh Phượng Vũ: "Con tập trung tinh thần cho tốt, chuẩn bị thỏa đáng. Chờ trời sáng rồi chúng ta đi."

"Vâng, nhị thúc." Kinh Phượng Vũ rốt cuộc thoả hiệp, đi về khoanh chân ngồi xuống tiến vào tu luyện.

Bên kia núi Cô Tật, Mộ Khinh Ca ngồi dậy khỏi bãi cỏ, nàng nhìn bầu trời đầy sao, hỏi: "Thanh âm vừa rồi kia có phải tiếng kêu của Hống không?"

Tư Mạch cũng ngồi dậy theo, gật đầu nói: "Không sai, là thanh âm của nó. Xem ra nó bị thương không nhẹ, lại còn đang nổi giận."

Cái này cũng nghe ra được?

Mộ Khinh Ca quay ra nhìn Tư Mạch, nhướng mày.

Tư Mạch buồn cười nói: "Nếu bây giờ người Kinh gia tới đó, quả thực chính là tìm đường chết."

"Là sao?" Mộ Khinh Ca tò mò.

Tư Mạch nghĩ nghĩ, hỏi: "Nàng có biết về rồng không?"

Rồng?

Mộ Khinh Ca gật đầu. Nàng đương nhiên biết. Ở kiếp trước, rồng chính là thần thoại mạnh nhất vạn thú, cũng là tượng trưng cho đế vương.

Nhưng hiện giờ...

Nàng không nghĩ tới, ở thế giới xa lạ này cũng tồn tại loài rồng.

"Vậy nàng hiểu bao nhiêu về rồng?" Tư Mạch lại hỏi.

Cái này...

Mộ Khinh Ca thử nói: "Hẳn là rất lợi hại đi."

Tư Mạch nở nụ cười, giải thích cho Tiểu Ca nhi của hắn: "Rồng là một trong Tứ linh. Có thể đằng vân giá vũ, thao túng nước lửa. Trong thú tộc, rồng là loài cực kỳ cường đại, người bình thường nếu có được một giọt máu rồng, vậy có thể biến mình thành kim cương bất hoại. Bởi vì da rồng đến Thánh khí còn khó phá vỡ. Sức chiến đấu càng không cần phải nói, đứng trên đỉnh thú tộc, có thể tưởng tượng ra Long tộc mạnh bao nhiêu. Năng lực phòng ngự cường hãn, năng lực công kích bá đạo, rồng vẫn luôn là tồn tại chí tôn thú tộc. Nhưng Hống lại ăn não rồng. Trước kia ta từng nói với nàng, Hống rất thích ăn não rồng. Không đơn giản là sở thích, mà là nó thật sự đã ăn qua."

Mộ Khinh Ca hít sâu một hơi.

Ăn não rồng! Có cần khí phách vậy không?

Vậy quả thực chính là tồn tại đứng trên đỉnh chuỗi thức ăn rồi!

"Chiến tích về Hống, sợ rằng nói ba ngày ba đêm không hết. Ta chỉ nêu ví dụ một cái, lần nọ, nó truy đuổi một con Thanh long dưới biển thuộc Long tộc, muốn ăn não rồng. Sau đó có bốn con rồng truy đến, nổ ra trận đại chiến lấy một chọi năm. Năm con rồng đều là cao thủ cực kỳ lợi hại trong Long tộc, tùy tiện một tên đi ra đều có thể uy chấn một phương, hiệu lệnh đàn thú. Nàng đoán xem, kết quả cuối cùng thế nào?" Tư Mạch chợt hỏi lại.