Giọng nói của Tư Mạch khiến xung quanh nổi lên sát ý phần phật.
Ngọn gió đột ngột thổi bay sợi tóc Mộ Khinh Ca khiến cổ nàng chợt lạnh, phảng phất có lưỡi dao sắc bén vô hình lướt qua cần cổ.
Nàng nghi hoặc liếc xung quanh, không thấy gì bất ổn.
Thu liễm kinh ngạc, nàng mới trả lời Tư Mạch: "Bình thường không phải mang đi nướng, chẳng lẽ muốn nuôi sao?"
Lời nói của nàng khiến ý cười trong mắt Tư Mạch càng đậm.
Hắn đột nhiên nâng tay bắt "con thỏ" Mộ Khinh Ca đang xách.
Lúc bàn tay sắp tới gần, da lông toàn thân "con thỏ" kia đều dựng đứng hết lên, ánh mắt cứng còng nhìn hắn. Ngay khi tay Tư Mạch sắp chạm tới nó, nó đột nhiên như bị kinh hách tột độ kêu ré lên.
"Làm sao vậy?" Mộ Khinh Ca thu tay lại, giúp nó tránh được móng vuốt của Tư Mạch.
Nàng quay con thỏ lại đối diện mình, đánh giá một chút, ngước mắt nhìn về phía Tư Mạch: "Hình như nó rất sợ?"
"Đúng vậy, sắp bị chúng ta ăn rồi, có thể không sợ sao?" Tư Mạch nửa đùa nửa giỡn.
Đột nhiên Mộ Khinh Ca nhíu mày, hít hít chóp mũi: "Có mùi máu tươi, nó bị thương?" Mộ Khinh Ca lập tức kiểm tra, rốt cuộc phát hiện vết thương chảy máu đầm đìa dưới lớp lông.
"Vậy mau động thủ đi, miễn cho lát nữa chết rồi thì hỏng mất mùi vị." Tư Mạch mỉm cười đề nghị.
"Con thỏ" nghe vậy lạnh mắt. Hàm răng trong miệng như ẩn như hiện.
"Cũng đúng." Mộ Khinh Ca nhẹ gật đầu, tỏ vẻ tán đồng.
Nàng không thiện lương như vậy, lãng phí đan dược đi chữa "cơm tối"!
"Ngươi không thể giết ta!" Đột nhiên, "con thỏ" bỗng phun tiếng người.
Thanh âm nghe vào cực kỳ trầm thấp, lại rất dễ nghe. Dường như là một nam tử trưởng thành.
"Là ngươi đang nói chuyện?" Mộ Khinh Ca giật mình nhìn con thỏ trong tay.
"Con thỏ" mắt vàng ngạo kiều liếc nàng, nhắm mắt lại. Dáng vẻ nhỏ ngạo kiều khiến Mộ Khinh Ca chớp chớp mắt, nhìn về phía Tư Mạch.
Tư Mạch mỉm cười gật đầu.
Tròng mắt Mộ Khinh Ca bỗng chốc co rụt lại, đáy mắt thanh thấu đầy khiếp sợ.
Nàng đã từ phản ứng của Tư Mạch đoán ra được thân phận thật sự của vật nhỏ trong tay! Chỉ là hình như không hợp lắm với hình tượng cao lớn uy mãnh trong truyền thuyết nha!
Trong lúc suy nghĩ, nàng lại nhớ tới tiếng nổ mạnh lúc trước.
Dưới tình huống vốn bị trọng thương, gặp phải cường giả Kim cảnh tự bạo, sợ là khó có thể bảo vệ mình, sẽ chỉ càng bị thương nặng hơn.
Hung thú nguy hiểm như vậy, cư nhiên bị mình xách lên?
Đột nhiên, Mộ Khinh Ca có cảm giác cầm khoai lang bỏng tay.
Không nghĩ nhiều, Mộ Khinh Ca lập tức ném "củ khoai lang phỏng tay" tới trước mặt Tư Mạch. Hành động này kinh hách "con thỏ" mở bừng mắt, cẳng chân lơ lửng liều mạng nhảy nhót, muốn thoát khỏi Tư Mạch.
Phớt lờ nó kháng nghị, Tư Mạch duỗi tay bắt được đôi tai dài nhọn từ Mộ Khinh Ca.
Bị Tư Mạch bắt lấy, phảng phất có một lực lượng kinh khủng bao vây nó, khiến nó không cựa quậy được, không thể phản kháng. Nếu lúc nó toàn thịnh, làm sao sẽ sợ hãi cái tên trước mắt này?
Đôi mắt kim sắc bắn hung quang về phía Tư Mạch.
Nhưng Tư Mạch căn bản chẳng để tâm, chỉ nở nụ cười đầy thâm ý.
"Ngươi muốn làm gì?" "Con thỏ" lại mở miệng.
Tư Mạch cười nói: "Ngươi biết rõ ý đồ ta đến."
"Con thỏ" cứng đờ người, lại im lặng.
Một người một "thỏ" nói chuyện với nhau, Mộ Khinh Ca yên lặng di động ra ngoài hai bước. Quăng củ khoai lang nóng ra ngoài, khiến nàng thở phào cả ra.
Chủ yếu là Tư Mạch vốn đến vì Hống, hiện giờ có thể không cần tốn nhiều sức đã bắt được nó, thật sự là không còn gì tốt hơn!
Nhưng... bắt được Hống, Tư Mạch sẽ rời đi sao?
Trong đầu Mộ Khinh Ca bỗng nhiên nhảy ra ý niệm này.
Nàng chợt nhắm mắt, mặc niệm trong lòng: "Từ khi nào trở nên đa sầu đa cảm như vậy, đi thì đi thôi!"
"Ta không có khả năng khế ước với ngươi!" Hồi lâu, "con thỏ" rốt cuộc lên tiếng.
Tư Mạch nhàn nhạt nói: "Vậy thì khế ước với nàng đi."
Hả?
Hả!
Mộ Khinh Ca đang chìm đắm trong suy nghĩ, chợt quay đầu kinh hãi nhìn Tư Mạch. Tầm mắt rơi xuống "con thỏ" phía bên kia.
Mà đồng dạng, "con thỏ" bị Tư Mạch bắt lấy cũng bất ngờ nhìn về phía Mộ Khinh Ca.
Sau khi nó đánh giá một lúc, khinh bỉ ghét bỏ: "Chỉ bằng con gà quèn này, cũng có thể khế ước với ta?"
"Ngươi chỉ có hai lựa chọn, hoặc là khế ước với nàng, hoặc là ta bóp chết ngươi." Tư Mạch nói ngắn gọn.
Những lời này khiến "con thỏ" lại an tĩnh, cả người giăng kín hàn khí.
Mộ Khinh Ca ngơ ngác nhìn Tư Mạch, há miệng muốn hỏi, lại cảm thấy hỏi bây giờ không thích hợp.
Tư Mạch không phải đến vì nó sao?
Sao hiện tại lại biến thành khế ước cho nàng?
Vậy Tư Mạch phải làm sao?
Tay không đi về, đối với công việc của hắn có ảnh hưởng gì không?
"Hiện tại nó bị thương quá nặng. Ta mang về cũng không có tác dụng gì. Nhưng nếu để lại cho nàng, nàng có đan dược chữa thương cho nó, sẽ giúp thương thế nó khôi phục. Hơn nữa cũng là bảo đảm cho nàng, vậy ta mới yên tâm hơn chút." Tư Mạch bỗng nhiên truyền âm giải thích.
Mộ Khinh Ca ngộ đạo!
Thì ra Tư Mạch không yên tâm với an toàn của nàng, cho nên muốn nàng giữ lại một bảo kê siêu cấp!
Đích xác, Tư Mạch có nói tuy Hống bị thương nhưng thực lực được giữ ở Kim cảnh tầng sáu. Tuy giờ lại bị trọng thương, nhưng có đan dược điều trị, nó vẫn là lá bài tẩy không tồi.
Chỉ là...
Mộ Khinh Ca có chút do dự, truyền âm Tư Mạch: "Vậy có thể sao? Chàng đến vì nó, giờ lại nhường nó cho ta, chẳng phải đi một chuyến tay không?"
"Sao lại nói là tay không?" Đôi mắt hổ phách tràn ngập ý cười sủng nịch.
Hắn như vậy nhìn Mộ Khinh Ca khiến nàng hiểu câu nói này có ý gì.
Lập tức gò má Mộ Khinh Ca ửng đỏ, nhanh chóng bình thường lại.
"Tiểu Ca nhi, chúng ta đã sớm là một thể. Nó ở bên cạnh ta hay bên cạnh nàng thì có gì khác nhau? Đừng từ chối." Tư Mạch lại truyền âm, đánh đi một tia do dự cuối cùng của Mộ Khinh Ca.
Nếu không phải Tư Mạch muốn, sợ rằng khi nàng biết tin cũng sẽ lập tức chuẩn bị nhân lúc cháy nhà hôi của.
"Thế nào, suy nghĩ kỹ chưa?" Tư Mạch thuyết phục được Mộ Khinh Ca, lại quay sang nói "con thỏ".
"Con thỏ" lạnh lùng hừ: "Ngươi bảo con gà quèn này khế ước ta, không sợ bạo căng nàng sao?"
Tư Mạch lại cười nói: "Nàng là luyện đan sư, linh thức rất mạnh, sẽ không bị căng bạo."
"Luyện đan sư!" "Con thỏ" sáng mắt, con ngươi lập tức trở nên sắc bén. Nó nhìn về phía Mộ Khinh Ca, ngữ khí khinh miệt: "Nữ nhân, ngươi là luyện đan sư?"
Nữ nhân?
Xưng hô không tôn trọng như vậy, khiến Mộ Khinh Ca hơi hơi nhíu mày.
"A!"
Đột nhiên "con thỏ" hét thảm một tiếng. Nó phẫn nộ quát Tư Mạch: "Ngươi làm gì đấy?" Nam nhân đáng chết, cư nhiên dám véo lỗ tai nó!
Tư Mạch xả giận thay nàng, khiến tâm tình Mộ Khinh Ca tốt hẳn. Nàng nhướng mày, cười đến nghiền ngẫm: "Thỏ con, ta đúng là luyện đan sư."
"Ngươi cư nhiên sau khi biết thân phận ta, còn dám gọi ta là thỏ con!" Hống cả giận.
Nụ cười Mộ Khinh Ca càng thêm động lòng người: "Bộ dáng ngươi y hệt con thỏ nha, ta không gọi sai."
Nội tâm Hống có ngàn vạn con quạ lao qua.
Nó bỗng dưng cảm thấy giảng đạo lý với nữ nhân, chính là nhiệm vụ hoàn toàn không có khả năng hoàn thành!
Sâu trong cặp mắt kim sắc mơ hồ hiện lên một tia sát ý. Nó trầm giọng nói: "Được! Nếu ngươi đáp ứng luyện đan cho ta, trị liệu thương thế, ta sẽ đồng ý khế ước với ngươi, nhận ngươi là chủ! Nếu không đáp ứng, các ngươi dứt khoát giết ta đi." Nói xong, nó ngạo kiều nhắm mắt lại, một bộ anh dũng hy sinh.
Mộ Khinh Ca và Tư Mạch liếc mắt nhìn nhau, người trước thấy buồn cười.
Một khi nhận nàng là chủ, nàng sẽ keo kiệt đan dược sao? Muốn Hống phát huy ra giá trị lớn nhất, đương nhiên phải trị liệu thương thế nó cho khỏe.
Nó cư nhiên lôi ra làm điều kiện với nàng, ngốc quá!
"Xem ra hung thú xảo trá cũng có hạn!" Mộ Khinh Ca thầm cảm thán.
"Được, không thành vấn đề." Mộ Khinh Ca cười tủm tỉm trả lời.
Nàng thống khoái như vậy làm cho Hống bỗng cảm thấy bất ổn. Chỉ là trong khoảng thời gian ngắn nó không nghĩ ra nguyên cớ. Giờ khắc này nó chỉ muốn mau chóng dưỡng xong thương thế, sau đó đi trả thù xã hội, giết đám nhân loại dám hại nó! Đám nhân loại đáng chết dám tính kế, hại tu vi nó tụt giảm, còn muốn khế ước với nó, tất cả đều không tha!
"Từ đã, hiện tại ngươi có thể luyện ra đan dược cấp bậc gì?" Đôi mắt kim sắc của Hống chuyển động, bỗng nhận ra vấn đề.
Nếu nữ nhân trước mắt chỉ là đan sư cấp thấp, cao cấp, thì có tác dụng quái gì với nó?
"Yên tâm, ta là đan sư Thần cấp, đan dược luyện chế tuyệt đối sẽ không làm ngươi thất vọng." Mộ Khinh Ca càng cười thân thiết.
Đan sư Thần cấp!
Trong mắt Hống lần đầu tiên xuất hiện sự khiếp sợ với Mộ Khinh Ca.
Nó không thể nào nghĩ ra, nữ tử tuyệt sắc tuổi trẻ mỹ mạo trước mắt cư nhiên là đan sư Thần cấp. "Đan sư Thần cấp không phải đều là lão già sao?" Hống thầm kêu trong lòng.
"Được! Một lời đã định!" Biết Mộ Khinh Ca là đan sư Thần cấp, Hống kiềm chế nội tâm kích động, đáp ứng khế ước với Mộ Khinh Ca.
Nó sảng khoái làm Mộ Khinh Ca híp mắt suy tư.
Hống rũ mắt che đi một phân sát ý.
Nó cười lạnh trong lòng. Chờ nó dưỡng thương xong, việc đầu tiên chính là giết nữ nhân dám tự cho mình là chủ nhân của nó! Khế ước gì đó đối với nó căn bản không tính là chuyện gì! Cho dù xé bỏ khế ước sẽ khiến nó bị phản phệ, nhưng vậy thì có sao? Chỉ cần lấy đi đan dược do nữ nhân này luyện chế, bị phản phệ cũng sẽ nhanh chóng khôi phục.
"Bắt đầu đi." Trong lòng hạ quyết tâm, Hống gấp gáp nói.
Nó chủ động làm cho Mộ Khinh Ca càng nhướng mi.
Nhưng Tư Mạch lại bình tĩnh như thường nói: "Được."
Phất tay, trước mặt Tư Mạch có thêm một trận pháp khế ước càng phức tạp và chi tiết hơn so với Kinh gia.
Tư Mạch nhẹ buông tay, Hống chủ động nhảy vào trung tâm trận pháp. Lập tức tia sáng đỏ máu và kim sắc giao nhau phóng lên cao, vây nó trong đó.
"Lấy ngô chi linh, lấy ngô chi danh, lấy ngô chi thân, nhận nhữ là chủ, vĩnh thế không phản bội!" Tiếng khế ước cổ xưa trầm thấp truyền ra từ miệng Hống.
Lúc Mộ Khinh Ca kinh ngạc, một giọt tâm huyết bức ra từ người Hống, bay về phía trán Mộ Khinh Ca.
Chỉ là khi giọt tâm huyết bay đến trước mặt Mộ Khinh Ca, lại bị Tư Mạch ngăn cản.
Mộ Khinh Ca kinh ngạc nhìn hắn, mà ánh mắt Hống lại trở nên âm lãnh.
Tư Mạch cười bình đạm, nói với Hống: "Để đề phòng ngươi bội ước, ta muốn thêm một thứ." Dứt lời, một sợi khói màu xám phiêu ra từ đầu ngón tay Tư Mạch, hòa vào giọt tâm huyết Hống.
"Lực nguyền rủa!" Hống kinh hãi kêu.
Tư Mạch rút tay về, tâm huyết bay vào trán Mộ Khinh Ca khiến thân thể nàng chấn động. Theo đó là một đường kim quang bắn ra giữa trán nàng, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai xâm nhập vào trán Hống.
Hống "nức nở" một tiếng, té xỉu trong trận pháp khế ước.
Lúc này, Mộ Khinh Ca cũng không tốt gì hơn.
Toàn thân phiếm hồng, giống như đặt mình vào lò sưởi, xung quanh đều dấy ngọn lửa.
Mồ hôi tí tách như hạt đậu, đôi môi nàng cũng trở nên tái nhợt.