Mộ Bằng đi qua giữ Mộ Lạc Phong lại. Nhịn không được thấp giọng nói: "Thiếu chủ, ngài bị sao thế? Tạm thời đừng nóng nảy."
Người còn chưa được gặp, đã đắc tội Di tộc Khổ Hải lẫn sa mạc Du Hồn.
Hai cỗ sức mạnh này đối với bất kỳ người đề cử nào đều là cực kỳ cường đại.
Mộ Lạc Phong liên tục bị răn dạy, đầu đau như búa bổ, cực kỳ khó chịu. Hắn dùng sức rút ống tay áo mình ra, đi tới ngồi một bên hô với ám vệ: "Còn không mau châm trà cho bản thiếu chủ!"
Ám vệ nhìn hắn, trầm mặc xoay người. Chỉ chốc lát đã cầm theo một tách trà nóng đặt trước bàn Mộ Lạc Phong.
Mộ Lạc Phong nâng tách trà uống một ngụm, rốt cuộc cảm thấy thoải mái hơn chút.
Nhưng hắn vẫn bất mãn: "Giờ nào rồi mà chưa thấy tên nhà quê Lâm Xuyên tới đây? Có phải định bỏ quyền hay không?"
Lúc này Mộ Thần và Mộ Bằng không ngăn cản hắn, mà cùng nhìn về phía Long.
Trong lòng họ hy vọng Mộ Khinh Ca tới quá giờ, tự động bỏ quyền, vậy thì Mộ Lạc Phong có thể thắng không tốn sức. Nếu không, lấy trạng thái hôm nay của hắn, ai thắng ai thua thật đúng là khó nói.
Long mở miệng không vội: "Cách giờ hẹn còn mười lăm phút nữa, gấp cái gì? Thiếu chủ nhà ta trước giờ đều giữ chữ tín."
Mười lăm phút, mười lăm phút không dài, người được đề cử Lâm Xuyên có thể xuất hiện đúng hạn sao?
Mộ Thần và Mộ Bằng âm thầm trao đổi ánh mắt, bọn họ chờ mong Mộ Khinh Ca không xuất hiện, nhưng lại hy vọng nàng xuất hiện để bọn họ nhìn xem rốt cuộc người Mộ tộc Lâm Xuyên được đề cử sẽ là kiểu người gì, có thể khiến Di tộc Khổ Hải tôn sùng như thế.
Bọn họ không bỏ sót ánh mắt Long khinh miệt nhìn Mộ Lạc Phong, lúc hắn đề cập đến Mộ Khinh Ca, đôi mắt lại toát ra sự kiêu ngạo.
Nếu không phải cực kỳ vừa lòng với người đề cử đó, sẽ không có biểu cảm như vậy.
Mọi người lặng im chờ đợi, thời gian chậm rãi trôi đi.
Canh giờ đã điểm, thanh niên đứng chặn ngoài cửa ngửa đầu nhìn bầu trời, nhàn nhạt nói: "Canh giờ đã tới."
Vừa nghe lời này, Mộ Lạc Phong đang nóng nảy nhảy dựng lên vọt tới cửa. Hắn nhìn xung quanh một lát, lập tức nở nụ cười: "Xem ra tên nhà quê Lâm Xuyên tự động từ bỏ rồi, mau mở cửa!"
Long nhíu nhíu mày mím chặt môi nhìn về phía cửa viện.
Sâu trong đôi mắt thanh niên toát ra một tia chán ghét, nhưng chẳng thể làm gì.
Đang lúc chuẩn bị mở cửa, một thanh âm tà tứ truyền vào: "Xin lỗi, trên đường có một số việc trì hoãn, trễ một chút."
Mọi người quay đầu, thanh niên đứng ngoài cửa cũng nâng mắt nhìn cửa viện. Ngay cả đôi mắt trầm tĩnh sau khe cửa cũng nhìn về phía phát ra thanh âm.
Long nhận ra thanh âm Mộ Khinh Ca, vui vẻ bước tới cửa viện nghênh đón.
Hắn vừa tới, đáy mắt mọi người liền chiếu lên bóng ảnh màu đỏ yêu dã. Sau lưng nàng là hai nữ tử tuyệt mỹ phong thái khác nhau đi theo.
Chỉ là giờ khắc này, lực chú ý của mọi người đều tập trung vào màu đỏ lóa mắt như ánh dương.
Mộ Thần và Mộ Bằng, thậm chí là ám vệ họ mang đến khi nhìn thấy Mộ Khinh Ca, nội tâm đều chấn động. Khí thế bẩm sinh này, phong thái này thật sự vượt xa Mộ Lạc Phong.
Ngoại hình Mộ Lạc Phong vốn rất xuất sắc, nhưng đứng trước mặt nàng lại ảm đạm không chịu nổi một kích.
"Thiếu chủ!" Long cung kính hành lễ.
Dáng người Mộ Khinh Ca thẳng tắp được hắn thi lễ, trong đôi mắt mang theo ý cười khinh cuồng, nhàn nhạt đảo qua người trong viện.
Tầm mắt nàng không dừng lại ở Mộ Thần, Mộ Bằng, cũng không nhìn Mộ Lạc Phong, trái lại nhìn thanh niên đứng ngoài cửa.
"Đôi mắt này, không tồi." Nàng nhàn nhạt mở miệng.
Không ai nghe hiểu lời này, nhưng thanh niên đứng trước cửa lại hơi co rụt mắt lại. Lời này khiến hắn cảm thấy đối phương nhìn thấu đôi mắt hắn.
Đôi mắt hắn đúng là không giống người thường, hắn có thể nhìn thấy khoảng cách rất xa. Chỉ cần không che đậy, hắn có thể nhìn thấy mọi thứ trong vòng trăm dặm, bất cứ thứ gì đều có thể thấy rõ ràng.
Mộ Khinh Ca nói xong, cười bình đạm quay đầu nhìn Long, gật đầu nói: "Vất vả rồi."
Giọng điệu này hoàn toàn là ngữ khí của thượng vị giả đối với hạ vị giả.
Mộ Thần và Mộ Bằng đều chấn động.
Đó thật là người tới từ Lâm Xuyên sao? Rõ ràng tuổi không khác Mộ Lạc Phong lắm, nhưng thái độ trầm ổn phóng khoáng, không kiêu ngạo không siểm nịnh, không hề có sự tự ti và nhút nhát đến từ Lâm Xuyên.
Cũng không hoàn toàn có ý lấy lòng Di tộc, địa vị chủ tớ cực kỳ rõ ràng.
"Vì Thiếu chủ cống hiến sức lực, là phúc của thuộc hạ!" Long cung kính đáp, trong lòng cực kỳ đắc ý. Hắn thầm nghĩ: "Xem đi, đây chính là sự khác nhau! Các ngươi chọn vị kia, làm sao so được với vị này của chúng ta?"
"Long thúc thúc." Tuyết Gia đi tới, thân thiết gọi Long.
Long nâng mắt nhìn nàng, nở nụ cười trưởng bối: "Tuyết Gia à, một đường đi theo Thiếu chủ, có hầu hạ tốt không? Chớ có gây chuyện cho Thiếu chủ."
Tuyết Gia gật đầu, liếc mắt nhìn Mộ Khinh Ca, trả lời: "Thiếu chủ rất tốt với con, con đi theo Thiếu chủ cũng học được rất nhiều thứ." Hiện giờ nàng đã lên Hôi cảnh tầng năm, cách tầng sáu còn một chút, rất nhanh có thể đột phá lên Ngân cảnh.
Tốc độ như vậy trong thế hệ Trung Cổ Giới đã xem như nhanh.
Phảng phất những người tụ lại bên Mộ Khinh Ca đều không phải người thường, tốc độ tu luyện của họ cực kỳ nhanh.
Tuyết Gia vừa mở miệng, lập tức khiến người ta chú ý tới nàng.
Nàng thanh lệ thoát tục, khí chất như tiên tử cung trăng, lập tức khiến Mộ Lạc Phong dời sự chú ý từ Mộ Khinh Ca.
Mộ Thần và Mộ Bằng cũng từ đối thoại đoán ra nàng là hầu nô Khổ Hải đi theo Mộ Khinh Ca hơn một năm.
"Xem ra, người đều đến đủ." Mộ Khinh Ca nhàn nhạt nói.
Câu này là nói cho Long.
Nội tâm nàng có chút kinh ngạc, lúc trước ở Đô Nhạc đảo cũng không thấy Long cung kính như thế. Lâu không gặp, hắn cư nhiên trở nên nhiệt tình?
Mộ Khinh Ca không biết là, trước khi nàng tới, Long không chịu nổi thái độ của Mộ Lạc Phong, hận không thể khiến Mộ Khinh Ca xuất hiện ngay lập tức để rửa mắt, thuận tiện hung hăng đả kích bọn Mộ Thần.
Cho nên khi nàng xuất hiện, hắn mới phá lệ cung kính.
"Hồi Thiếu chủ, đều đủ." Long trả lời.
Mộ Khinh Ca gật đầu đi thêm vài bước, đứng ở chỗ trống trong tiểu viện.
Nàng tự dưng thấy buồn cười, ngàn dặm xa xôi tới đây cư nhiên để một nữ tử chọn lựa chủ tử. Mộ Khinh Ca thở dài, nếu không vì một nửa tấm bản đồ kia, nàng căn bản sẽ không tới đây.
Con mắt Mộ Lạc Phong cứ dán chặt vào Tuyết Gia, thỉnh thoảng lại bay tới Hoa Nguyệt, cực kỳ ghen tị Mộ Khinh Ca được "diễm phúc".
Đồng thời hắn lại oán hận nghĩ: "Đều là Thiếu chủ Mộ gia, vì sao khác biệt lớn thế? Hắn hận không thể gần nữ sắc, mà tên trước mắt này lại có thể trái ôm phải ấp, ngồi im hưởng phúc?"
Bị hắn nhìn trần trụi rất không thoải mái. Tuyết Gia và Hoa Nguyệt đều đứng phía sau Mộ Khinh Ca.
Đôi mắt Mộ Khinh Ca khẽ nâng, hừ lạnh một tiếng.
Một cỗ sức mạnh phóng tới Mộ Lạc Phong.
Mộ Lạc Phong căn bản không phát hiện, nhưng mấy người Mộ Thần lại phát hiện.
Dưới sự kinh hãi, Mộ Thần ra tay kịp thời chắn một kích suýt nữa rơi xuống Mộ Lạc Phong: "Cớ sao công tử nặng tay?"
Mộ Thần chặn lại công kích của Mộ Khinh Ca, cổ tay áo chắp ra sau lưng. Trong lòng âm thầm kinh hãi. Công kích vừa rồi kia ít nhất phải có thực lực Ngân cảnh, đối phương không phải tới từ Lâm Xuyên sao? Sao lại đột phá nhanh như vậy?!
Công kích bị chặn, Mộ Lạc Phong hồn nhiên không biết. Sau khi Mộ Thần mở miệng, hắn mới biết mình thiếu chút nữa bị đánh lén. Lập tức cả giận: "Đồ quê mùa, ngươi dám đả thương ta!"
Mộ Khinh Ca tỏ vẻ châm chọc, ngữ khí nhẹ nhàng ẩn chứa mũi nhọn: "Nếu còn tiếp tục nhìn chằm chằm, lần sau ta sẽ móc chúng ra cho thị nữ của ta làm trâm cài tóc."
"Chủ tử, ta mới không cần đồ vật máu me như vậy. Nếu ngài cho ta, ta sẽ dẫm nát nó đấy." Hoa Nguyệt hờn dỗi.
Tuyết Gia cũng nhàn nhạt lên tiếng: "Thiếu chủ, ta cũng không cần. Dơ."
Sắc mặt Mộ Lạc Phong trầm xuống, thanh âm âm lãnh: "Được lắm! Hai con nô tỳ hạ tiện cư nhiên dám nói ta như vậy? Tộc thúc..."
"Ai cho ngươi cái quyền kêu thị nữ của ta là hạ tiện?" Ánh mắt Mộ Khinh Ca sắc bén trực tiếp cắt ngang Mộ Lạc Phong, bàn chân đạp Tinh Thủy Bộ, như ảo ảnh nháy mắt vòng qua Mộ Thần đi tới trước mặt Mộ Lạc Phong.
Chát!
Một cái tát vang dội.
Chờ mọi người kịp phản ứng, Mộ Khinh Ca đã sớm về chỗ.
Hoa Nguyệt kịp thời đưa khăn sạch tới. Mộ Khinh Ca dưới biểu cảm kinh ngạc của mọi người, chậm rì rì lau tay mình, tựa như mới tiếp xúc phải thứ đồ dơ bẩn.
"Đồ nhà quê, ngươi dám đánh ta! Ta muốn giết ngươi!" Mộ Lạc Phong phản ứng lại, má nóng bỏng rát khiến hắn phẫn nộ không thôi.
Mộ Bằng kịp thời ngăn hắn, vẻ mặt kinh hãi nhìn về phía Mộ Khinh Ca.
Bên phía Mộ Lạc Phong cực kỳ khiếp sợ. Mà phía Long thì lại vô cùng kinh hỉ. Lúc Mộ Khinh Ca ở Đô Nhạc đảo có tu vi gì, hắn rõ ràng nhất. Vậy mà ngắn ngủn hơn một năm đã lên tới bước này, thật khiến hắn khiếp sợ!
"Công tử, đều là người thừa kế Mộ tộc, ngài làm vậy có phải quá đáng lắm không?" Mộ Thần chắn trước mặt Mộ Lạc Phong, sắc mặt âm trầm nhìn về phía Mộ Khinh Ca.
Mộ Khinh Ca cười khẩy: "Thân là người thừa kế, lại chỉ biết trốn sau lưng người khác, đúng là khiến người ta lau mắt mà nhìn."
Lời nói của nàng khiến trái tim mấy người Mộ Thần run rẩy, Mộ Lạc Phong cũng ngừng giãy giụa, chỉ dùng đôi mắt âm u gắt gao nhìn chằm chằm Mộ Khinh Ca.
"Công tử hà tất hùng hổ dọa người?" Mộ Bằng mở miệng.
Mộ Khinh Ca lại ngửa đầu cười to.
Cười xong, nàng hài hước nhìn bọn họ: "Ta bảo vệ thị nữ của ta, lại bị các ngươi nói thành hùng hổ dọa người? Bản lĩnh lật ngược trái phải, ta tự thấy không bằng."
Nói xong, nàng cười lạnh lắc đầu, hướng tới của phòng đóng chặt: "Hầu nô bên trong nghe đây, thời gian ta không nhiều, nếu ngươi không thể lập tức ra quyết định, vậy ta cáo từ."
Nàng gặp được người thừa kế Mộ gia Trung Cổ Giới, nhưng lại khiến nàng cực kỳ thất vọng.
Vốn còn muốn tìm hiểu Mộ gia Trung Cổ Giới một chút, có quan hệ gì với Mộ gia Lâm Xuyên. Bây giờ xem ra không cần thiết nữa. Mặc kệ Mộ gia này có quan hệ huyết thống với Mộ gia nàng hay không, nàng đều hết hứng thú.
Nàng tới vì tấm bản đồ. Nếu tay không mà về, cũng không sợ. Bởi vì nàng nắm giữ một nửa tấm bản đồ khác, nếu cái người họ Mộ trước mắt này muốn tìm được Thần Sách cuốn trung, tất phải hợp tác với nàng.
Mộ Khinh Ca xoay người chuẩn bị rời đi.
Nàng không giả vờ ra vẻ, cũng không hư trương thanh thế, là đi thật.
Cử động của nàng khiến Long trở tay không kịp, cũng khiến bên phía Mộ Thần bao gồm Mộ Lạc Phong đều ngốc tại chỗ.
Đột nhiên cánh cửa đóng chặt mở ra, thanh niên đứng chắn cũng nghiêng người tránh sang một bên.
Một thân hình quyến rũ, làn da phiếm màu lúa mạch, ngũ quan mỹ nhân mang theo sự cuồng dã chậm rãi ra khỏi phòng. Nàng vừa đi ra đã quỳ một gối xuống, hô về phía Mộ Khinh Ca: "Thiếu chủ dừng bước!"
Nàng vừa nói lời này, nam tử đứng bên cạnh cũng lập tức uốn đầu gối quỳ xuống trước Mộ Khinh Ca.
Mộ Khinh Ca dừng bước xoay người nhìn nàng.
Mà đám người Mộ Thần đều khiếp sợ nhìn cửa phòng. Khác với đám người Mộ Thần, Mộ Lạc Phong hoàn toàn mê muội nhìn dung mạo gợi cảm của nàng.
"Huyễn Nhã bái kiến Khinh Ca thiếu chủ! Ngô và bổn tộc, nguyện thần phục dưới trướng Thiếu chủ, vĩnh thế không phản bội!" Nữ tử phong tình gợi cảm đưa ra lời thề với Mộ Khinh Ca.
"Huyễn Khuê bái kiến Khinh Ca thiếu chủ!" Thanh niên có màu da ngăm đen cũng xưng lên danh mình.
Mộ Khinh Ca nhướng mày, khóe miệng khẽ giương.
"Chờ đã, ngươi dựa vào cái gì mà lựa chọn luôn hả?" Mộ Lạc Phong rốt cuộc tỉnh táo.