Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi

Chương 800: Cắt lưỡi ngươi! (1)



Edit: Diệp Lưu Nhiên

"Phù Sa thành."

Mộ Khinh Ca nhìn tên thành trì nơi nữ tử đó sinh sống, được đáp án nàng muốn.

Đây cũng coi như ngoài ý muốn, nàng vốn định tìm hiểu tin tức về Tang thị nhất tộc ở Vô Cực phủ. Không ngờ lại có được đáp án trên Phượng Hoàng Bảng.

Nàng nói cực kỳ nhỏ, vốn cũng sẽ không kinh động bất kỳ ai.

Nhưng nữ tử đứng bên cạnh nàng lại nghe thấy. Không biết nguyên nhân gì, nàng ấy quay đầu sang nhìn Mộ Khinh Ca.

Giống như bây giờ nàng ấy mới phát hiện ra bên cạnh mình có thêm một người.

Tâm hữu linh tê, Mộ Khinh Ca cũng vào lúc này quay đầu nhìn lại, tầm mắt giữa đường giao nhau với nữ tử.

Ầm!

Khi Mộ Khinh Ca nhìn thấy rõ dung mạo nàng, trong lòng bỗng nhiên bị va đụng, cảm giác hảo cảm không rõ nảy sinh.

Nàng chưa bao giờ có cảm giác này!

Nữ tử trước mắt rất xinh đẹp. Đẹp như tranh vẽ trong bức mỹ nhân đồ, ngũ quan nàng không tỳ vết. Cộng thêm khí chất xuất trần không dính lấy hạt bụi.

Dáng người mảnh khảnh chỉ thấp hơn nàng một chút. Từ biểu tình đến ánh mắt đều tự mang tiên khí.

Mộ Khinh Ca nhìn nàng, đáy lòng dâng lên sự tín nhiệm không có nguyên do, cảm xúc muốn bảo vệ chăm sóc nàng ấy.

Nếu nàng là nam tử, Mộ Khinh Ca sẽ cho rằng cảm xúc hảo cảm mạc danh này xuất phát từ nhất kiến chung tình giữa nam nữ. Nhưng nàng là nữ tử, lần đầu gặp mặt nữ tử xa lạ lại sinh ra hảo cảm, rất bất thường.

Mộ Khinh Ca nhăn mày, khó hiểu vì sự khác thường của mình.

Nhưng khi nàng nhíu mày, nữ tử đối diện cũng chau mày tương tự. Khiếp sợ trong đáy mắt chậm rãi thu liễm, chủ động hỏi: "Vị công tử này, chúng ta đã từng gặp nhau sao?"

Mộ Khinh Ca nheo mắt, lắc đầu cười nói: "Chưa từng."

"Phải không?" Nữ tử nghi hoặc. Nàng nghiêm túc nhìn Mộ Khinh Ca, cuối cùng nói: "Đúng là chưa từng gặp qua, chỉ là công tử mang đến cho ta cảm giác như đã từng quen biết. Thất lễ rồi."

"Cô nương khách khí." Mộ Khinh Ca nhàn nhạt đáp lại.

Nữ tử không nói thêm gì nữa, nhẹ nhàng gật đầu với Mộ Khinh Ca rồi xoay người rời khỏi Phượng Hoàng Bảng, đi xuống bậc thang.

Mộ Khinh Ca vẫn luôn nhìn theo cho đến khi nàng ấy biến mất, mới thu hồi tầm mắt.

"Thiếu chủ có gì phân phó?" Thấy Mộ Khinh Ca đứng bất động như đang suy tư, Huyễn Nhã đi tới trước mặt nàng thấp giọng hỏi.

Mộ Khinh Ca thu liễm suy nghĩ, rồi nhìn thoáng qua cái tên Tang Tuyết Vũ trên Phượng Hoàng Bảng một chút, quay sang nói với mọi người: "Rời khỏi đây trước, tìm chỗ nghỉ đã."

"Tiểu tước gia, chúng ta vẫn thuê tiểu viện như cũ hay là ở trong khách điếm luôn?" Hoa Nguyệt hỏi.

Mộ Khinh Ca nghĩ nghĩ, trả lời: "Lần này sẽ không ở lại lâu, chỉ mất mấy ngày, tìm khách điếm nào yên tĩnh là được."

"Vâng." Hoa Nguyệt lĩnh mệnh lui ra, Huyễn Khuê tự động đi theo nàng tìm kiếm khách điếm phù hợp.

Bên cạnh Mộ Khinh Ca bây giờ chỉ còn lại Tuyết Gia và Huyễn Nhã.

Thiếu đi hai người, tổ hợp các nàng lại càng thêm bị chú ý. Ngoại hình ba người xuất sắc giống như hai ngôi sao sáng làm bạn với mặt trời, bất kể đi đến đâu đều tự động hấp dẫn tầm mắt người khác.

Cũng may đám người đó chỉ choáng ngợp ngắm vài lần, hoặc là nói nhỏ khe khẽ, không quấy rầy đến các nàng.

Quy mô Vô Cực phủ không khác lắm so với Kim Hải phủ. Chỉ phồn hoa hơn, người đi lại trên đường cũng có khí thế hơn, trên cơ sở vật chất thì không khác biệt nhiều.

Trong lúc chờ đợi Hoa Nguyệt và Huyễn Khuê, Mộ Khinh Ca dẫn hai nàng tùy ý đi dạo.

Mặc kệ nàng vui hay buồn, đều phải chịu đựng đủ loại hâm mộ ghen tị xung quanh.

Dù sao hình ảnh một mình nàng được hai đại mỹ nhân tuyệt sắc đi cùng quá chói mắt!

Nam nhân bốn phía đều hận không thể một khắc thay nàng đứng giữa Tuyết Gia và Huyễn Nhã.

"Hai người các ngươi đứng chung một chỗ đúng là quá bắt mắt." Đi một đoạn, Mộ Khinh Ca bất đắc dĩ thở dài.

Câu trêu chọc của nàng rơi vào Tuyết Gia và Huyễn Nhã, hai người nhìn nhau rồi không hẹn mà cùng nghĩ: Thiếu chủ, có phải ngài quá xem nhẹ lực sát thương từ ngoại hình mình rồi không?

Mộ Khinh Ca bị nam nhân ghen ghét, mà hai nàng cũng bị hứng ánh mắt ghen ghét của chúng nữ tử, được chứ?

"Qua bên kia ngồi đi." Mộ Khinh Ca nhìn thấy đình hóng gió cạnh lều trà bên đường, dẫn hai nàng đi tới đó.

Lều trà không có sinh ý gì, lão bản ngồi xổm ngủ gật một bên.

Ba người Mộ Khinh Ca đi qua hắn, trực tiếp ngồi trong đình.

Huyễn Nhã đi tới trước lão bản, nhẹ giọng nói: "Lão bản, khách nhân tới."

Lão bản lều trà mơ mơ màng màng mở mắt, ngẩng lên đánh giá Huyễn Nhã. Khi hắn nhìn khuôn mặt yêu mị gợi cảm kia, không khỏi thốt lên: "A!"

Huyễn Nhã càng cười duyên, lặp lại: "Lão bản, khách nhân tới. Phiền cho chúng ta một bình trà thượng đẳng, thêm một ít điểm tâm đặc sắc."

"Ai ai ai!" Lão bản lều trà liên thanh đáp.

Huyễn Nhã quay về đình, lão bản lều trà lập tức bù đầu. Chỉ chốc lát đã chuẩn bị xong đưa vào đình.

Vào đình hóng gió, hắn mới thấy rõ dung mạo Mộ Khinh Ca và Tuyết Gia, lại bị ngất ngây thất thần đứng tại chỗ.

Huyễn Nhã mỉm cười đứng dậy tiếp nhận khay trà đặt lên bàn, lại lấy ra một thỏi bạc đặt vào cái tay vẫn duy trì tư thế bưng khay của lão bản, mới hô: "Lão bản, ngươi có thể đi xuống rồi."

"A!" Lão bản lều trà phục hồi tinh thần, lại hốt hoảng ra khỏi đình, cả người như chưa hoàn hồn.

"Thiếu chủ, chỗ này sợ rằng không có trà ngon, chỉ có thể tạm chấp nhận." Tuyết Gia lau sạch chén trà, thấp giọng nói với Mộ Khinh Ca.

Mộ Khinh Ca lắc đầu không để bụng: "Ta không phải người thưởng trà, trà nào đối với ta cũng đều giống nhau, không cần tạm chấp nhận."

Mộ Khinh Ca nhìn về phía Huyễn Nhã, nói: "Tộc nhân của ngươi bảo ngươi tới bên cạnh ta, ngươi không có chút phản kháng nào?" Nàng nhớ Tuyết Gia khi thấy nàng xuất hiện, trong lòng công chúa Di tộc đều mang theo một tia không tình nguyện.

Đương nhiên sự không tình nguyện không nhắm vào nàng, mà nhắm vào vận mệnh.

Huyễn Nhã không đoán được Mộ Khinh Ca sẽ đột ngột hỏi nên sửng sốt. Nàng cẩn thận nghĩ mới nói: "Từ lúc ta sinh ra, sứ mệnh đã rơi xuống người ta. Ta tiếp thu huấn luyện, tất cả chỉ vì một ngày có thể hầu hạ Thiếu chủ. Ta không cảm thấy cái này có gì khó tiếp thu."

Mộ Khinh Ca nhìn nàng, rũ mắt nhấc chén trà ấm lên, thổi nhẹ.

Huyễn Nhã là nữ nhân thông minh, cũng rất có chủ kiến. Nữ tử như vậy sẽ thần phục vận mệnh an bài, sẽ thỏa hiệp với mệnh lệnh tộc nhân sao? Nàng không tin.

"Thiếu chủ, ngài hoài nghi sự trung thành của Huyễn Nhã sao?" Huyễn Nhã hỏi thẳng.

Mộ Khinh Ca giương mắt, đôi mắt thấu triệt nhìn Huyễn Nhã, chậm rãi thả chén trà: "Không, ta không nghi ngờ lòng trung thành của ngươi. Nhưng ta không hy vọng người bên cạnh ta ôm mục đích khác. Ngươi cũng thế, Tuyết Gia cũng vậy."

Nói xong, tầm mắt nàng dừng ở Tuyết Gia.

Đôi mắt sáng trong của Tuyết Gia bởi câu nói của Mộ Khinh Ca, bỗng hơi ảm đạm. Nàng khẽ cắn môi, thanh âm kiên định: "Thiếu chủ, đúng là ta mang theo nhiệm vụ giám sát. Phải giám sát Thiếu chủ, đốc xúc Thiếu chủ không ngừng tiến bộ, dẫn Thiếu chủ về con đường đúng đắn. Hơn nữa trước khi Thiếu chủ chân chính sinh ra, vị Thiếu chủ đó mới chân chính có được tất cả lòng trung thành. Nhưng đó là họ chứ không phải ta. Tuyết Gia nhận Thiếu chủ là chủ, tuyệt sẽ không phản bội. Cho dù có một ngày Thiếu chủ thua mà chết, Tuyết Gia cũng sẽ đi theo, tuyệt sẽ không sống leo lắt!"

Tuyết Gia càng nói càng kích động, không chỉ chấn kinh Huyễn Nhã, cũng làm cặp mắt bình tĩnh của Mộ Khinh Ca xuất hiện một tia dao động.

Lời này vốn không nên nói với Mộ Khinh Ca!

Huyễn Nhã nhìn Tuyết Gia, khiếp sợ sự thẳng thắn và lời hứa của nàng.

Lựa chọn Mộ Khinh Ca, Di tộc bọn họ đương nhiên sẽ toàn lực phụ tá!

Nhưng nếu Mộ Khinh Ca không đi đến cuối cùng, không thể trở thành người thắng cuối cùng, vậy sau khi nàng ngã xuống, bọn họ sẽ phải nguyện trung thành người thắng cuối cùng, lúc ấy mới là trung tâm tuyệt đối.

Nhưng Tuyết Gia nói có ý gì?

Nếu Mộ Khinh Ca thất bại ngã xuống, nàng ấy cũng muốn đi theo? Đây không còn là lòng trung thành với Thiếu chủ Mộ tộc, mà là lòng trung thành đối với cá nhân Mộ Khinh Ca!

Bản chất giữa hai bên khác nhau!

Huyễn Nhã không giống Tuyết Gia, nàng không rối rắm vận mệnh như Tuyết Gia. Nhưng mục đích của nàng cũng không hoàn toàn đơn thuần. Nàng muốn lựa chọn một Thiếu chủ có năng lực cạnh tranh, sau đó từng bước phụ trợ Thiếu chủ lên đỉnh cao, dẫn dắt tộc nhân nàng lên địa vị cao hơn.

Có thể nói, Huyễn Nhã có cái nhìn đại cục rất mạnh, đồng nghĩa nàng có lý trí mạnh.

Cho nên nàng không hiểu Tuyết Gia tỏ thái độ, cũng có chút lo lắng bởi vì điều này mà khiến giữa Mộ Khinh Ca và nàng sinh ra khoảng cách.

Lúc nàng đang nhanh chóng suy nghĩ nên vớt vát thế nào, làm thế nào khiến Mộ Khinh Ca không sinh bất mãn với mình, Mộ Khinh Ca lại mở miệng.

"Kỳ thật các ngươi không cần nghiêm túc như vậy. Các ngươi đối với ta chỉ là tấm bản đồ tìm kiếm Thần Sách cuốn trung, mà ta đối với các ngươi chỉ là một quân cờ mà thôi. Mọi người đều theo nhu cầu, không cần nói đến trung thành hay không trung thành."

"Thiếu chủ!"

"Thiếu chủ!"

Huyễn Nhã và Tuyết Gia đồng thanh.

Mộ Khinh Ca nói vậy, khiến các nàng bỗng dưng hoảng hốt.

Tuyết Gia bị tổn thương bởi lời nói vô tình, rồi lại không thể phản bác. Huyễn Nhã lại không biết làm sao, phảng phất tất cả đều vượt qua dự tính của nàng, khiến nàng không nắm chuẩn được.

Mộ Khinh Ca khoanh tay đứng lên, không nhìn Huyễn Nhã mà nhìn về phía Tuyết Gia phiếm nước mắt ngẩng đầu nhìn mình. Dưới ánh nhìn chăm chú của Tuyết Gia, nàng nâng tay lên vỗ nhẹ lên búi tóc nàng hai cái, thả chậm thanh âm: "Ai thật lòng đối ta, ta biết."

Nói xong nàng thu tay về, nói với hai nàng: "Các ngươi đi tìm Hoa Nguyệt và Huyễn Khuê đi, ta ra ngoài một lát."

Để lại lời này, một mình Mộ Khinh Ca ra khỏi đình, hòa vào dòng người.

"Thiếu chủ!" Huyễn Nhã đứng lên muốn đi theo.

Tuyết Gia giơ tay ngăn nàng lại.

Nàng có chút hoảng hốt với hành động lúc sắp đi của Mộ Khinh Ca, nhưng không quên mệnh lệnh của nàng: "Thiếu chủ nói ngài ấy muốn đi một mình."

Huyễn Nhã thu hồi tầm mắt tìm kiếm Mộ Khinh Ca, nhìn về phía Tuyết Gia.

Hồi lâu, nàng mới nói: "Muội muội, chúng ta là hầu nô. Yêu chủ tử không phải chuyện tốt."

Tâm Tuyết Gia đau đớn. Nàng quật cường mím môi, tầm mắt rơi xuống nơi xa: "Muội chỉ biết trung thành Thiếu chủ, vĩnh viễn không phản bội. Chuyện khác không muốn nghĩ đến, cũng sẽ không nghĩ đến."

______________