Cùng Nguyên Nguyên hội họp với bọn Hoa Nguyệt, Mộ Khinh Ca trực tiếp tuyên bố thay đổi tuyến đường tới Lưu Hỏa thành. Mọi người kinh ngạc nhưng không có phản bác gì.
"Tuyết Gia, ngươi đi tìm hiểu tin tức Tang gia và Doanh gia càng kỹ càng tốt." Mộ Khinh Ca phân phó. Lại bảo với Huyễn Nhã: "Ngươi đi tìm hiểu tư liệu về các Cổ tộc khác ở Tây châu, không cần quá kỹ càng, chỉ cần đại khái là được. Đặc biệt phải làm rõ những Cổ tộc đó nhà nào hưng thịnh nhà nào suy yếu." Mộ Khinh Ca nhấn mạnh nhắc nhở.
Tuyết Gia và Huyễn Nhã đều lĩnh mệnh rời đi.
Mộ Khinh Ca mới nói với Hoa Nguyệt: "Đi chuẩn bị vé tới Lưu Hỏa thành."
Hoa Nguyệt gật đầu thối lui.
Trong phòng chỉ còn lại nàng, Nguyên Nguyên và Huyễn Khuê.
Mộ Khinh Ca nhìn về phía Huyễn Khuê, nghiêm túc đánh giá làm Huyễn Khuê hoang mang.
Giây lát, nàng mới nói với Huyễn Khuê: "Ta muốn dạy ngươi một môn tuyệt kỹ, nhưng điều kiện là ngươi phải vĩnh viễn trung thành ta."
Huyễn Khuê sửng sốt, không rõ nguyên do: "Thiếu chủ, Huyễn Khuê vốn vĩnh viễn trung thành với ngài."
Mộ Khinh Ca lại lắc đầu: "Không, ý ta chỉ là vĩnh viễn trung thành Mộ Khinh Ca, mà không phải thiếu chủ Mộ tộc." Đôi mắt thanh thấu nhìn chằm chằm Huyễn Khuê, nhìn chăm chú mỗi chi tiết trên vẻ mặt hắn.
Huyễn Khuê nghe hiểu lời Mộ Khinh Ca nói, hắn kinh hãi im lặng.
Mộ Khinh Ca không thúc giục hắn, chỉ gật đầu nói: "Đối với ngươi đúng là lựa chọn khó khăn. Ta có thể cho ngươi thời gian suy nghĩ, trước khi chúng ta đi Lưu Hỏa thành phải trả lời ta, ngươi cũng có thể bàn bạc với tỷ tỷ ngươi."
Vĩnh viễn trung thành Mộ Khinh Ca, và vĩnh viễn trung thành thiếu chủ Mộ tộc có sự khác nhau rất lớn. Tương đương với việc bắt Huyễn Khuê phải ruồng bỏ lời thề lúc trước, ruồng bỏ tộc nhân mình.
Mộ Khinh Ca nhìn trúng cặp mắt kia, không muốn bỏ lỡ hạt giống tốt.
Nhưng cũng không muốn làm người tốt, chờ nàng cực cực khổ khổ bồi dưỡng xong thì lại biến thành tay súng bắn tỉa nhà người khác, vậy làm sao bây giờ?
Tuy Mộ Khinh Ca không cho rằng mình sẽ thua, nhưng nàng thật sự không có tí hứng thú nào với vị trí thiếu chủ Mộ tộc.
Huyễn Khuê cũng rời khỏi phòng.
Nguyên Nguyên ghé lên bàn, ngửa đầu nhìn Mộ Khinh Ca, hỏi: "Mẫu thân lão đại, ngài không vui sao?"
Mộ Khinh Ca cười nhạt, chậm rãi lắc đầu.
Ngay cả Nguyên Nguyên cũng nhìn ra nàng không vui, có thể thấy bây giờ sắc mặt nàng có bao nhiêu khó coi.
"Khinh Ca, ngài đừng bị tên lão đại kia dọa. Thật sự không được thì ngài có thể tìm nam nhân của ngài mà!" Bạch Li chợt nói trong đầu Mộ Khinh Ca.
Tìm Tư Mạch?
Mộ Khinh Ca chậm rãi lắc đầu, đáp lại Bạch Li: "Bản thân chàng ấy đã đủ bộn bề, ta không muốn gây thêm phiền cho chàng."
Bạch Li thở dài: "Có đôi khi, ngài quá mức hiếu thắng. Kỳ thật ở trước mặt nam nhân mình thương, ngẫu nhiên yếu thế một chút, ngẫu nhiên cần bảo hộ một chút cũng không sao cả."
Mộ Khinh Ca cứng đờ, không phản bác.
Nàng đã sớm quen chuyện gì cũng tự mình gánh, tự mình xử lý. Sớm quên mất cảm giác ỷ lại vào người khác. Từ lúc bắt đầu, Tư Mạch âm thầm bảo hộ, nàng chỉ cho rằng hắn có ý đồ nên không thèm để ý, lại còn kéo hắn ra làm lá chắn như đương nhiên, tự nhận định tương lai nhất định sẽ báo đáp ân tình.
Mà hiện giờ nàng đem cả bản thân báo đáp vào, danh chính ngôn thuận, trái lại không biết nên ỷ lại thế nào.
Có lẽ, khi đã thừa nhận địa vị Tư Mạch trong lòng nàng, nàng lại càng lo lắng phải giúp đỡ hắn thế nào, thay hắn giảm bớt phiền toái, mà không phải tạo phiền phức cho hắn phải vì mình làm này làm kia.
"Mẫu thân lão đại!" Nguyên Nguyên chợt đi tới ôm lấy nàng, nói: "Đừng sợ, còn có Nguyên Nguyên bảo vệ ngài nè."
Hắn cảm nhận được Mộ Khinh Ca lo âu, điều duy nhất có thể làm là vĩnh viễn bảo vệ bên cạnh nàng.
Mộ Khinh Ca nhìn gương mặt xinh đẹp của Nguyên Nguyên, nội tâm dâng lên tia cảm động.
Nàng giơ tay búng trán Nguyên Nguyên, cười nói: "Cảm tạ, Nguyên tiểu gia."
"Không khách khí! Tiểu gia sinh ra chính là vì mẫu thân lão đại!" Nguyên Nguyên thấy Mộ Khinh Ca cười, lập tức khôi phục bản sắc đắc ý.
"Khinh Ca, ngài còn có ta."
"Còn có ta."
"Chủ nhân, đừng quên ngài còn có Manh bảo bảo siêu cấp vô địch lợi hại nha!"
Trong đầu Mộ Khinh Ca vang lên đủ loại thanh âm, khiến tâm nàng ấm áp.
"Hừ." Một tiếng hừ lạnh lạc quẻ khiến Mộ Khinh Ca cười lên.
Mộ Khinh Ca hít sâu một ngụm, nói với tất cả đồng bọn: "Kỳ thật ta không sợ, chỉ đang lo. Ta cảm thấy càng đi về phía trước, thứ phải đối mặt càng cường đại, thiên địa hiện ra trước mắt ta càng rộng lớn. Ta còn chưa cố gắng đủ, cần phải cố gắng nhiều hơn."
"Sợi dây quá căng sẽ dễ bị đứt. Khinh Ca, ngài đã rất cố gắng rồi, thỉnh thoảng phải thả lỏng một chút." Ngân Trần khuyên nhủ.
Mộ Khinh Ca gật đầu, nở nụ cười thoải mái. Nàng giang hai tay với chân trời ngoài cửa sổ: "Cho nên, chúng ta phải đi đại vây săn giải trí thôi!"
Coi đại vây săn là hoạt động giải trí?
Bạch Li ở trong không gian liếc trắng mắt, chẳng buồn nói.
Đại vây săn quy mô lớn như thế, nhiều thế lực đồng thời xuất hiện chắc chắn thế cục sẽ càng phức tạp, nghỉ ngơi ở đâu hả?
"Nàng càng kiên cường mới khiến người khác càng đau lòng, không phải sao?" Trong không gian, Ngân Trần đột nhiên nói một câu với Bạch Li.
Bạch Li sửng sốt, nhìn về phía Ngân Trần: "Không nghĩ tới ngươi nhìn rất sâu."
Ngân Trần liếc mắt, ngạo kiều không nói.
"Nè, hai người các ngươi qua đây nói chuyện cùng ta." Đột nhiên từ nơi nào đó trong không gian truyền đến tiếng mệnh lệnh không cho phản kháng, trực tiếp rơi vào tai Bạch Li và Ngân Trần.
Bạch Li và Ngân Trần đồng thời biến sắc, không thể phản kháng, chỉ có thể xuất hiện trước mặt Hống.
Hống vẫn chưa hóa hình người, mà vẫn duy trì dáng vẻ "con thỏ" kia.
Nhưng con vật nhỏ nhắn như vậy lại khiến Bạch Li và Ngân Trần không dám có bất kỳ lỗ mã.ng gì. Cấp bậc thú tộc khác biệt rất chính xác, áp chế đến từ huyết mạch không thể nào kháng cự.
Hống lười biếng nhìn Bạch Li và Ngân Trần, nhàn nhạt nói: "Một con Tuyết Hồ Vương biến dị. Còn có một con Cửu Tuyệt Thôn Thiên Mãng. Ta nhớ Cửu Tuyệt Thôn Thiên Mãng vĩnh sinh, tránh thủy, độc vô giải, không sợ lửa, chín phần thân thể, nuốt trời, tách đất, trốn vào thời không, nội đan hồi sinh. Rắn nhỏ, bây giờ ngươi thức tỉnh mấy thứ?"
Bạch Li bị Hống nói khiến mặt mũi xám trắng. Lá bài tẩy bị nói toẹt ra khiến nàng cảm thấy cực kỳ nguy hiểm.
Đặc biệt là kỹ năng cuối cùng của Cửu Tuyệt Thôn Thiên Mãng. Chỉ cần thân thể không bị phá vỡ, bất kể ngươi ch3t bao lâu, chỉ cần ăn nội đan của nàng là có thể khởi tử hồi sinh.
Chỗ tốt như vậy, đủ khiến nàng lâm vào nguy hiểm, có thể khiến nhân loại điên cuồng.
"Chỉ thức tỉnh bốn loại là vĩnh sinh, tránh thủy, độc vô giải, không sợ lửa." Bạch Li trầm giọng trả lời.
Hống nâng mí mắt nhìn nàng, con ngươi lạnh lẽo. Nó cười nhạo: "Có một câu hỏi khiến ta hoang mang hồi lâu, không bằng ngươi trả lời đi."
Bạch Li im lặng.
Ngân Trần lo lắng nhìn nàng, thầm gọi Mộ Khinh Ca hy vọng nàng xuất hiện ngăn cản Hống gây áp lực bọn họ. Nhưng lại kỳ quái, vô luận hắn gọi Mộ Khinh Ca thế nào, Mộ Khinh Ca đều không đáp lại.
Đột nhiên, Hống nhìn sang hắn, khiến hắn rùng mình.
"Tiểu hồ ly, đừng dùng mánh khóe trước mặt bản tôn." Hống lạnh lùng cảnh cáo.
Ngân Trần hô hấp căng thẳng, thần sắc đại biến.
Ánh mắt Bạch Li chợt lóe, mở miệng nói: "Đại nhân muốn hỏi cái gì?"
Tầm mắt Hống từ Ngân Trần chuyển sang Bạch Li, mỉm cười hơi chút tàn nhẫn: "Sau khi ta đào nội đan ngươi ra, còn có thể vĩnh sinh sao?"
Bạch Li hoảng hốt.
Nàng không rõ Hống đang đùa, hay đang nói thật.
Nàng trầm giọng trả lời: "Cửu Tuyệt Thôn Thiên Mãng vĩnh sinh dựa trên điều kiện nội đan không hủy. Nếu nội đan bị hủy, vậy trên đời không còn Cửu Tuyệt Thôn Thiên Mãng."
Đôi mắt kim sắc của Hống đột nhiên sáng ngời.
Ánh mắt nhìn Bạch Li có thêm chút thèm thuồng. Trong nháy mắt kia, Bạch Li cho rằng mình chắc chắn phải ch3t, Hống nhất định sẽ đào nội đan nàng ra để khôi phục thương thế.
Cho dù năng lực nội đan hồi sinh của nàng còn chưa thức tỉnh.
"Nếu ngươi còn làm như vậy như vậy với họ, ta có thể khiến trên đời này vô Hống." Đột nhiên xâm nhập một thanh âm rét buốt.
Ba con thú ngước mắt nhìn, thấy Mộ Khinh Ca hồng y như máu, ngũ quan lạnh tuyệt mỹ đi ra từ bóng đêm.
Sau lưng nàng là Nguyên Nguyên và Manh Manh.
Hống nheo mắt, khe hở xuyên thấu một tia lạnh lẽo.
Lại khiến nội tâm Bạch Li và Ngân Trần tràn tia cảm động.
"Nữ nhân, ngươi muốn tự sát vì bọn chúng?" Hống cười lạnh dữ tợn. Nó đương nhiên nghe hiểu câu "trên đời vô Hống" của Mộ Khinh Ca có ý gì.
Mộ Khinh Ca không gi3t được nó, nhưng lại có thể tự sát. Chỉ cần nàng ch3t, lực nguyền rủa sẽ trói buộc nó, chỉ còn đường ch3t!
Nguyền rủa ác độc!
Hống mắng to trong lòng.
Mộ Khinh Ca cười lạnh lùng, khiêu khích: "Ngươi có thể thử xem. Còn có, lặp lại lần nữa, gọi ta chủ nhân."
Đôi mắt thấu triệt cực kỳ sắc bén, uy hiếp nhìn Hống.
Hống không cam lòng yếu thế nhìn chằm chằm nàng. Đôi mắt vàng tựa hồ thiêu đốt ngọn lửa.
"Nếu ngươi còn muốn tiếp tục ăn đan dược, tốt nhất đừng cãi lệnh ta." Mộ Khinh Ca nheo mắt lạnh lùng nói.
Lời này chọc đúng điểm đen của Hống.
Nó cần đan dược của Mộ Khinh Ca khôi phục thương thế, sau đó đi báo thù!
Mộ Khinh Ca từng bước ép sát, nó rốt cuộc cắn răng thỏa hiệp: "Vâng, chủ nhân."
Hống thỏa hiệp khiến Mộ Khinh Ca mỉm cười. Nàng bỏ một bình đan xuống, nói với Ngân Trần và Bạch Li: "Chúng ta đi."
Bạch Li và Ngân Trần theo sát, Mộ Khinh Ca lại nói: "Manh Manh, để ý nơi này. Không có ta cho phép, những người khác không được tới gần, người bên trong cũng không được rời đi."
Nàng muốn cách ly Hống.
"Vâng, chủ nhân. Manh bảo bảo chắc chắn hoàn thành nhiệm vụ!" Manh Manh trả lời lưu loát.
Ánh mắt Hống âm trầm nhìn chằm chằm bóng lưng Mộ Khinh Ca, mãi đến khi nàng biến mất.
"Khinh Ca, hiện tại ngài khế ước ta đi." Ra khỏi chỗ của Hống, Bạch Li đột nhiên nói.
Mộ Khinh Ca kinh ngạc nhìn nàng, không hiểu tại sao nàng bỗng dưng quyết định.
Bạch Li dựa vào máu nàng mà thức tỉnh phu hóa, liên hệ giữa các nàng cực kỳ chặt chẽ, khế ước chẳng qua chỉ là nghi thức mà thôi.
Cho nên Mộ Khinh Ca vẫn luôn không nhắc, mà Bạch Li cũng không đề cập.
Nhưng hiện giờ Bạch Li lại chủ động nhắc đến.
"Ta thật sự lo lắng vị lão đại kia có một ngày sẽ đào nội đan ta ra. Chỉ cần ta chân chính trở thành khế ước thú của ngài, một ngày Hống không giải trừ khế ước với ngài thì không thể thương tổn ta." Bạch Li bình thản nói.
Nàng cần Mộ Khinh Ca bảo vệ.
Mộ Khinh Ca không cự tuyệt, chỉ gật đầu: "Được."
...
Tây châu, Lưu Hỏa thành.
Ngàn dặm ngoài thành là Nhật Mộ thảo nguyên rộng lớn. Đằng sau thảo nguyên là Thương Lan sơn mạch kéo dài vạn dặm.
Tang Tuyết Vũ đi Lưu Hỏa thành nhìn con đường náo nhiệt, khó thích nghi trong thời gian ngắn. Thành nhỏ biên giới này cũng chỉ ở lúc diễn ra đại vây săn năm năm một lần mới náo nhiệt hẳn.
Đây là lần thứ hai Tang Tuyết Vũ tới thành nhỏ này.
Lần đầu tiên là năm nàng mười tuổi, đi theo trưởng bối kiến thức đại vây săn.
Thời gian dần trôi, thoáng cái đã qua tám năm.
"Tang Tuyết Vũ! Sao ngươi lại ở đây?" Đột nhiên một giọng nam kinh ngạc vang lên sau lưng nàng.
Tang Tuyết Vũ quay đầu nhìn lại, thấy người của Tang gia trong đó. Mà người vừa gọi tên nàng là nam tử ngoại hình tuấn mỹ, thần thái vẫn chưa thoát tính trẻ con.
"Dực Trần, ta là tỷ tỷ ngươi." Tang Tuyết Vũ trầm mặt nói nam tử.