Long Nha Vệ xuất hiện, đánh gãy lời nói của Doanh Trạch.
Ánh mắt hắn âm trầm nhìn chằm chằm Long Nha Vệ, không nói.
Mặc Dương dẫn theo năm trăm Long Nha Vệ vội vàng tới, không màng tới người khác, bay thẳng tới chỗ Mộ Khinh Ca.
"Mau xem, bọn họ đi tới chỗ vị công tử kia?"
"Vị công tử kia sẽ không đắc tội Long Nha chứ, bị truy tới đây?"
Thanh âm suy đoán đó khiến Tang Tuyết Vũ hoảng hốt lo lắng nhìn về phía Mộ Khinh Ca. Nhưng Mộ Khinh Ca vẫn vẻ mặt lạnh lẽo, không thèm nhìn tới Long Nha, chỉ nhìn tới Doanh gia.
"Hắn đắc tội Long Nha?" Doanh Trạch cũng cảm thấy khả năng này rất cao, ánh mắt lãnh lệ lập tức trêu tức.
Cỗ ngạo khí tỏa ra từ đối phương khiến hắn rất không vui!
Hẳn trái lại muốn nhìn xem, hai mặt giáp công, đối phương còn duy trì được cỗ ngạo khí khiến hắn chán ghét kia không.
Dưới vạn chúng chờ mong, Mặc Dương và Long Nha Vệ đi tới phía sau Mộ Khinh Ca. Hành động khiến toàn thể nghẹn họng nhìn trân trối tới rớt cằm.
Bọn họ đều nhịp quỳ gối hướng Mộ Khinh Ca, cùng hô lên: "Tiểu tước gia!"
Móa nó! Đây là tình huống thần tiên gì?
Đắc tội đâu ra?
Tiểu tước gia? Lại là kiểu xưng hô gì?
Nhật Mộ thảo nguyên lọt vào sự trầm tĩnh chưa từng có. Mọi người đều hóa đá, chỉ có tiếng vỡ vụn rất nhỏ trên mặt.
Biểu tình Doanh Trạch cứng đờ, mà Mộ Khinh Ca lại nhếch khóe miệng trêu tức.
Tang Tuyết Vũ và người Tang gia đều khiếp sợ nhìn về phía Mộ Khinh Ca. Bọn họ nghi hoặc thân phận nàng, mà trong mắt Tang Tuyết Vũ lại ẩn ẩn kích động.
Trên đồi núi nơi xa, đoàn người Bạch Li không đi cùng Long Nha Vệ.
Bọn họ vẫn đứng ở chỗ cao, nhìn chăm chú nhất cử nhất động của Nhật Mộ thảo nguyên.
"Ta đi giúp lão đại đánh người!" Nguyên Nguyên xắn tay áo.
Nhưng bị Ngân Trần ngăn lại.
Bạch Li nói: "Có Long Nha Vệ ở đó, sẽ không khiến Khinh Ca xảy ra chuyện. Chúng ta vẫn nên ở đây trông coi doanh địa. Nếu có gì phát sinh, chúng ta chạy tới đó cũng không muộn, dù sao cũng gần." Nàng rất tin tưởng sau khi mình hóa thành bản thể, sẽ nháy mắt xuất hiện bên Mộ Khinh Ca.
Huyễn Nhã cũng gật đầu: "Tình huống không rõ, chúng ta không nên làm bại lộ lá bài của thiếu chủ."
...
"Bọn họ là người của ngươi?" Doanh Trạch thoát khỏi khiếp sợ, nhìn Mộ Khinh Ca chậm rãi hỏi.
Mặc Dương và năm trăm Long Nha Vệ đứng dậy sau lưng Mộ Khinh Ca, tựa như con sông màu đen hoàn toàn cách ly Tang gia và Doanh gia.
Mộ Khinh Ca chậm rãi gật đầu.
Động tác rất nhỏ của nàng khiến người xung quanh đều hít ngược một hơi.
Suy đoán là một chuyện, tận mắt nhìn thấy người ta thừa nhận lại là chuyện khác.
Trong giới Lưu Khách vẫn luôn cho rằng chủ Long Nha là Mặc Dương. Không ngờ phía sau hắn còn có một vị công tử hồng y thần bí.
Quan trọng nhất là tình huống hiện tại, Long Nha và Doanh gia giằng co sao?
Quần chúng vây xem tỏ vẻ bọn họ không theo kịp tiết tấu này. Ban đầu rõ ràng là chuyện giữa Doanh gia và Tang gia, cầu hòa biến thành ra tay, sau đó công tử hồng y đột nhiên xen vào cứu tiểu thư Tang Tuyết Vũ. Còn nói thẳng hắn mới là người cắt lưỡi Doanh nhị thiếu Doanh Xuyên.
Vốn tưởng rằng kế tiếp chính là Doanh gia trả thù, ai dè Long Nha sáng tạo vô số kỳ tích trong giới Lưu Khách, đội ngũ thần bí đột nhiên đến tuyên bố mọi người, vị công tử đối nghịch Doanh gia là chủ tử của họ!
Xuất sắc! Thật là quá xuất sắc!
Đại vây săn còn chưa chính thức bắt đầu, lại có thể nhìn thấy hình ảnh xuất sắc như vậy, quả thực chuyến đi này không tệ!
"Hãy xưng tên ra!" Doanh Trạch lại nói.
Mộ Khinh Ca cười nhẹ nhàng, vân đạm phong khinh nói tên mình: "Mộ Khinh Ca."
Từ đây, cái tên Mộ Khinh Ca bắt đầu lan truyền tại Trung Cổ Giới...!
"Mộ Khinh Ca!" Tang Dực Trần khiếp sợ.
Hắn không thể tin được nhìn bóng lưng Mộ Khinh Ca, hiểu vì sao Tang Tuyết Vũ lại bảo vệ nàng như thế.
"Dực Trần, con quen?" Tam trưởng lão nghe Tang Dực Trần khiếp sợ, chuyển mắt hỏi.
Nhưng Tang Tuyết Vũ lại âm thầm bắt lấy tay Tang Dực Trần, ngăn cản hắn.
Tang Dực Trần chớp chớp mắt, lắc đầu với Tam trưởng lão.
Tam trưởng lão không chiếm được đáp án, chỉ có thể dời tầm mắt sang Mộ Khinh Ca.
"Tuyết Vũ, hắn... hắn có phải là..." Tang Dực Trần ghé sát Tang Tuyết Vũ, kích động hỏi.
"Được!" Ánh mắt Doanh Trạch trầm tĩnh, hắn nhìn Mộ Khinh Ca: "Ngươi không tồi! Có lá gan, nhưng không biết thân thủ thế nào."
Ánh mắt hắn nhàn nhạt đảo qua Tang Tuyết Vũ, lại nói Mộ Khinh Ca: "Vô luận đúng sai, vẫn là do ngươi cắt lưỡi Doanh Xuyên. Nếu ngươi đón được ba chiêu của ta, chuyện này sẽ được xóa bỏ toàn bộ. Đương nhiên nếu ngươi không tiếp được, ch3t trong tay ta, cũng chẳng trách được ta."
"Không thể!" Nghe thấy điều kiện này, biểu tình Tang Tuyết Vũ biến đổi, hô lớn.
Mộ Khinh Ca hơi rũ mắt, rồi nâng lên, cười nói: "Có cơ hội kiến thức thân thủ của đệ tứ Thanh Anh Bảng, cớ sao không làm?"
Nàng đồng ý!
Tang Tuyết Vũ chân mềm nhũn, thiếu chút té ngã.
Tang Dực Trần vội đỡ nàng: "Chúng ta làm sao bây giờ? Doanh Trạch chính là Ngân cảnh tầng bốn, thậm chí lên tầng năm rồi. Sao có thể để hắn tiếp chiêu? Muốn cũng phải là ta đi!"
"Chúng ta chỉ có thể tin tưởng hắn!" Tang Tuyết Vũ nắm chặt cổ tay Tang Dực Trần, vẻ mặt lo lắng nhìn Mộ Khinh Ca.
"Tiểu tước gia..." Mặc Dương có chút lo lắng nhìn Mộ Khinh Ca.
Đây là tiếp chiêu, không phải so chiêu!
Nói cách khác, Mộ Khinh Ca không thể đánh trả, chỉ có thể cứng rắn đỡ ba chiêu của Doanh Trạch!
Mộ Khinh Ca nhìn về phía hắn, đôi mắt thấu triệt ấy mang lại cảm xúc không cho phép hoài nghi.
Mặc Dương mím môi, dẫn người thối lui.
Vòng sân lại bị mở rộng.
Mọi người đều ăn ý lui ra sau, nhường không gian để lại cho Mộ Khinh Ca và Doanh Trạch.
"Hắn thật có thể trụ được ba chiêu của Doanh thiếu chủ? Doanh thiếu chủ chính là đệ tứ Thanh Anh Bảng đấy!"
"Ta thấy khó, chắc không tiếp nổi một chiêu đâu."
"Ta cũng cảm thấy thế, sợ là vị công tử này sẽ ch3t dưới tay Doanh Trạch."
"Các ngươi có nghĩ tới, nếu hắn đỡ được, vậy thanh danh sẽ truyền ra. Có thể trụ được ba chiêu từ đệ tứ Thanh Anh Bảng mà không ch3t, kiểu gì cũng phải có mặt trong Thanh Ảnh Bảng!"
"Đạo lý này không sai, nhưng khả năng này quá nhỏ!"
"Ta từng nghe nói, Doanh Trạch lúc mười hai tuổi đã đánh ch3t một gia hỏa Ngân cảnh tầng một."
"Ta cũng nghe nói! Doanh gia vốn có huyết mạch lớn mạnh, sau khi Doanh Trạch thức tỉnh huyết mạch càng là người mạnh nhất, sức lực vượt xa người thường. Huống chi tu vi cao thâm, người bình thường căn bản không phải đối thủ của hắn. Làm gì có ai xương cứng tới mức chịu được hắn chà đạp?"
"Nói vậy là, Doanh Trạch muốn mạng công tử này!"
"Ai nói không phải?"
"Xem ra kết cục đã định rồi!"
Tiếng bàn tán nghiêng về một phía khiến sắc mặt Tang Tuyết Vũ trắng bệch, nội tâm Tang Dực Trần nóng như lửa đốt. Mặc Dương càng đen mặt, ánh mắt lạnh băng đảo qua đám người bàn tán.
Nhưng Mộ Khinh Ca lại tựa như biển rộng đá ngầm, mặc cho tiếng xôn xao nghị luận, nàng đều sừng sững bất động.
Doanh Trạch nhảy xuống lưng linh thú, bước chân kèm theo tiếng vang kim loại cọ sát từ áo giáp. Hắn đứng đối diện Mộ Khinh Ca.
Thần thái Mộ Khinh Ca thong dong, cộng thêm sự ngạo nghễ khiến hắn cực độ chán ghét khó chịu.
"Ngươi nghe thấy lời nói của bọn chúng. Chẳng lẽ không lo cho mình?" Doanh Trạch thử đánh vỡ sự bình tĩnh của đối phương. Hắn đột nhiên cảm thấy, nếu gương mặt xinh đẹp không tỳ vết xuất hiện cảm xúc sợ hãi hối hận, sẽ là chuyện rất thú vị.
Mộ Khinh Ca cười nhẹ nhàng đáp lại: "Sự thật sẽ là bạt tai hung hăng đánh dư luận."
"Ngươi rất tự tin. Ta tò mò, không biết ngươi lấy tự tin từ đâu ra." Doanh Trạch nheo mắt. Tay phải nâng lên, hắn không dùng binh khí, nhưng khi hắn giơ tay, một cỗ gió vô hình xuất hiện bao lấy toàn bộ cánh tay phải hắn, khiến cơ bắp bạo trướng nảy gân xanh.
Khi hắn giơ tay phải lên, Mộ Khinh Ca lập tức cảm nhận được áp lực nghênh diện, khiến ánh mắt nàng ngưng lại.
Tang Tuyết Vũ và Tang Dực Trần đứng trong đội ngũ Tang gia, đằng sau Long Nha Vệ âm thầm nắm chặt tay, khẩn trương nhìn chằm chằm Mộ Khinh Ca.
"Chiêu thứ nhất." Doanh Trạch lạnh giọng quát. Thân thể nhảy lên không trung, tay phải huy quyền, đánh thẳng vào ng.ự.c Mộ Khinh Ca.
Quyền phong mang theo khí thế ngàn quân, phá không mà đến, cỏ xanh bị thổi ép sát mặt đất.
Mộ Khinh Ca co rụt mắt, đôi tay lập tức giao nhau trước ng.ự.c làm ra tư thế phòng ngự.
Nàng vừa mới chuẩn bị xong, nắm đấm Doanh Trạch đã đụng ngay đôi tay nàng.
Một cỗ lực lượng mạnh như cự chùy, chấn đến xương cốt lay động, cơ bắp xé rách đau đớn, Mộ Khinh Ca không khỏi lui về sau một bước. Bước chân trên mặt cỏ để lại dấu chân cực sâu. Mà đằng sau gót chân nàng, lại xuất hiện vết rách kéo dài.
"Tiếp được!"
"Cư nhiên tiếp được!"
Doanh Trạch chậm rãi thu hồi tay, biểu tình không hề bất ngờ: "Biết cách tán lực lượng xuống mặt đất, không quá ngốc. Chiêu thứ nhất, coi như ngươi tiếp được. Nhưng ta muốn nói cho ngươi, vừa rồi ta chỉ dùng ba phần lực. Mà chiêu thứ hai, ta sẽ dùng bảy phần lực."
Đôi tay Mộ Khinh Ca tê dại, làn da bắt đầu sưng đỏ.
Nếu không phải nàng vẫn luôn kiên trì luyện thể, rèn luyện thân thể bằng Lôi Trì. Vậy chiêu vừa rồi đã đủ vỡ nát nội tạng nàng.
Mà đây chỉ là ba phần lực của Doanh Trạch!
Đôi mắt nàng hơi trầm xuống. Bỏ qua những ánh nhìn chế nhạo, bỏ qua sự quan tâm của Long Nha Vệ và tỷ đệ Tang Tuyết Vũ, chuyên chú nhìn chằm chằm Doanh Trạch. Dùng sức nắm chặt đôi tay, năng lực tự lành siêu cường lập tức khôi phục da nàng về ban đầu.
"Đến đây đi!" Nàng chủ động mở miệng hướng tới Doanh Trạch