Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi

Chương 826: Đại vây săn hoàn toàn mới (3)



Edit: Diệp Lưu Nhiên

"Gi3t!!!"

Ra lệnh một tiếng, năm trăm Long Nha Vệ như mãnh hổ sói đói đồng loạt nhảy xuống trên lưng linh thú, trực tiếp sát nhập đại quân Thú tộc.

Bọn họ điên cuồng gi3t chóc, căn bản không quan tâm mình có bị thương hay không.

Trên đồi núi, ai nấy đều chấn động.

Trung tâm chiến trường Nhật Mộ thảo nguyên, nhóm Lưu Khách chấn động.

Long Nha, giờ khắc này, trong mắt người khác chính là càng giống Thú tộc hơn. Bọn họ hung ác cơ hồ đứng vững thế chủ động trong chiến trường.

Mộ Khinh Ca nhanh nhẹn đáp xuống, Mặc Dương theo sát phía sau nói: "Ba người đó chính là thống lĩnh Huyền Nguyệt, Bách Luyện, Cự Linh."

Hắn vừa dứt lời, ba tên thống lĩnh quây lại, vẻ mặt bất định.

"Long Nha các ngươi sao giờ mới đến?" Sắc mặt Thống lĩnh Huyền Nguyệt khó coi.

"Dậy muộn." Mộ Khinh Ca nhàn nhạt trả lời.

Nàng đặt tay lên miệng, huýt sáo một tiếng. Những linh thú phi hành xoay quanh trên không trung đều sôi nổi lao xuống, dùng lợi trảo nắm linh thú bay lên không trung, rồi thả ra khiến chúng nó trực tiếp rơi xuống ngã ch3t.

Mộ Khinh Ca sao có thể khống chế chúng nó? Đừng quên nàng còn có Ngự Thú sáo cướp được từ Vạn Thú tông.

Linh thú phi hành của Long Nha Vệ cư nhiên gia nhập chiến đấu. Cảnh này khiến vô số người kinh ngạc đến ngây ngốc, há mồm rớt cằm.

Ngay cả ba tên thống lĩnh đều đứng hình, không biết nên đáp lại thế nào.

Mộ Khinh Ca không trì hoãn thêm, ngân quang xẹt qua, Linh Lung Thương xuất hiện mở màn cuộc gi3t chóc của nàng.

Nàng không dùng linh lực, mà dựa vào sức mình lĩnh ngộ Linh Lung Thương pháp từ đêm qua, gặt hái tính mạng Thú tộc.

"Tỷ ấy... mấy năm nay, đều trải qua như vậy sao?" Trên đồi núi, Tang Dực Trần khiếp sợ nhìn thân ảnh màu đỏ kia, thì thào.

Mộ Khinh Ca thích ứng chiến trường, ra tay hung ác dứt khoát. Nói cho hắn biết, nàng tuyệt đối không phải lần đầu tiên gặp tràng cảnh như vậy.

"E là vậy." Tang Tuyết Vũ hít thật sâu, ánh mắt phức tạp.

Tang Dực Trần thì thào: "Nếu tỷ ấy đã trải qua nhiều cuộc gi3t chóc mới đi đến đây, vậy ta thật sự không nghĩ ra được lý do nào khiến tỷ ấy chấp nhận chúng ta, tha thứ nương. So với nàng, chúng ta quá hạnh phúc."

"Đúng vậy." Tang Tuyết Vũ chua xót trả lời.

Nàng nắm kiếm, tựa hồ đang do dự.

Mộ Khinh Ca gia nhập, khiến sĩ khí Long Nha Vệ dâng cao.

Đây là Tiểu tước gia bọn họ dùng sinh mạng bảo hộ, sẽ không đứng đằng sau nhìn bọn họ chiến đấu, chỉ luôn chiến đấu cùng họ, đồng sinh cộng tử!

...

Tần Diệc Dao dần mệt mỏi giữa màn chém gi3t.

Nàng thấy được Mộ Khinh Ca, cũng thấy được Long Nha Vệ. Hình ảnh Mộ Khinh Ca lăng không bắn tên, khiến nàng lệ nóng doanh tròng. Quá nhiều hồi ức nảy lên trước mắt, không thể nào quên đi.

Đột nhiên, kiếm trong tay nàng đứt gãy. Nàng mất đi vũ khí.

Một con thú vung trảo sắc bén, chộp tới mặt nàng.

Tần Diệc Dao khiếp sợ nhìn thú trảo sắp hạ xuống, cơ hồ nàng cho rằng mình ch3t chắc. Chợt đai lưng nàng bị người túm lấy, vứt lên.

Tần Diệc Dao hoảng hốt, cả người bị ném lên. Mũi thương phía dưới trực tiếp đâm vào linh thú, đẩy nó vào linh thú khác.

Tần Diệc Dao cúi đầu nhìn, cảm xúc phức tạp trào ra.

Mộ Khinh Ca một tay bắt lấy đai lưng Tần Diệc Dao, một tay nắm Linh Lung Thương. Lợi dụng đầu thương còn cắm thi thể linh thú, quét sạch một mảng.

Cảnh này dừng trong mắt nhóm người trên đồi núi, quả thực khiến họ xem đến nhiệt huyết sôi trào, hận không thể gia nhập cuộc chiến.

Tần Diệc Dao bị giơ lên cao, cũng khiến Thịnh Dục Ly quét mắt là thấy được nàng.

Quét sạch khu vực, Tần Diệc Dao được thả xuống. Nàng dựa lưng vào Mộ Khinh Ca, thấp giọng: "Đa tạ."

Mộ Khinh Ca lấy thanh Bảo kiếm ra đưa cho Tần Diệc Dao, dặn dò: "Cẩn thận."

Tần Diệc Dao nhận kiếm, gật đầu hứa.

Thú tộc lại vây tới, hai người không có thời gian tiếp tục nói chuyện, lại bắt đầu chém gi3t.

Giống như ở Duệ thành Tần quốc năm đó, đối mặt Thú tộc Tần Lĩnh tiến công, các nàng kề vai chiến đấu, yên tâm giao phía sau lưng mình.

"Là Diệc Dao!" Thịnh Dục Ly tỉnh lại từ chấn động. Hắn không do dự, trực tiếp nhảy xuống khỏi đồi núi, nhắm tới chiến trường Nhật Mộ thảo nguyên.

Ánh mắt Tưởng Thiên Hạo lạnh lùng, cũng mang theo binh khí nhảy xuống cùng Thịnh Dục Ly gia nhập chiến đấu.

Cảnh này khiến gia tộc hai người họ đều phát ngốc.

Tang Tuyết Vũ nhấc chân ra, nàng nói với Tang Dực Trần: "Dực Trần, ta không muốn bỏ lỡ cơ hội này. Ta muốn sóng vai cùng tỷ ấy."

Dứt lời, nàng nhảy xuống phóng tới chiến trường Nhật Mộ thảo nguyên.

Tang Dực Trần sửng sốt, không kịp phản ứng, thân thể đã đuổi theo.

"Hai đứa nhãi ranh các con làm gì! Trở về cho ta!" Tam trưởng lão Tang gia gấp đến độ dậm chân, muốn bắt hai người đó lại.

Nhưng hắn vừa mới nhấc chân ra lại thu về. Bởi vì trong đầu hắn vang lên lời nói của gia chủ khi ra cửa: "Phải để bọn nhỏ tôi luyện."

Tam trưởng lão quay đầu nhìn những đệ tử Tang gia khác, bọn họ như con thú nhỏ bị kinh sợ. Hắn thở dài, chuyển mắt nhìn Tang Dực Trần và Tang Tuyết Vũ, chỉ có thể âm thầm chú ý. Nếu có nguy hiểm, hắn lập tức cứu họ về.

Trong trận doanh gia tộc, không ngừng có người gia nhập.

Điều này khơi dậy tâm huyết Hàn Thải Thải, giờ khắc này hắn muốn tạm thời quên đi gia tộc!

Hắn nhảy xuống khỏi đồi núi, la lớn: "Mộ Khinh Ca --!"

Thân ảnh diêm dúa đuổi tới hướng nàng.

Hắn hô to một tiếng, khiến Hàn Y Nhân và Nguyễn Thanh Liên đều biến sắc. Mà Mộ Khinh Ca giữa cuộc chiến quay đầu nhìn, thấy thân ảnh diêm dúa kia đang chạy tới chỗ mình.

Mi mắt nàng giựt giựt.

Nhưng nàng vừa nhìn, phát hiện người nhảy xuống tới đây không chỉ có mình Hàn Thải Thải.

Hơn nữa, đều là gương mặt quen thuộc.

Thịnh Dục Ly và Tưởng Thiên Hạo đuổi tới đầu tiên. Người trước xuất hiện gật đầu với nàng, trực tiếp chạy thẳng tới chỗ Tần Diệc Dao. Mà Tưởng Thiên Hạo thì gi3t ch3t một con Thú tộc vừa định tấn công Mộ Khinh Ca, nói: "Ta còn chưa thắng được ngươi, không muốn ngươi ch3t ở đây." Dứt lời, cũng gia nhập chiến đấu.

Mộ Khinh Ca kéo khóe miệng, nghĩ thầm: "Con mắt nào của ngươi nhìn thấy ta sẽ ch3t ở đây?"

Theo sau đó, là Tang Tuyết Vũ và Tang Dực Trần.

Bọn họ xuất hiện trước mặt Mộ Khinh Ca. Tuy mặt mũi trắng nhợt, nhưng biểu cảm kích động.

Mộ Khinh Ca nhíu mày: "Hai người các ngươi tới xem náo nhiệt gì?"

Bị tỷ tỷ răn dạy, khiến Tang Tuyết Vũ và Tang Dực Trần đều có chút chột dạ. Nhưng Tang Tuyết Vũ vẫn nhanh chóng biểu lộ tâm thái: "Có lẽ ở Mộ gia Lâm Xuyên chỉ có một mình tỷ, nhưng ở đây, tỷ có chúng ta. Muội và Dực Trần vĩnh viễn sẽ đứng bên cạnh tỷ!"

Dứt lời, nàng rút kiếm, bông tuyết tinh mịn bắt đầu phiêu ra từ thân kiếm...

Tang Tuyết Vũ nên nói đều nói xong, Tang Dực Trần chỉ có thể nghiêm túc gật đầu với Mộ Khinh Ca, phóng tới linh thú bên cạnh.

"Trở về!" Mộ Khinh Ca kéo cổ áo hắn lại, xách hắn tới bên cạnh mình. Gương mặt lạnh buốt nhìn Tang Dực Trần vẻ mặt mờ mịt: "Ngươi định tay không đấu linh thú à?"

Dứt lời nàng lật tay, một chiếc rìu xuất hiện được nàng nhét vào tay Tang Dực Trần.

Tang Dực Trần kích động nhận rìu, kêu to vọt vào Thú tộc. Lúc này Mộ Khinh Ca mới thấy quanh thân Tang Dực Trần nổi linh quang, cư nhiên nhạt màu hơn Tang Tuyết Vũ.

Nói rõ rằng, tu vi Tang Dực Trần kỳ thật đứng trên Tang Tuyết Vũ!

Tang Tuyết Vũ và Tang Dực Trần chiến đấu, từ trúc trắc bắt đầu chậm rãi thích ứng. Có lẽ trong cơ thể họ chảy xuôi dòng máu Mộ gia, cho nên dù chưa từng trải qua chiến trường, nhưng họ vẫn thích ứng nhanh chóng.

Khi Hàn Thải Thải xuất hiện trước mặt nàng, Mộ Khinh Ca đen mặt.

"Thế nào? Gặp ta ngươi không cao hứng?" Cặp mắt hẹp dài lần đầu tiên lóe tia sáng rọi từ khi tiến vào Nhật Mộ thảo nguyên.

Mộ Khinh Ca cười lạnh: "Cao hứng muốn gi3t ngươi có tính không?"

"Tính. Tới, gi3t cùng nhau!" Hàn Thải Thải mặt mày hớn hở.

Mộ Khinh Ca cạn lời, lười dây dưa, nắm Linh Lung Thương lại nhảy vào đàn thú

Nhưng Tưởng Thiên Hạo, Tang Tuyết Vũ, Tang Dực Trần, còn có Hàn Thải Thải đều chặt chẽ đi theo nàng, khiến nàng cảm thấy sầu đời. Mà cách nàng không xa, là Tần Diệc Dao và Thịnh Dục Ly phối hợp chiến đấu cùng nhau.

"Thật là càng ngày càng náo nhiệt." Trên đồi núi, Cơ Nghiêu Họa nhìn hình ảnh trên chiến trường. Tròng mắt chậm rãi híp híp, khóe miệng cong lên ý cười khó hiểu.

Doanh Trạch chợt rút binh khí, nhảy xuống đồi núi phóng tới chiến trường.

Cơ Nghiêu Họa sửng sốt, chợt nở nụ cười: "Điên rồi điên rồi, đều điên rồi. Cũng được, nếu muốn điên, vậy mọi người cùng nhau điên!" Dứt lời hắn cũng nhảy xuống, đuổi theo Doanh Trạch.

Doanh Trạch và Cơ Nghiêu Họa vừa động, người Doanh gia và Cơ gia đương nhiên không thể đứng đó.

Mà Doanh gia và Cơ gia vừa động, một số gia tộc bắt đầu nhập chiến. Trong đó bao gồm Thịnh gia, Tưởng gia, Hàn gia, Nguyễn gia.

Tam trưởng lão Tang gia xoay người dặn dò hai chấp sự chiếu cố tốt đệ tử, tự mình cũng gia nhập theo đó.

Trong lúc nhất thời, sĩ khí Nhân tộc đại trướng, bên Thú tộc càng bị nghẹn khuất, để lại càng nhiều thi thể.

"Loạn rồi loạn rồi, mịa nó sao lại thế này? Người gia tộc đến góp vui làm cái gì?" Thống lĩnh Huyền Nguyệt lau vết máu trên mặt, khiếp sợ hô.

Thống lĩnh Cự Linh cười to: "Mặc kệ đi, mọi người gi3t thống khoái là được!"

"Bọn họ đều đi rồi, chúng ta cứ đứng vậy có sao không?" Ở nơi nào đó, đôi mắt Bạch Li chớp động ánh sáng muốn thử.

"Vậy cùng nhau lên đi!" Ngân Trần tán đồng.

Ngay sau đó hai người biến thành hai tia sáng nhắm tới chiến trường Nhật Mộ thảo nguyên. Bọn họ vừa động, Nguyên Nguyên không kìm chế được lôi kéo Kinh Hải: "Đi, tiểu sư thúc mang ngươi đi đại khai sát giới!"

Kinh Hải còn chưa kịp nói, đã bị Nguyên Nguyên mang đi.

Ấu Hà và Hoa Nguyệt nhìn nhau, hai người cũng lấy binh khí đi theo.

Còn lại ba người Tuyết Gia, Huyễn Nhã và Huyễn Khuê đứng nơi xa.

Huyễn Nhã cười nói: "Đối với chúng ta cũng không tệ, nếu Thiếu chủ trách tội ít nhất cũng không trách đến chúng ta được." Nói xong, nàng biến mất tại chỗ.

Ánh mắt Tuyết Gia chợt lóe, đuổi theo cùng Huyễn Khuê.

Nhật Mộ thảo nguyên đã sớm không còn là đại vây săn khai vị dành cho giới Lưu Khách, mà biến thành cuộc săn thú cộng đồng. Những nhóm gia tộc vốn chỉ làm khán giả xem xét, cũng đều sôi nổi gia nhập, ở lại chỗ chỉ còn số ít đệ tử trẻ tuổi nhát gan không dám tiến lên.

Đương nhiên, cũng có một số đệ tử bị nhiệt huyết khơi mào, không màng tất cả gia nhập. Chỉ là không được bao lâu lại bị trưởng bối gia tộc túm về.

Bởi trên chiến trường, chỉ nhiệt huyết thôi chưa đủ, mà cần phải có bản lĩnh và thế lực!

Trên đỉnh núi phía xa, Tư Mạch dáng người cao lớn đứng thẳng tắp. Trong lòng hắn còn ôm một con thỏ, trên cổ con thỏ có tròng cái vòng vàng.

Mà lúc này, con thỏ vừa ngủ dậy đã phẫn nộ không thôi vì trên cổ có thêm cái vòng.

"A, người nên xuất hiện, không nên xuất hiện, đều tới. " Ánh mắt Tư Mạch nhìn chằm chằm Mộ Khinh Ca, đương nhiên thấy được Hàn Thải Thải luôn theo sát nàng.

Đáy mắt Tư Mạch xẹt qua hàn quang, cười nói: "Vậy kết thúc đi."

Dứt lời, hắn chợt bóp cổ Hống, buộc nó gầm lên giận dữ.

"Rống!!!"