Thời gian thi đấu với Cơ Nghiêu Họa, chỉ còn một ngày.
Tần Diệc Dao đi vào doanh địa Long Nha.
Mặc Dương dẫn nàng tới chủ trướng, Tần Diệc Dao ngơ ngẩn nhìn Tư Mạch. Cảm xúc trong lòng phức tạp. Nàng quỳ dưới đất, cúi đầu hành lễ: "Thánh Vương bệ hạ."
"Tiểu Ca nhi đang bế quan." Đối với nữ tử từng có hôn ước với Mộ Khinh Ca, giọng điệu Tư Mạch cũng không thể tốt được.
Tần Diệc Dao lấy ra xấp tư liệu tình báo về Cơ Nghiêu Họa mà mình thu thập mấy ngày nay, trình hai tay qua đầu, thấp giọng nói: "Đây là một ít tin tức về Cơ Nghiêu Họa mà ta thu thập được, thỉnh cầu Thánh Vương bệ hạ chuyển giao cho Khinh Ca."
Tình báo bay ra khỏi tay nàng, dừng lên mặt bàn trước Tư Mạch.
"Tần Diệc Dao cáo từ." Giao tình báo, Tần Diệc Dao rời khỏi chủ trướng, đi ra doanh địa Long Nha.
Tư Mạch cười đạm, lẩm bẩm: "Là một người thông minh."
...
Thời gian trôi nhanh, đêm trước ngày tỷ thí.
Mộ Khinh Ca ra khỏi không gian, rơi vào cái ôm quen thuộc. Mộ Khinh Ca cong môi ôm lấy đối phương, cọ mặt vào lòng hắn.
"Thế nào?" Tư Mạch cưng chiều hỏi.
Biểu cảm Mộ Khinh Ca không cho ra ngưng trọng gì, chỉ thản nhiên nói: "Tuy không có đột phá, nhưng cũng coi như có thu hoạch."
Tư Mạch gật đầu: "Việc tu luyện chú ý nước chảy thành sông, không gấp được."
Mộ Khinh Ca tán đồng gật đầu, đồng thời hỏi: "Mấy ngày nay Nhật Mộ thảo nguyên có vẻ náo nhiệt?"
Tư Mạch ôm nàng ngồi xuống, kể lại từng chuyện phát sinh mấy ngày nay: "Người phái đi Thương Lan sơn mạch đã trở về, không tìm ra được cái gì. Thật ra Thú tộc tương đối táo bạo là do Hống gi3t quá nhiều, nên khơi dậy thú tính của chúng."
"Thì ra là vậy!" Mộ Khinh Ca nhướng mày.
"Ừm, mấy ngày nay có rất nhiều người đặt cược về nàng, cho nên ta cũng mở một cái..." Tư Mạch kể về chuyện đánh cược.
Mộ Khinh Ca nghe xong, trừng lớn mắt nhìn hắn: "Một ăn trăm, tên nam nhân phá của này, chàng không sợ thua ch3t à!"
"Ta rất có niềm tin vào Tiểu Ca nhi nhà ta!" Tư Mạch chu môi.
Ha hả!
Mộ Khinh Ca co rút khóe miệng, vì để không thua đến táng gia bại sản, nàng phải liều mạng!
"Vị công chúa Tần quốc kia tới tìm nàng, còn đưa nàng tình báo về Cơ Nghiêu Họa. Ta đã xem qua, tác dụng không lớn, nhưng có ít còn hơn không." Tư Mạch lại nói.
Mộ Khinh Ca gật đầu: "Nàng ấy có tâm."
"Đồ đệ kia của nàng, bị ta ném đến Thương Lan sơn mạch rồi." Tư Mạch lại tung ra một tin lớn.
Mộ Khinh Ca chớp chớp mắt, khép lại cái miệng mở lớn, hỏi: "Vì sao?"
"Bởi vì hắn mang huyết mạch Kinh gia, chỉ là huyết mạch chưa thức tỉnh thôi. Nếu không thể đưa đến Kinh gia thức tỉnh, vậy chỉ có thể dùng cách khác giúp hắn thức tỉnh." Tư Mạch trả lời đến đương nhiên.
"Hắn thực sự có quan hệ với Kinh gia!" Mộ Khinh Ca lại kinh ngạc.
Tư Mạch gật đầu: "Đúng là huyết mạch Kinh gia."
"Vậy sao hắn lại xuất hiện ở làng chài Nam châu? Hơn nữa Kinh Phượng Vũ từng nói, Kinh gia không có huyết mạch lưu lạc." Mộ Khinh Ca khiếp sợ nói.
"Vậy chỉ có thể hỏi hắn." Tư Mạch chậm rãi lắc đầu.
Mộ Khinh Ca cười khổ: "Chỉ sợ chính hắn còn không biết, có vẻ phụ thân hắn là người Kinh gia." Nàng im lặng một lúc, suy đoán: "Có lẽ huyết mạch phụ thân hắn không thức tỉnh, nên bị bắt rời khỏi gia tộc, chuyển tới Nam châu thành thân sinh con. Nhưng lại không cam lòng với cuộc sống bình phàm, cho nên rời nhà tìm con đường trở nên mạnh mẽ."
"Nếu hắn thành công thức tỉnh huyết mạch, vậy phải chăm chú bồi dưỡng, mai sau trở thành trợ lực lớn cho nàng." Tư Mạch nói.
Mộ Khinh Ca gật đầu.
"Còn có... Hàn Thải Thải tới tìm nàng, sau đó xém chút bị ta gi3t." Tư Mạch cuối cùng nói.
Mộ Khinh Ca co khóe miệng, nhìn hắn.
"Nếu ta thật sự gi3t hắn, nàng sẽ thế nào? Có hận ta không?" Tư Mạch chợt hỏi.
"..." Mộ Khinh Ca trầm mặc.
Nàng chưa bao giờ nghĩ tới vấn đề này. Hàn Thải Thải có tình với nàng, nàng biết và vẫn luôn cự tuyệt. Nhưng bỏ qua điểm này, hắn cũng là bằng hữu nàng tán thưởng.
Nếu bằng hữu của mình bị Tư Mạch gi3t ch3t, nàng sẽ làm gì?
Mộ Khinh Ca chậm rãi lắc đầu, nhìn về phía Tư Mạch: "Chàng để ý hắn chỉ bởi vì hắn có tình cảm với ta. Ta đáp ứng chàng, ta sẽ xử lý tốt, sẽ không để hắn có bất kỳ hy vọng nào."
Tư Mạch nhìn nàng, chậm rãi cười nói: "Nếu hắn không gây ra chuyện khiến ta phẫn nộ, ta có thể không gi3t hắn."
Mộ Khinh Ca cười khẽ: "Nếu hắn thật gây ra chuyện gì không nên làm, không cần chàng ra tay, ta cũng sẽ gi3t hắn."
Câu nói này thành công lấy lòng Tư Mạch.
Hắn oán giận Mộ Khinh Ca: "Hắn nói ta không dám gi3t hắn, bởi vì sợ nàng sẽ vì thế mà hận ta."
Ách!
"Hắn thật sự vô sỉ như vậy?" Mộ Khinh Ca chớp mắt hỏi.
Tư Mạch gật đầu, dáng vẻ đáng thương cứ như người bị uy hiếp là hắn mới đúng.
Mộ Khinh Ca duỗi tay vỗ vỗ má hắn: "Ta tin tưởng nếu chàng thật sự muốn gi3t hắn, vậy ắt có lý do."
"Tiểu Ca nhi, nếu hắn muốn bảo nàng rời khỏi ta, vậy làm sao bây giờ?" Tư Mạch thưởng thức ngón tay Mộ Khinh Ca, thấp giọng hỏi.
Mộ Khinh Ca sửng sốt, nói: "Đùa gì vậy? Chàng là của ta, ta sẽ không làm ra chuyện bội tình bạc nghĩa. Với cả chuyện của chúng ta, hắn quản không được." Mộ Khinh Ca nhận định Tư Mạch là ghen tị, còn là bình dấm chua siêu lớn!
Cho nên việc đầu tiên nàng làm là trấn an tốt nam nhân hay ghen này!
Vấn đề khác, tạm thời vứt sang một bên đã.
"Chính nàng nói ra, cần phải nhớ kỹ. Nếu nàng dám bội tình bạc nghĩa, ta sẽ khiến nàng cả đời không xuống giường được!" Tư Mạch uy hiếp.
Nghe lời nói đầy hàm nghĩa của hắn, Mộ Khinh Ca xấu hổ: "Khụ khụ."
"Yên tâm đi, mai nàng phải đấu Cơ Nghiêu Họa. Đêm nay ta sẽ không giày vò nàng." Tư Mạch thiện giải nhân ý.
Mộ Khinh Ca trộm thở phào, vỗ ng.ự.c Tư Mạch hỏi: "Ngày mai chàng sẽ đi sao?"
"Tiểu Ca nhi hy vọng ta đi sao?" Tư Mạch hỏi lại.
Mộ Khinh Ca thành thật: "Đi thì được, nhưng vô luận phát sinh chuyện gì, chàng không thể nhúng tay."
Tư Mạch nhướng cao mày: "Tiểu Ca nhi muốn tra tấn ta!" Muốn hắn nhìn Mộ Khinh Ca bị thương sao? Xin lỗi, hắn không làm được.
"Nếu không làm được, vậy chàng ở đây chờ ta, không được đi!" Mộ Khinh Ca chớp chớp mắt, cười nói.
Tư Mạch sửng sốt, phát hiện nữ nhân đang chờ hắn ở chỗ này.
Vòng vo một vòng, chính là không cho hắn ra tay.
Tư Mạch thở dài, rũ mắt trầm mặc.
Hồi lâu, hắn mới thỏa hiệp: "Đáp ứng ta, đừng để mình bị thương quá nghiêm trọng. Nếu không, ta sẽ không nhịn được gi3t người."
"Được." Mộ Khinh Ca trả lời.
Nàng có thể cảm nhận được cảm xúc Tư Mạch, tựa như lúc ở không gian thí luyện nàng bị buộc đồng quy vu tận, hại Tư Mạch hao phí vạn năm tu vi cứu nàng. Sau khi nàng biết chuyện này, hận không thể gi3t những kẻ bức bách nàng một trăm lần, ch3t rồi thì quất xác, không còn thi thể thì xé hồn, tóm lại phải hồn phi phách tán mới thỏa sát ý trong lòng nàng.
Nàng đối với Tư Mạch là thế, Tư Mạch sao lại không phải vậy?
Cho nên, nàng không mong Tư Mạch đi xem nàng bị thương, không mong hắn đau lòng.
Ngày mai tỷ thí, bị thương là không tránh được, cho nên dứt khoát không cho hắn đi.
"Nghỉ ngơi sớm đi." Tư Mạch ôm Mộ Khinh Ca nằm xuống giường.
Cũng tuân thủ lời hứa, không làm gì chỉ ôm nàng cùng ngủ.
...
Ba ngày đã qua, hôm nay thời tiết ở Nhật Mộ thảo nguyên rất tốt. Trời trong mây thoáng, ánh sáng mặt trời chiếu xuống khắp nơi. Cỏ xanh đung đưa theo gió như mặt biển gợn sóng.
Mười mấy vạn người hạ trại ở Nhật Mộ thảo nguyên đã đến chỗ tỷ thí từ sớm, tìm vị trí ngồi xem tuyệt hảo.
Nơi thi đấu được chọn là ở trung tâm Nhật Mộ thảo nguyên.
Có đủ không gian để hai bên thi triển, cũng có thể khiến mười mấy vạn người đồng thời làm khán giả được.
Trận tỷ thí này, không cần giám khảo.
Trong ba trăm chiêu, Mộ Khinh Ca không thể đả thương Cơ Nghiêu Họa, tính là thua.
Trong ba trăm chiêu, nếu nàng có thể đả thương Cơ Nghiêu Họa, tính là nàng thắng!
Nhưng cơ hồ tuyệt đại bộ phận người đều cho rằng Mộ Khinh Ca không thể đả thương Cơ Nghiêu Họa trong ba trăm chiêu, cho dù hắn áp tu vi ngang bằng Mộ Khinh Ca.
Ba tên thống lĩnh Lưu Khách, cũng tới.
Bọn hắn ngồi trò chuyện với người gia tộc rất vui, không biết là từng có giao tình hay là vì hợp tác sắp tới.
Doanh Trạch cũng sớm tới đây, vẻ mặt hắn lạnh nhạt trước sau như một, không nhìn ra cảm xúc gì.
Người quen Mộ Khinh Ca đều xuất hiện. Hàn Thải Thải, Tần Diệc Dao, Thịnh Dục Ly, Tưởng Thiên Hạo, Tang Tuyết Vũ, Tang Dực Trần, đi sau họ còn có Hàn Y Nhân, Nguyễn Thanh Liên, người Tang gia.
Chỉ là những người này không đứng chung một chỗ, đều phân tán ra các nơi.
Long Nha Vệ cũng tới trước một bước, bọn Bạch Li đều trình diện toàn bộ, ngoại trừ Kinh Hải bị ném tới Thương Lan sơn mạch. Bọn họ chiếm cứ một phương, đều im lặng, không ít người muốn dò xét vài phần hư thật từ biểu cảm bọn họ, nhưng đều không có thu hoạch.
Hàn Thải Thải khẩn trương chờ đợi, hắn hy vọng Mộ Khinh Ca đừng xuất hiện, cùng lắm thì nhận thua.
Nhưng hắn biết đây là chuyện không thể nào.
Hơn nữa, trong lòng hắn có một việc muốn nói cho Mộ Khinh Ca. Cho nên hôm nay hắn nhất định phải gặp được nàng, nói cho nàng phải rời khỏi nam nhân nguy hiểm kia, bọn họ căn bản không phải người cùng một thế giới!
Đột nhiên trên bầu trời nổi phong ba.
Gió xoáy tan đi, Cơ Nghiêu Họa xuất hiện trước mặt mọi người.
"Oa! Hắn chính là Cơ gia thiếu chủ, đệ nhị Thanh Anh Bảng! Thật soái!"
"Phong độ nhẹ nhàng, quả nhiên là công tử thế gia, khí độ bất phàm!"
"Cơ thiếu chủ lợi hại như vậy, trận chiến hôm nay thắng chắc rồi!"
"Mau xem, Cơ thiếu chủ cười rộ lên thật đẹp mắt, thật bình dị gần gũi."
Cơ Nghiêu Họa vừa xuất hiện, đã đưa tới vô số nữ tử thét chói tai. Vô luận là trường hợp gì, thế giới nào, thực lực cường đại, gia thế phong phú, nam nữ có diện mạo xuất chúng luôn là đối tượng chúng nữ ái mộ.
"Tuyết Vũ..." Ánh mắt Tang Dực Trần lo lắng nhìn sang Tang Tuyết Vũ.
Sắc mặt Tang Tuyết Vũ cũng không tốt hơn. Tâm nàng loạn như ma, cảm thấy mình không thể xử lý những việc này. Mới vừa gặp Mộ Khinh Ca, bản thân đã rước lấy bao phiền toái cho đối phương, nàng thật sự hận mình.
"Đừng tự trách, chuyện này không liên quan đến ngươi." Tang Dực Trần an ủi nói. Hắn nhìn Cơ Nghiêu Họa cười tủm tỉm, thanh âm cực thấp: "Nếu hắn dám đả thương đại tỷ, ta nhất định sẽ không tha hắn! Hiện tại đánh không lại, ta sẽ khắc khổ tu luyện, sớm muộn cũng sẽ lật đổ hắn, báo thù cho đại tỷ!"
"Cơ Nghiêu Họa đã tới rồi, Mộ Khinh Ca ở đâu?" Cơ Nghiêu Họa nhìn chung quanh một vòng, rót linh lực vào thanh âm, hô lớn.