Cơ Nghiêu Họa che lại vết thương, cả người lạnh băng. Hàm răng run lên cầm cập, sắc mặt tái nhợt không còn tiêu sái như trước ngẩng lên nhìn Doanh Trạch: "Ngươi cũng cho rằng ta không ốm mà la sao?"
Doanh Trạch cho hắn ánh mắt "đích xác là thế".
Cơ Nghiêu Họa khóc không ra nước mắt, lại biểu đạt lần nữa: "Ta thật sự rất đau! Rất đau! Rất đau!"
Doanh Trạch lại nói: "Bao người đã tới xem cho ngươi, đều nói chỉ bị thương da thịt. Ăn đan dược vào là thương thế của ngươi sẽ nhanh lành lại."
"Nhưng vẫn đauuu!" Cơ Nghiêu Họa hít khí lạnh.
Doanh Trạch nhìn hắn một lát, đứng lên ra ngoài: "Ta đi đây."
"Từ đã, ngươi đi đâu?" Cơ Nghiêu Họa vội hỏi.
"Nếu ngươi không sao, vậy ta không cần ở lại. Hôm nay thua hai trận, ngươi hẳn nên về tu luyện cho tốt đi." Doanh Trạch dừng bước, nói.
Khuôn mặt tuấn tú của Cơ Nghiêu Họa đau đến vặn vẹo. Hắn đấm một quyền xuống giường, cắn răng: "Đáng ch3t, ta cư nhiên không biết mình bị đánh bại bởi ai. Ta còn không nhớ rõ mặt hắn, không nhớ được!"
Hắn nói lời này khiến Doanh Trạch nghi hoặc, thanh âm lạnh nhạt: "Ta cũng không nhớ rõ. Rõ ràng thấy được, nhưng không nhớ được, đúng là kỳ quái."
"Ta nói mà, người đó cổ quái thật sự! Ta cảm thấy hắn rõ ràng tới báo thù cho Mộ Khinh Ca!" Cơ Nghiêu Họa nghe Doanh Trạch nói, đôi mắt lập tức sáng lên.
Nhưng hắn vừa nói ra, Doanh Trạch lại quay đầu nhìn hắn, ánh sáng trong mắt biến hóa: "Đừng có chuyện gì cũng đổ lên đầu hắn."
Cơ Nghiêu Họa hơi mở miệng, giận sôi máu mắng Doanh Trạch: "Này, có phải ngươi quan tâm đến tên kia quá mức rồi không hả?"
Doanh Trạch lạnh lùng nói: "Ta nói rồi, hắn là đối thủ ta nhìn trúng."
Ném xuống lời này, Doanh Trạch khốc khốc ra khỏi trướng Cơ Nghiêu Họa.
Cơ Nghiêu Họa muốn gọi hắn lại, nhưng chợt biến sắc, thân thể quay cuồng đau đớn khiến hắn lăn xuống giường.
Đệ nhị Thanh Anh Bảng chật vật như thế, quả thực hiếm có!
...
Chờ Mộ Khinh Ca lại xuất hiện trước mặt mọi người, trăng đã lên cao. Nàng âm trầm đỡ eo ra khỏi chủ trướng, gân cổ hô: "Ấu Hà, Ấu Hà chủ tử nhà ngươi đói bụng!"
Đáng ch3t, nàng lại thua trong tay nam nhân kia!
Năng lực khôi phục có mạnh đi nữa cũng không đọ lại người nào đó dư thừa tinh lực, quả thực như cái máy!
Trời mới biết hắn làm cẩu độc thân mấy vạn năm, làm thế nào vượt qua?
Nội tâm Mộ Khinh Ca rít gào.
Nghe được thanh âm Mộ Khinh Ca, Ấu Hà lập tức chuẩn bị đồ ăn bưng hết vào, đặt lên cái bàn ở gian ngoài chủ trướng.
Nhìn đồ ăn muôn màu muôn vẻ, Mộ Khinh Ca lập tức ăn ngấu nghiến.
Cứ như mấy ngày mấy đêm không được ăn cơm no vậy.
Ấu Hà kinh ngạc nhìn nàng, nửa ngày mới hồi phục tinh thần, nhắc nhở Mộ Khinh Ca: "Chủ tử, ở đây còn có phần của đại nhân."
Mộ Khinh Ca sửng sốt, lập tức hung tợn nói: "Mặc kệ hắn! Tên kia không cần ăn cơm, vẫn sống rất tốt." Chỉ cần để hắn... hừ!
Mộ Khinh Ca cắn ngụm đùi gà, hung hăng xé xuống.
Dáng vẻ nhai nuốt dữ tợn kia, cứ như thịt trong miệng là Tư Mạch vậy.
Ấu Hà bị dọa sợ, vội rời khỏi chủ trướng.
Chờ Ấu Hà đi rồi, một cơn gió thổi qua, người nào đó ngồi bên cạnh Mộ Khinh Ca ôm nàng vào lòng, không hề ngại cặp móng vuốt đầy dầu mỡ kia.
"Là ai nói ta không cần ăn cơm?" Đôi mắt hổ phách chứa tươi cười thỏa mãn.
Một bên má Mộ Khinh Ca đang phình ra, nhìn hắn cười lạnh lùng: "Chàng còn chưa ăn sao? Ăn no rồi lại tái chiến ba trăm hiệp?"
"Tiểu Ca nhi nguyện ý, ta đương nhiên phụng bồi." Người nào đó lập tức sáng mắt.
Mộ Khinh Ca biến sắc, lập tức che hai tay lên trước mặt, ánh mắt cảnh giác: "Ta cảm thấy chúng ta nên nghiêm túc thảo luận vấn đề tần suất và số lần trên giường!"
"Tiểu Ca nhi định nhận thua?" Tư Mạch nheo mắt, khóe miệng cong lên ý cười như có như không.
Vừa nghe đến hai chữ "nhận thua", Mộ Khinh Ca lập tức bật công tắc nguy hiểm.
Nàng cười lạnh lùng, ném đùi gà xuống, trực tiếp nắm vạt áo nam nhân cười dữ dằn: "Trong từ điển của ta không có hai từ nhận thua!"
"Ồ?" Tư Mạch nhấc mắt.
Mộ Khinh Ca cười lạnh lùng, chủ động mời chiến: "Đi! Xem xem là ai nhận thua."
...
Ngày thứ hai, Mộ Khinh Ca thần thanh khí sảng xuất hiện trước mặt mọi người. Đuôi mày khóe mắt đều tràn ngập sự sung sướng khó tả.
Không ai biết tối qua sau khi nàng khiêu khích Tư Mạch xong, lại ném hắn qua một bên rồi tự mình trốn vào không gian, là cảm giác sảng khoái cỡ nào!
Quả thực có cảm giác muốn chuyển mình nha!
Sáng nay đi ra từ không gian, đối mặt với cặp mắt u oán kia, nàng biết mình thắng rồi.
"Xem hắn dám khoe khoang trước mặt ta không!" Mộ Khinh Ca cười toe.
Mộ Khinh Ca tâm tình sung sướng sai người dọn ghế lười ra, an trí lên đài cao ngoài trướng, rồi mang điểm tâm trái cây thoải mái thích ý nằm dựa vào, nhìn Long Nha Vệ huấn luyện.
Mấy người Huyễn Khuê nghe nàng chỉ đạo, tiến hành huấn luyện súng bắn tỉa.
Thực hiển nhiên, mấy ngày nay bọn họ tiến bộ rất nhanh.
Ngày mai tiến vào Thương Lan sơn mạch, chính là nơi huấn luyện cho bọn họ thực chiến, thể hiện tài năng!
Đối với biểu hiện của Huyễn Khuê, Mộ Khinh Ca rất chờ mong.
"Tiểu tước gia, Tam trưởng lão Tang gia ở ngoài cửa cầu kiến." Mặc Dương chợt đi tới trước đài cao, báo Mộ Khinh Ca.
Mộ Khinh Ca thu lại vẻ mặt thích ý, đứng dậy, đôi mắt xẹt qua u quang.
Quả nhiên vẫn tới!
Mộ Khinh Ca quay người vào chủ trướng, phân phó Mặc Dương: "Dẫn họ vào."
Mặc Dương lĩnh mệnh lui.
Chỉ chốc lát, Mặc Dương dẫn theo đám người Tam trưởng lão đi vào chủ trướng.
Trong trướng, Mộ Khinh Ca ngồi ở chủ vị. Trái phải nàng là Bạch Li và Ngân Trần. Sau lưng nàng là bốn tỳ nữ đi theo.
Ấu Hà, Hoa Nguyệt, Tuyết Gia, Huyễn Nhã.
"Tiểu Tước gia, người đã đưa tới." Mặc Dương phục mệnh.
Mộ Khinh Ca nhẹ gật đầu, Mặc Dương đi tới phía bên phải Mộ Khinh Ca, cầm kiếm đứng.
Người đứng ở chủ trướng ngoại trừ Tam trưởng lão Tang gia và tỷ đệ Tang Tuyết Vũ, còn có hai thiếu nam thiếu nữ Tang gia, chỉ là Mộ Khinh Ca không có ấn tượng gì với họ.
Tư thế bày ra, khiến người ta khó sờ thấu thái độ của Mộ Khinh Ca.
Tam trưởng lão đang do dự nên mở miệng thế nào, lại nghe được Mộ Khinh Ca ngồi ở chủ vị lên tiếng: "Tang trưởng lão mời ngồi."
Tam trưởng lão vội gật đầu, đi tới ghế ngồi Mộ Khinh Ca chỉ.
Bốn người Tuyết Vũ tự động đứng sau lưng hắn.
Nàng và Tang Dực Trần rất quy củ, không nhìn loạn. Thứ nhất, họ đã tới chủ trướng một lần, không còn tò mò với bài trí nơi đây. Thứ hai là, họ không hy vọng mình mất mặt trước đại tỷ mình sùng bái nhất.
Mà Tang Chỉ Lan và Tang Dã thì khác. Hai người vừa vào, lập tức tò mò ngắm nghía xung quanh, thậm chí còn lớn mật xem đám người Mộ Khinh Ca.
Tam trưởng lão ho nhẹ một tiếng, ngăn cản bọn họ thất lễ.
Hắn vốn chỉ định mang theo Tang Tuyết Vũ và Tang Dực Trần tới, nhưng trước khi xuất phát lại gặp được Tang Chỉ Lan và Tang Dã ch3t sống muốn đi theo tới đây.
"Tam trưởng lão tới doanh địa Long Nha, là có việc?" Mộ Khinh Ca nhàn nhạt mở miệng, dáng vẻ việc công xử theo phép công.
Tam trưởng lão hơi mỉm cười, vung tay lên. Dưới mặt đất có thêm ba món Bảo khí luyện chế hoàn mỹ: "Không dối gạt Mộ công tử, lần này lão hủ tới là muốn ủy thác Long Nha một việc. Ngày mai chính là ngày tiến vào Thương Lan sơn mạch, đại vây săn các năm trước cũng có rất nhiều gia tộc ủy thác đoàn đội Lưu Khách, muốn để đệ tử trẻ tuổi của mình có cơ hội đi Thương Lan sơn mạch rèn luyện. Cho nên hiện tại ta muốn ủy thác Long Nha mang theo vài vãn bối Tang gia ta vào núi, bảo hộ họ an toàn. Ba món Bảo khí chính là thù lao ủy thác."
Ba món Bảo khí Tang gia nếu công khai rao bán bên ngoài, mỗi kiện ít nhất có thể mua được một trăm linh thạch trung cấp.
Mà ba món, tổng giá trị tối thiểu phải ở mức ba trăm linh thạch trung cấp.
Tang gia khai bảng giá như vậy, đích xác không coi là chiếm tiện nghi.
Nếu thay thành đoàn đội Lưu Khách khác, sợ là đã sớm gật đầu đồng ý.
Nhưng, nơi này là Long Nha.
Binh khí Long Nha do một tay Mộ Khinh Ca chế tạo. Thời điểm ở Lâm Xuyên cũng đã đổi mới lên cấp bậc Bảo khí.
Cho nên hiện tại Tam trưởng lão lấy ra ba món Bảo khí, Mộ Khinh Ca vẫn chưa xem vào mắt.
Đừng nói nàng, ngay cả bọn Mặc Dương cũng không xem vào mắt.
Thần sắc bọn họ nhàn nhạt thiếu hứng thú, khiến Tam trưởng lão không khỏi có chút xấu hổ.
Tang Chỉ Lan mau miệng: "Các ngươi đây là thái độ gì? Các ngươi biết binh khí Tang gia ở bên ngoài rất khó cầu không? Ba món Bảo khí, thật sự là quá để mắt các ngươi."
Nàng ta nói chuyện vốn cay nghiệt, ban đầu có chút hảo cảm với Mộ Khinh Ca, bây giờ nhìn thấy thái độ không hề tỏ ra biểu tình nên có khi nhìn binh khí Tang gia của nàng, tất cả đều biến thành hư ảo.
"Binh khí Tang gia luyện chế rất ghê gớm sao?" Tang Chỉ Lan nói, dẫn tới Mặc Dương lạnh lẽo trả về một câu.
Hắn trước giờ rất ít cãi nhau, lần này chủ động mở miệng, xem ra rất khó chịu với thái độ của Tang Chỉ Lan!
"Ngươi nói cái gì!"
"Một đám nhà quê!"
Tang Chỉ Lan và Tang Dã mở miệng châm chọc.
Cho dù Tang tộc xuống dốc, nhưng trong mắt bọn họ, vẫn là cổ tộc cao cao tại thượng, là người có thiên phú huyết mạch khác biệt với gia tộc khác. Huống chi chỉ là Lưu Khách không có gia tộc dựa vào?
Thái độ hai người khiến sắc mặt Tang Tuyết Vũ và Tang Dực Trần đều trầm xuống.
Bọn họ được Tang gia nuôi dưỡng không sai, nhưng đối mặt với tỷ ruột, bọn họ vẫn lựa chọn đứng về phía Mộ Khinh Ca. Đặc biệt còn là kẻ thường xuyên nói năng lỗ mã.ng đối nghịch với bọn họ là Tang Chỉ Lan và Tang Dã.
"Đều câm miệng, nơi này đến phiên các ngươi nói sao?" Tam trưởng lão quát ngưng.
Hắn không hy vọng Tang Chỉ Lan và Tang Dã phá hư kế hoạch của hắn.
Nếu muốn bảo hộ hậu bối nhà mình, chọn đội ngũ Lưu Khách nào mà không được? Lựa chọn Long Nha là mong có thể mượn cơ hội xúc tiến Mộ Khinh Ca và Tang Tuyết Vũ ở chung. Một khi hai người ở cùng nhau, lấy danh khí hiện giờ của Mộ Khinh Ca và Long Nha, đối với Tang gia sẽ là trợ lực rất lớn!
Đương nhiên hắn sẽ không cưỡng ép Tang Tuyết Vũ ở chung với người mình không thích. Chính là nhìn ra Tang Tuyết Vũ đối đãi Mộ Khinh Ca không bình thường, hắn mới làm vậy.
"Tang trưởng lão, ba món Bảo khí này, mời lấy về cho." Mộ Khinh Ca mở miệng.
Mà lời nàng nói, khiến năm người Tang gia đều lắp bắp kinh hãi.
Vô luận là Tam trưởng lão, hay tỷ đệ Tang Tuyết Vũ, hay hai người Tang Chỉ Lan, bọn họ đều có cùng ý nghĩ chính là...