Tiếng súng vang trong rừng kinh động đến muông thú.
Một con Địa Long Lân Giáp rống lên rồi ngã gục, không kịp trăn trối.
Bóng người nhanh chóng xuyên qua rừng, tới chỗ Địa Long Lân Giáp. Con thú này tuy trong tên có một từ long, nhưng không hề liên quan đến Long tộc.
Hình dáng giống thằn lằn hơn, chẳng qua cái đầu dữ dợn trông na ná rồng.
Lân Giáp Địa Long có lực công kích không mạnh, nhưng lực phòng ngự không tệ, cơ hồ đạt tới trình độ Ngân cảnh tầng sáu. Lân giáp trên người giống như Bảo khí khó phá vỡ.
Nam tử mặc y phục giáp nhẹ, tới bên Lân Giáp Địa Long xác định nó đã ch3t rồi mới lấy chủy thủ ra, thủ pháp thuần thục đào thú hạch. Lại tốn thêm sức mồ hôi đầy đầu, mới lột hoàn chỉnh lân giáp nó xuống.
Cẩn thận cất về, hắn mới chặt bỏ hai chân của Địa Long, sau đó nhanh chóng rời đi.
Ở một góc khác trong rừng, Huyễn Khuê nằm rạp dưới đất, súng ngắm nhắm chuẩn vào một con báo gấm đang đi săn cách đó hơn hai mươi dặm.
Con báo gấm này đã đạt tới tu vi Ngân cảnh tầng bốn, mạnh hơn mấy tiểu cảnh giới so với Huyễn Khuê.
Hơn nữa báo gấm lấy tốc độ làm đầu, thời điểm nó đi săn, thân ảnh nhanh như chớp khó nắm bắt. Huyễn Khuê lẳng lặng chờ đợi thời cơ tốt nhất.
Đột nhiên con báo gấm một ngụm cắn cổ con mồi, thân ảnh chậm lại.
Nhưng vào lúc này, Huyễn Khuê bóp cò súng, hỏa dược do thú hạch chuyển hóa thành năng lượng, hình thành viên đạn b4n r4 xoay tròn khỏi nòng súng, cao tốc tiếp cận đôi mắt báo gấm.
Tiếng súng vang lên, báo gấm đang ăn theo đó đổ xuống.
Huyễn Khuê vui vẻ đứng dậy khỏi mặt đất, như mãnh thú nhảy vào rừng cây, tới chỗ báo gấm.
Chờ hắn trở về, trong tay có thêm tấm da báo hoàn chỉnh. Bởi vì vết thương nằm ở mắt, nên tấm da báo không bị tổn hao gì.
Tiếng súng thi thoảng vang lên trong rừng.
Thương Lan sơn mạch rất lớn, kéo dài trăm dặm, thậm chí ngàn dặm. Tiếng súng bị nuốt dưới núi rừng, không khiến Lưu Khách khác chú ý.
Một ngày trôi qua, đến chạng vạng, nhóm bắn tỉa Long Nha Vệ đều trở về doanh địa tạm thời, hướng tới đại bản doanh do chủ soái Mộ Khinh Ca tọa trấn, nộp lên thành quả ngày hôm nay.
Mộ Khinh Ca ngồi lên tảng đá, trước mặt nàng là da thú và thú hạch bày la liệt dưới đất.
Mấy tên bắn súng bao gồm Huyễn Khuê đều cung kính quỳ một gối xuống.
Tỷ đệ Tang Tuyết Vũ và Tang Dực Trần tò mò đứng ở một bên, thỉnh thoảng đánh giá.
Tư Mạch vẫn đang ôm Hống, nhàn nhã lười nhác ngồi sau Mộ Khinh Ca cách đó không xa.
Tang Dực Trần và Tang Tuyết Vũ không đi theo nhóm bắn súng. Mộ Khinh Ca cũng không có hứng tôi luyện họ, chỉ bảo họ đi theo mình, bảo đảm không có gì phát sinh mà thôi.
Điều này không phải là không tín nhiệm, do bởi Long Nha Vệ có nhiệm vụ huấn luyện và mục tiêu cần hoàn thành.
Bọn họ mang theo Tang Tuyết Vũ và Tang Dực Trần, mới chân chính là trễ nãi.
Phía Mộ Khinh Ca, nàng chỉ mang theo nhóm bắn súng tiến hành đặc huấn, tương đối mà nói thì rảnh hơn nhiều.
Đôi mắt thấu triệt nhàn nhạt đảo qua da thú bày trước mặt, cuối cùng tầm mắt Mộ Khinh Ca dừng lại ở da Lân Giáp Địa Long.
"Tuyết Vũ, những linh thú này đều có tu vi rất cao. Thuộc hạ của lão đại sao làm được vậy? Cư nhiên có thể lột tấm da thú hoàn chỉnh xuống, hơn nữa bọn họ cũng không bị thương gì." Tang Dực Trần kinh ngạc, nhỏ giọng hỏi Tang Tuyết Vũ.
Tang Tuyết Vũ chậm rãi lắc đầu, ánh mắt cũng rất kinh hãi.
Nàng cảm thấy bản thân đánh giá sức chiến đấu của Long Nha rất cao rồi, nhưng tận mắt nhìn thấy, nàng cảm thấy thứ mình nhìn lúc trước chỉ là một góc băng sơn.
Long Nha, lợi hại hơn nàng tưởng nhiều!
Khiến người ta khó tưởng tượng chính là, bất kể tỷ tỷ của họ hay là Long Nha, đều đến từ vùng đất Lâm Xuyên mà Trung Cổ Giới luôn coi thường.
Có thể tưởng tượng, Mộ Khinh Ca hay Long Nha, là chói mắt cỡ nào ở Lâm Xuyên giới!
Trong mắt Tang Tuyết Vũ dần nhiễm một màu sắc.
Trước kia chỉ nghe mẫu thân kể. Hiện giờ tận mắt nhìn, khiến nàng càng thêm tò mò Lâm Xuyên, tò mò Mộ gia.
"Tiểu Tước gia, da Lân Giáp Địa Long rất kiên cố, thuộc hạ tốn rất nhiều sức mới lột ra được." Một Long Nha Vệ bắn ch3t Lân Giáp Địa Long lấy ra chủy thủ, hai tay đưa tới trước mặt Mộ Khinh Ca.
Mộ Khinh Ca nâng mắt, sở dĩ nàng chú ý tới Địa Long là bởi vì phần cắt da của nó, kỹ thuật cắt rất thô ráp đứt quãng, trông như bị xé rách.
Ánh mắt nàng dừng trên chủy thủ trong tay Long Nha Vệ. Vươn tay, chủy thủ bay lên hướng tới nàng.
Cổ tay hơi di động, Mộ Khinh Ca cầm chủy thủ.
Dao rút khỏi bao, lưỡi dao cùn lỗ chỗ và đầy khe hở.
"Đó là loại chủy thủ gì, tại sao mình chưa từng thấy qua?" Nhìn thấy chủy thủ thiết kế kỳ lạ do Mộ Khinh Ca tự mình làm, Tang Tuyết Vũ thấp giọng lẩm bẩm.
Nàng là thiên kiêu Tang gia, từ nhỏ đã thuộc lòng đồ phổ tất cả binh khí, thông hiểu kết cấu các loại binh khí.
Nhưng giờ phút này, nàng lại chưa từng thấy qua chủy thủ trong tay Mộ Khinh Ca.
Nhưng dù chưa thấy qua, nàng dựa vào thiên phú và trực giác cũng có thể nhận ra chỗ lợi hại và sắc bén của chủy thủ này.
"Một mặt của lưỡi dao là gai, có thể gây ra vết thương dữ tợn khó lành. Mặt khác lại nhẵn như gương, có thể chém đứt sợi tóc thổi qua. Lưỡi dao sắc bén có khe rãnh. Khi bị đâm chắc chắn sẽ chảy máu không ngừng dẫn đến mất mạng! Thiết kế thật lợi hại, rốt cuộc là xuất từ người nào?" Tang Tuyết Vũ nhẹ giọng lẩm bẩm, ánh mắt khiếp sợ.
Chủy thủ chỉ cần sắc bén đã là thượng phẩm. Đằng này cái trong tay Mộ Khinh Ca lại dung hợp công năng khác nhau, mỗi loại công năng đều phát huy tới cực hạn nghệ thuật gi3t chóc hoàn mỹ.
"Bọn họ có binh khí tốt như vậy, chẳng trách, chẳng trách họ khinh thường ba món Bảo khí của Tang gia!" Tang Tuyết Vũ thầm cảm thán.
"Thật là chủy thủ lợi hại, ta cũng muốn có một cái." Bên cạnh truyền ra thanh âm kinh ngạc và hâm mộ của Tang Dực Trần.
Mộ Khinh Ca quan sát chủy thủ rồi ném lại cho Long Nha Vệ. Người sau duỗi tay ra nhận, cất chủy thủ về.
"Xem ra trang bị hiện tại của các ngươi đúng là không đủ để ứng phó Thú tộc." Thanh âm Mộ Khinh Ca hơi trầm xuống. Lúc trước khi Kinh Hải chiến đấu với Độc Lang vương, nàng đã nhận thấy vấn đề này.
Nàng bảo bọn Huyễn Khuê khi huấn luyện ngắm bắn thì mang da thú và thú hạch về, là để nghiệm chứng chi tiết này.
Thực rõ ràng, nếu cận chiến, chắc chắn Long Nha Vệ sẽ tử thương. Mộ Khinh Ca không cho phép tình huống này phát sinh.
Suy tư một lát, Mộ Khinh Ca quay đầu nhìn sang Tang Tuyết Vũ.
Bị ánh mắt nàng đảo qua, Tang Tuyết Vũ lập tức thu liễm tâm thần, chờ nàng hỏi.
"Trong Trung Cổ Giới, binh khí Tang gia rất nổi danh. Nhưng những người khác, đặc biệt là Lưu Khách không thể mua được binh khí Tang gia thì làm thế nào?" Mộ Khinh Ca hỏi.
Tang Tuyết Vũ không cần nghĩ nhiều: "Ngoại trừ Tang gia sẽ có một số Luyện Khí Sư. Nếu có người mời được họ, cộng thêm cung cấp tài liệu, vậy bọn họ sẽ chế ra binh khí không tồi."
Mộ Khinh Ca hiểu rồi. "Xem ra, vấn đề vẫn nằm ở tài liệu luyện khí."
Long Nha Vệ của nàng có trang bị hoàn mỹ, chiến giáp và vũ khí đều do nàng tỉ mỉ thiết kế. Nhưng tài liệu lại xuất hiện chênh lệch.
Tài liệu luyện khí tốt có thể tăng cấp bậc binh khí không chỉ một bậc.
Ánh mắt Mộ Khinh Ca lại dừng trên da thú Lân Giáp Địa Long.
Lúc này, thanh âm Tang Tuyết Vũ lại vang lên lần hai: "Ở Trung Cổ Giới, có một số người có thể cảm nhận hỏa lực, nếu họ rèn giũa cũng có thể trở thành Luyện Đan Sư hoặc Luyện Khí Sư. Mà cảm nhận hỏa lực lại có khác biệt với thao túng. Trong Trung Cổ Giới ngoại trừ Tang gia, đa số Luyện Khí Sư đều có thể cảm nhận hỏa lực. Binh khí họ chế ra tuy không tồi nhưng không thể như Tang gia, kết hợp tài liệu hoàn mỹ, khai phá ra tiềm lực. Cho nên bọn họ luyện chế binh khí vẫn có chênh lệch nhất định với Tang gia."
Càng nói, Tang Tuyết Vũ bất tri bất giác toát ra một tia kiêu ngạo.
Một tia kiêu ngạo về huyết mạch Tang gia.
Mà Tang Dực Trần thì vẻ mặt cô đơn, tựa hồ thấy mất mát vì không thể kế thừa huyết mạch Tang gia.
Mộ Khinh Ca liếc Tang Tuyết Vũ, rồi nhìn Tang Dực Trần. Nàng từng nghe qua một lần, cho nên không thấy kinh ngạc.
Nếu toàn bộ binh khí Trung Cổ Giới đều do Tang gia chế tạo, vậy Tang gia cũng không đến mức suy thoái.
"Chỉ là đáng tiếc, hiện giờ nhân tài Tang gia điêu tàn, huyết mạch thế hệ sau càng nhạt hơn thế hệ trước. Tuy muội kế thừa huyết mạch Tang gia, nhưng đến nay vẫn không luyện chế được một kiện Thần khí, mà Dực Trần càng không có kế thừa huyết mạch Tang gia." Không biết có phải do Mộ Khinh Ca dẫn đề tài không, Tang Tuyết Vũ trở nên nói nhiều hơn, tựa hồ muốn Mộ Khinh Ca hiểu chút tình huống về Tang gia.
Mộ Khinh Ca chỉ nhàn nhạt nói: "Huyết mạch Mộ gia không kém."
Những lời này khiến ánh mắt ảm đạm của Tang Dực Trần vụt sáng. Vô luận Mộ Khinh Ca có tâm hay vô tâm, lời nói này không thể nghi ngờ chính là sự ủng hộ rất lớn!
Đúng vậy! Hắn là con cháu Mộ gia, cho dù không kế thừa huyết mạch Tang gia thì thế nào? Không thể luyện khí thì thế nào?
Tang Dực Trần được ủng hộ, sắc mặt Tang Tuyết Vũ lại tái nhợt, vội giải thích: "Lão đại, muội... muội không phải có ý đó."
Mộ Khinh Ca nhẹ gật đầu, không tiếp tục nói chuyện với họ nữa, mà cầm da Lân Giáp Địa Long trong tay. Vừa tiếp xúc nàng đã cảm nhận được trình độ cứng rắn của tấm da này, biết binh khí cấp bậc gì mới có thể dễ dàng phá vỡ tầng phòng ngự của Lân Giáp Địa Long.
"Lão đại, nếu huynh muốn dùng da Lân Giáp Địa Long làm áo giáp, muội có thể luyện chế cho huynh." Tang Tuyết Vũ chủ động nói.
Nàng rất muốn thể hiện chút giá trị bản thân trước mặt Mộ Khinh Ca, giống như nàng khổ học ở Tang gia nhiều năm là vì biểu hiện hôm nay.
Nhưng nàng lại không nhìn thấy nhóm Long Nha Vệ đang quỳ dưới đất sau khi nghe nàng nói, ánh mắt yên lặng hiện khinh thường và trào phúng.
Tiểu Tước gia nhà bọn họ cần người khác luyện khí?
Bản thân Tiểu Tước gia chính là cao thủ luyện khí đó được không?
Kỳ thật Tang Tuyết Vũ vẫn luôn không hỏi Mộ Khinh Ca có kế thừa huyết mạch Tang gia không, là vì nàng cho rằng không vào gia tộc thức tỉnh, dù Mộ Khinh Ca có huyết mạch cũng sẽ không tự biết.
Nàng căn bản không biết Mộ Khinh Ca dưới cơ duyên xảo hợp, đã sớm biết mình có huyết mạch Luyện Khí Sư. Mà vì kích hoạt huyết mạch, nàng lựa chọn phương thức mạo hiểm nhất, dị hỏa nhập thể.
Tuy nàng không tiếp thu Tang gia huấn luyện, nhưng thiên phú luyện khí lại không hề thua kém bất kỳ một người Tang gia nào! Đặc biệt là nàng còn sáng tạo khắc cấm chế vào binh khí, gia tăng năng lực phụ trợ.