"Nợ đại nhân một mạng." Song Đầu Lâu Giao hèn mọn nói.
"Rất tốt." Tư Mạch nhướng mày: "Vậy ngươi động thủ, hay ta động thủ?"
"Không dám làm phiền đại nhân." Song Đầu Lâu Giao trả lời khiến Mộ Khinh Ca bất ngờ. Nàng nhìn lên Song Đầu Lâu Giao, thấy nó bị hơi thở bi thương bao vây. Hai cái đầu nhìn Mộ Khinh Ca thật sâu, ngửa đầu thét dài.
Một tiếng chấn động núi rừng. Toàn bộ vùng đất như đang run rẩy, nhấc lên cuồng phong.
Màng nhĩ Mộ Khinh Ca như bị đâm thủng, vô cùng đau.
Tư Mạch đè lỗ tai nàng, bảo hộ nàng chặt chẽ trong ng.ự.c. Ánh mắt lãnh lệ: "Làm càn!"
Hai chữ ngắn gọn, khiến Song Đầu Lâu Giao như bị sét đánh.
Một lát sau, Mộ Khinh Ca nghe thấy tiếng nổ mạnh vang lên. Nàng thò mặt ra khỏi lòng Tư Mạch, thấy cảnh Song Đầu Lâu Giao tự bạo trái tim.
Trái tim nhảy ra khỏi thân thể, tạc đến chia năm xẻ bảy hoá thành máu loãng.
Song Đầu Lâu Giao than khóc ngã xuống từ không trung, nện lên bờ.
Mộ Khinh Ca ngơ ngẩn nhìn thi thể Song Đầu Lâu Giao, không biết sao nội tâm bỗng thấy hụt hẫng. Mục đích của nàng là gi3t ch3t Song Đầu Lâu Giao, nhưng giờ phút này thi thể Song Đầu Lâu Giao nằm ngay trước mặt nàng, nàng lại không nói nên lời.
"Tiểu Ca nhi đừng nghĩ quá nhiều. Ngàn năm trước ta đi ngang qua nơi đây, từng cứu nó một mạng. Nghìn năm qua nó vẫn không thể đột phá tấm chắn. Dù hôm nay không ch3t, tuổi thọ cũng chỉ còn trăm năm. Ta giúp nó sống lâu ngàn năm, nay thu hồi tính mạng cũng không tính là thua thiệt nó." Tư Mạch nhìn ra Mộ Khinh Ca khó chịu, mở miệng giải thích.
Mộ Khinh Ca hít thật sâu, nhìn về phía Tư Mạch: "Ta hiểu. Chỉ là nếu nó bị ta hoặc chàng gi3t, ta sẽ dễ chịu hơn." Song Đầu Lâu Giao tự sát, khiến nàng có cảm giác anh hùng tuổi xế chiều.
Đương nhiên Song Đầu Lâu Giao không đảm đương nổi anh hùng, nhưng cảm giác vô lực phản kháng trước mặt cường giả khiến nàng càng hiểu rõ quy tắc tại thế giới này.
Nếu hôm nay Tư Mạch không ở đây, vậy khi nàng quyết đấu với cao thủ có phải cũng sẽ khuất nhục chịu ch3t dưới linh áp hay không?
Trở nên mạnh mẽ! Phải cường đại hơn!
Mộ Khinh Ca thẳng lưng, cỗ dũng khí trào ra từ đáy lòng k1ch thích trái tim nàng.
"A Mạch, ta còn quá yếu." Mộ Khinh Ca nói với Tư Mạch.
Tư Mạch điểm trán nàng, ôn nhu nói: "Tiểu Ca nhi của ta đã rất lợi hại."
...
Ở một nơi khác trong Thương Lan sơn mạch, Mặc Dương dẫn đầu Long Nha Vệ quét dọn chiến trường.
Hôm nay là ngày thứ bảy đi vào Thương Lan sơn mạch, Long Nha Vệ phân tán dần tập hợp chuẩn bị đường về.
"Mặc Dương đại ca, vì sao phải dọn dẹp vết máu?" Hai ngày trước Tang Dực Trần hội hợp với bọn Mặc Dương, thân thuộc hỏi.
Mặc Dương không có biểu cảm dư thừa, liếc hắn một cái rồi đáp: "Thói quen."
Ách...
Tang Dực Trần bị đáp án này làm cho nghệt mặt.
Trong lòng cảm thấy Mặc Dương đang nói cho có lệ. Nhưng không biết khi Long Nha Vệ thành lập, Mộ Khinh Ca huấn luyện bọn họ sau mỗi lần chiến đấu phải quét tước chiến trường.
Làm vậy không chỉ có thể lau đi dấu vết, cũng có thể giảm bớt địch nhân nhận ra mình.
Bởi vì đối thủ có kinh nghiệm sẽ lần ra từ dấu vết chiến trường, phân tích ra thực lực đối phương, nhân số thậm chí là chiêu thức.
Nguyên nhân trong đó, Mặc Dương đương nhiên sẽ không giải thích tỉ mỉ, chỉ dùng từ đơn giản nhất. Thói quen, đúng là thói quen Long Nha Vệ đã thâm nhập vào cốt tủy, Mặc Dương không nói dối.
Không nhiều lời với Tang Dực Trần, Mặc Dương quay người đi kiểm tra tình huống.
Đối với thi thể linh thú, nhóm Long Nha Vệ đều chôn lấp ngay tại chỗ, chỉ đào thú hạch nó ra. Gặp một vài Thú tộc da lông không tồi, sẽ lột da thú xuống rồi cầm đi thành trì bán, cũng là nguồn thu xa xỉ.
"Ở đây ch3t nhiều linh thú ghê!"
Trên mặt đất có không ít thi thể linh thú, xa hơn Long Nha Vệ còn chưa nhặt về kịp. Lại nghe thấy có giọng nữ đột ngột vang lên. Mọi người nghe tiếng nhìn lại, thấy giống như là tiểu thư thế gia quý tộc đang nhặt một thi thể con Độc Dực thú lên.
Mặc Dương còn chưa nói, Tang Dực Trần đã hô lên: "Này, buông ra. Đó là chiến lợi phẩm của chúng ta!"
Hắn vừa dứt lời, nàng ta ngẩng đầu nhìn qua đây. Mà sau lưng nàng ta cũng lục tục đi ra không ít người, trên ng.ự.c bọn họ có đánh dấu đoàn đội.
Ánh mắt Mặc Dương đảo qua huy hiệu kia, trầm xuống: "Người Bách Luyện."
Đối phương cư nhiên là Bách Luyện một trong ba đội đứng đầu!
Trong lòng Mặc Dương cảnh giác.
"Cái gì gọi là chiến lợi phẩm của các ngươi? Đây là ta nhặt được." Nàng kia hẳn là tiểu thư gia tộc nào đó, ủy thác Bách Luyện tiến vào Thương Lan sơn mạch rèn luyện. Nghe Tang Dực Trần nói, ngạo khí đi lên, mở miệng giảo biện.
Ánh mắt Mặc Dương khẽ nhúc nhích quét mắt nhìn Tang Dực Trần, lại thấy được vẻ mặt chế nhạo của Bách Luyện. Tang Dực Trần không sợ, vừa lúc có thể thăm dò thực hư đối phương.
"Ngươi cần mặt không? Không phải chúng ta gi3t, chẳng lẽ nó êm đẹp ch3t trước mặt ngươi, bị ngươi nhặt được?" Tang Dực Trần xỉa xói.
Tang Tuyết Vũ đứng bên thấy Tang Dực Trần nổi lên xung đột với đối phương. Đang muốn qua ngăn cản, chợt thấy ánh mắt Mặc Dương đảo qua, không khỏi dừng bước.
Nghĩ nghĩ, nàng đoán được dụng ý của Mặc Dương. Nàng mím môi im lặng, không ngăn cản Tang Dực Trần.
Nàng ta trông thế giận dữ, khí thế bùng nổ duỗi tay chỉ vào Tang Dực Trần: "Nó ch3t trước mặt ta, chính là chiến lợi phẩm của ta. Ngươi muốn làm sao?"
"Ngươi quả thực ngang ngược vô lý!" Tang Dực Trần cũng cáu.
"Ngươi dám nói ta vô lý? Được! Độc Dực thú ta muốn chắc rồi, có bản lĩnh ngươi tới cướp xem!" Nữ tử hất cằm, cho Tang Dực Trần ánh mắt khiêu khích.
Nói xong, nàng ta thối lui vào đám người, để Bách Luyện bảo vệ nàng ta.
Một hành động nhỏ, đã thể hiện tâm cơ nàng ta.
"Ngươi! Bá đạo ương ngạnh! Trên thế giới này sao lại có nữ nhân như ngươi!" Tang Dực Trần căm tức.
Dứt lời, hắn định đi lên cướp Độc Dực thú về.
Chỉ là khi vọt qua Mặc Dương, lại bị đối phương ngăn cản.
Mặc Dương nhìn về phía Bách Luyện bên kia, chậm rãi mở miệng: "Người Bách Luyện tính định đoạt chiến lợi phẩm của Long Nha chúng ta sao?"
Phía Bách Luyện có một người bước ra. Trông gã có vẻ là người dẫn đầu. Đối mặt Mặc Dương chất vấn, gã cười đến không có ý tốt, lười biếng nói: "Long Nha các ngươi không nên chụp mũ loạn Bách Luyện chúng ta. Từ đầu tới đuôi chúng ta còn chưa liên thủ, nhiệm vụ của chúng ta chỉ là bảo vệ Cung gia Mi Phương tiểu thư."
Cung Mi Phương đứng giữa đám người nghe thấy càng thêm đắc ý.
Lúc trước khi nghe nói về Long Nha, ánh mắt nàng ta còn có tia kinh hoảng. Khoảng thời gian tới Nhật Mộ thảo nguyên, nàng ta đã nghe qua đại danh Long Nha và Mộ Khinh Ca.
Nhưng khi phía Bách Luyện không hề sợ hãi chút nào, nàng ta nghĩ tới đội ngũ Lưu Khách mà gia tộc mình thuê cũng là đoàn đội Thiên cấp lâu năm. Không hề kém hơn Long Nha, lập tức tràn đầy niềm tin.
Bách Luyện phủi trách nhiệm thật là mượt.
Rõ ràng là lợi dụng Cung gia tiểu thư tới làm khó dễ Long Nha, buồn cười là Cung Mi Phương hoàn toàn không tự biết. Nhiệm vụ chúng là bảo vệ nàng ta, mà nàng ta lại cầm chiến lợi phẩm Long Nha, đây là hai chuyện khác nhau.
Thật sự đánh nhau, thì đạo lý bên phía Bách Luyện không thua.
Bách Luyện đánh bàn tính thật tốt.
Ánh mắt Mặc Dương hơi trầm xuống, nhìn kẻ dẫn đầu Bách Luyện: "Nếu đã thế, vậy bảo nàng ta giao đồ đây. Nếu không giao, ai cũng đừng nghĩ rời đi."
Hả?
Tên dẫn đầu Bách Luyện biến sắc, ánh mắt âm trầm nhìn về phía Mặc Dương.
Gã không ngờ Mặc Dương sẽ trả lời như vậy. Không hề bận tâm đều là đoàn đội Thiên cấp nên cho nhau mặt mũi.
"Ngươi uy hiếp ta?" Không vui nên ngữ khí gã cũng không tốt được.
Mặc Dương chỉ lạnh nhạt giơ tay, Long Nha Vệ đứng sau hắn như hổ rình mồi lập tức khuếch tán ra bao vây khu vực này.
Động thái Long Nha khiến Bách Luyện lắp bắp kinh hãi, lập tức cảnh giác.
Mà vị Cung tiểu thư vừa rồi còn đắc ý lập tức biến mất, khuôn mặt tinh xảo giăng kín kinh hoảng thất thố.
Không khí căng thẳng.
Tang Dực Trần nóng lòng muốn thử, Tang Tuyết Vũ mặt đẹp phát lạnh.
"Hôm nay nếu tha các ngươi rời đi, vậy chẳng phải nói lên ai cũng có thể đoạt chiến lợi phẩm của Long Nha?" Mặc Dương nhàn nhạt nói ra câu này, thể hiện thái độ.
Đi theo Mộ Khinh Ca lâu rồi, hắn tự nhiên lây nhiễm tác phong bưu hãn của nàng. Cho dù đối mặt hắn là người có tu vi vượt xa, hắn cũng sẽ không cúi đầu chịu yếu thế.
Kẻ dẫn đầu Bách Luyện nhíu mày, sắc mặt lạnh lẽo. Gã trầm giọng chất vấn: "Long Nha các ngươi thật sự muốn khai chiến Bách Luyện chúng ta?"
Một khi đấu võ, sẽ đại biểu hai đội ngũ kết thù. Gã không tin đối phương không hề cố kỵ điểm này.
"Do các ngươi phạm quy trước, việc hôm nay nếu đổi lại, ngươi sẽ coi như không có việc gì thả ta rời đi?" Mặc Dương bình tĩnh hỏi lại.
Vừa hỏi, khiến đối phương á khẩu không trả lời được.
Đáp án đương nhiên là phủ định!
Dám đoạt chiến lợi phẩm của Bách Luyện, quả thực chính là tìm ch3t!
Nhưng dù đạo lý rõ ràng, nhưng cứ cúi đầu như thế rất mất mặt.
"Lấy đi chiến lợi phẩm của các ngươi, không phải Bách Luyện ta." Không khí bắt đầu căng thẳng, tên dẫn đầu Bách Luyện còn muốn giảo biện phủi sạch quan hệ.