Tuyệt Thế Thần Y: Phúc Hắc Đại Tiểu Thư

Chương 586: Bẽ Mặt Tập Thể (4)



Hài lòng nhìn các thiếu niên thật thà trung thực, ánh mắt Cố Ly Sinh nặng nề, sau khoảng khắc trầm mặc ấy, hắn lên tiếng: “Từ trước đến nay, số lượng đệ tử của phân viện Phục Linh là ít nhất ở học viện Phong Hoa, điều này ta tin rằng mọi người đều đã rõ. Các ngươi đều cho rằng có thể vào phân viện Phục Linh là có được sự quang vinh không ai sánh bằng, có thể học thuật phục linh, không còn phải lo lắng cho sau này, có phải không?”

Cố Ly Sinh vừa hỏi khiến đám thiếu niên gật đầu lia lịa.

Cố Ly Sinh lại nói tiếp: “Có phải các ngươi cảm thấy, có thể trở thành đệ tử của Cố Ly Sinh ta là một chuyện hết sức vinh hạnh?”

Các đệ tử của học viện Phong Hoa không dám ầm ĩ, chỉ có thể gật đầu.

“Các ngươi có phải cảm thấy Cố Ly Sinh ta là người tạo ra thuật phục linh, trên thế gian này không có ai hiểu thuật phục linh hơn ta?” Cố Ly Sinh nói.

Cái này đúng rồi! Tiếp tục gật đầu.

Cố Ly Sinh hài lòng nhìn đám thiếu niên như gà mổ thóc bên dưới, chỉ biết gật đầu, mỉm cười nói: “Rất tốt.”

Mọi người không hiểu mấy câu nói của Cố Ly Sinh có ý đồ gì, chỉ có thể yên lặng chờ đợi.

“Vậy bây giờ, nếu ta nói cho các ngươi biết, trong thiên hạ này còn có người hiểu rõ về thuật phục linh của ta, có người Cố Ly Sinh ta không dạy được, cũng không dạy nổi, các ngươi tin không?”

Lúc này, những cái gật đầu chuyển thành lắc đầu.

Nụ cười của Cố Ly Sinh càng sâu.

“Biết tại sao các ngươi không vào phân viện Phục Linh không?”

Đồng loạt lắc đầu.

“Bởi vì các ngươi căn bản không hiểu thuật phục linh, cũng không hiểu năng lực của nó, nói thực, cho dù các đệ tử của phân viện Phục Linh ta, nghiêm khắc mà nói đều không hợp lệ, nếu theo tiêu chuẩn của ta mà nói, phân viện Phục Linh ta căn bản sẽ không nhận bất cứ đệ tử nào!” Lời Cố Ly Sinh vừa nói ra, ngữ khí càng trở lên nghiêm nghị!

“Ta trước đây nhận bọn chúng không phải vì chúng ưu tú hơn các ngươi, mà bởi vì thân là đạo sư của học viện Phong Hoa, bắt buộc phải nhận đệ tử, nếu không sẽ không có cách nào ăn nói với viện trưởng.” Lời nói của Cố Ly Sinh vô cùng gay gắt.

Lúc hắn đang nói, sắc mặt của Phạm Khải người đã sớm lui về phía sau tái mét, nhưng không phải tức giận mà là xấu hổ.

Tất cả những điều này khiến cho các đệ tử nghe đều mắt chữ O mồm chữ A, càng khiến cho mấy đệ tử của phân viện Phục Linh run sợ.

Bọn họ từ trước đến nay đều nghĩ rằng mình ưu tú hơn các đệ tử khác, vì thế mới có thể vào phân viện Phục Linh, mới có thể học thuật phục linh của Cố Ly Sinh, nhưng mà những lời Cố Ly Sinh nói hôm nay, trước mặt bao nhiêu người như hung hăng tát cho bọn họ cái bạt tai, đập nát sự kiêu ngạo từ trước đến nay của bọn họ!

Cố Ly Sinh không kiêng kỵ gì mà tiếp tục nói: “Ta vốn tưởng rằng ta không thể tìm được người thích hợp học thuật phục linh, cho đến một ngày, ta gặp một thiếu niên, sự xuất hiện của hắn khiến ta ý thức được cái gì gọi là thiên tài… Không, chính xác hơn là hắn không phải là một thiên tài mà là một người quái dị! Sự hiểu biết của hắn về thuật phục linh thậm chí đã vượt qua cả ta.”

Lời này của Cố Ly Sinh vừa nói ra, quảng trường lại không thể tiếp tục giữ yên lặng được nữa rồi.

Có thể hiểu được thuật phục linh hơn cả Cố Ly Sinh, điều này quả là khó tin, bình thường mặc dù Cố Ly Sinh ôn hòa, nhưng rất hà khắc đối với thuật phục linh, có thể thấy từ những lời bàn trong việc chọn đệ tử, hắn tuyệt đối không để phạm vi của mình có một giọt nước nào lọt vào.