Tuyệt Thế Thần Y: Phúc Hắc Đại Tiểu Thư

Chương 6: Lân Vương Phủ (3)



Quân Vô Tà bình tĩnh nhìn nam nhân tràn ngập hơi thở nguy hiểm, Lân Vương phủ căn bản là không có Quân Vô Dược gì, Quân Vô Tà càng không có huynh trưởng gì, nam nhân ngồi ở chỗ kia, rõ ràng chính là vị được nàng thả ra từ trong huyệt động, chỉ là hiện giờ, mắt tím yêu dị đã biến mất vô tung vô ảnh, thay thế chính là một đôi hắc đồngthâm thúy.

"Ngươi đã làm gì?" Quân Vô Tà bình tĩnh nhìn chằm chằm nam nhân thần bí trước mắt.

Quân Vô Dược một tay chống cằm, khóe mắt hơi nhướng lên, mang theo ánh mắt tà tứ, bình tĩnh nhìn thiếu nữ trước mắt từ trên xuống dưới có chút quá phận.

"Báo ân."

"Không cần."

"Thật đáng tiếc, đây là đơn phương."

Quân Vô Tà khẽ nhíu mày, người nam nhân này rất nguy hiểm, nàng không biết người này rốt cuộc dùng phương pháp gì, cư nhiên khiến Quân Tiển đem hắn coi như chính tôn tử của mình.

"Ngươi đã làm gì với người nơi này?"

Quân Vô Dược cười như không cười nhìn Quân Vô Tà, hắn nâng tay lên, một sợi tóc như con rắn nhỏ quay quanh ở hắn đầu ngón tay hắn, "Không cần sợ, ta chỉ là làm vật nhỏ này tiến vào trong thân thể bọn họ, tạm thời đối với ký ức của bọn họ làm một ít sửa đổi nho nhỏ. Ta sẽ không thương tổn bất luận kẻ nào ở nơi này, ngươi có thể yên tâm."

Mèo đen hoàn toàn chấn kinh rồi.

Chủ nhân nhà nó rốt cuộc cứu một tên quái vật gì trở về thế này! Cái hắc xà kia làm mèo đen theo bản năng cảm thấy thập phần nguy hiểm.

Có thể tiến vào trong thân thể người, còn có thể thay đổi ký ức con người!

"Tiểu miêu này, là Giới Linh của ngươi?" Quân Vô Dược chỉ tiểu hắc miêu ngốc lăng kia.

"Cùng ngươi không quan hệ." Quân Vô Tà nói.

"Thật là lãnh đạm a, muội muội." Trên khóe môi Quân Vô Dược cười khoái trá.

"Nơi này cũng không phải nơi ngươi nên ngốc, ngươi có thể đi rồi." Quân Vô Tà nhíu mày nói, người nam nhân này quá nguy hiểm, để hắn lưu tại Lân Vương phủ không phải là chuyện tốt gì.

Quân Vô Dược thấp giọng cười, lọn tóc màu đen như những con rắn bắt đầu nhảy múa quay quanh ở đầu ngón tay hắn. "Đừng vô tình như vậy, ngươi đã cứu ta, ta chỉ muốn báo ân. Nếu như ngươi thậm chí không thể thỏa mãn một yêu cầu hèn mọn đó của ta, như vậy ta chỉ có thể thương tâm hủy diệt những vật đó đang sống nhờ trong thân thể mọi người ở Lân Vương phủ. Chẳng qua... nếu những vật nhỏ đó mà bị hủy diệt thô bạo như vậy, chỉ sợ bọn họ sẽ có thương tổn rất lớn... ta không biết chuyện gì sẽ xảy ra đối với Lân Vương phủ?"

"Ngươi uy hiếp ta?" Quân Vô Tà híp mắt.

"Không, ta thỉnh cầu ngươi." Quân Vô Dược tươi cười như cũ.

Thỉnh cầu? Nếu như nàng không đồng ý, hắn liền phải giết chết mọi người Lân Vương phủ? Đây là thỉnh cầu?

"Không cần khẩn trương như vậy, ta chỉ tạm thời không có nơi nào thể đi, chờ đến thời điểm có thể rời đi, ta tự nhiên sẽ rời đi. Trước đó, còn hy vọng ngươi có thể cho ta ở lại chỗ này báo đáp ân tình của ngươi. Ta có thể cam đoan, tuyệt đối sẽ không thương tổn bất cứ một người nào ở nơi này." Quân Vô Dược cười nói.

"Sau đó, chờ ngươi đi rồi, như cũ muốn giết chết bọn họ?" Quân Vô Tà hừ lạnh.

"Sẽ không, thời điểm nên đi, ta cam đoan, người nơi này một người đều sẽ không phát sinh cái gì ngoài ý muốn." Quân Vô Dược nói.

"Ta không có lựa chọn nào khác." Quân Vô Tà cắn răng.

Quân Vô Dược nhún vai.

Tự biết chính mình không có khả năng đem người nam nhân nguy hiểm này đuổi đi, Quân Vô Tà dứt khoát trực tiếp nhắm mắt lại nghỉ ngơi, không hề để ý đến hắn.

Tiểu miêu màu đen thấy Quân Vô Dược cũng không có tính toán bất lợi đối với chủ nhân của mình, lúc này mới thoáng thu liễm khí thế, tứ chi nho nhỏ, chân ngắn bước ra nhảy đến cạnh giường cuộn mình bên cạnh đầu gối Quân Vô Tà nằm xuống, chỉ là cặp mắt cảnh giác kia, lại trước sau không dời đi từ trên người Quân Vô Dược.

Người nam nhân này rất nguy hiểm. Hắn là kẻ nguy hiểm nhất mà nó từng tao ngộ (gặp).