Tuyệt Thế Thần Y: Phúc Hắc Đại Tiểu Thư

Chương 608: Bẽ Mặt Kiểu Thứ Bảy (15)



Sao Phạm Khải lại không nhìn ra, ngay từ đầu Quân Vô Tà đã có ý muốn cái mạng của Ninh Hinh rồi? Nhưng nàng cố tình không cho Ninh Hinh vui vẻ gì, mà lại muốn đánh gãy từng chút ngông nghênh của Ninh Hinh, làm cho Ninh Hinh đang kề cận cái chết nhen nhóm hy vọng sống sót, rồi khi hy vọng đó sắp bùng lên lại dập tắt nó.

Phạm Khải không biết, vì sao một cô gái mười bốn mười năm tuổi lại có tính tình và thủ đoạn tàn nhẫn như vậy.

Nhưng hắn cũng hiểu được, sau ngày hôm nay, trong học viện Phong Hoa sẽ không còn một đệ tử nào có gan trêu chọc Thụy Lân quân nữa.

Không vì danh hiệu quân đội cuồng chiến nhất, mà chỉ bởi vì Quân gia có một đại tiểu thư thủ đoạn độc ác!

Toàn bộ đệ tử ở trước cửa chính của học viện Phong Hoa, không có ai dám lên tiếng, họ thực sự bị thủ đoạn của Quân Vô Tà làm cho khiếp sợ rồi.

Trêu trời ghẹo đất, đừng trêu vào Thụy Lân quân!

Trong lòng nhóm đệ tử của học viện Phong Hoa có cùng chung nhận thức.

Mà mọi việc trong ngày hôm nay, vĩnh viễn để lại trong lòng nhóm thiếu niên này một ấn tượng không thể phai mờ. Mãi cho đến khi không ít người trong số họ có tương lai công thành danh toại, mỗi khi nhắc tới Thụy Lân quân và Lân Vương phủ, sẽ bất giác biểu lộ sự sợ hãi thật đậm.

Một vẻ tĩnh mịch ở bên trong, vài bóng dáng tươi trẻ lại vội vàng đi vào từ ngoài cửa lớn của học viện Phong Hoa.

"Ở đây xảy ra chuyện gì vậy?" Rất xa, Kiều Sở đã ngửi thấy mùi máu tươi, kết quả đi đến trước cửa chính của học viện Phong Hoa thì thấy một đám binh lính mặc giáp bạc, cưỡi con ngựa cao to, chắn kín trước cửa vào.

Binh lính của Thụy Lân quân này chỉnh tề rào rạt nhìn về phía nhóm Kiều Sở, ánh mắt sắc bén mang theo cảm giác áp bức rất mạnh, họ định ra tay đuổi người thì một binh lính trong đám Thụy Lân quân đó lại đột nhiên nhảy từ ngựa xuống.

"Các vị công tử, lâu rồi không gặp." Trên mặt của người lính Thụy Lân quân kia mang theo ý cười, nói.

Kiều Sở chớp chớp mắt, nhìn binh lính anh khí bức người trước mắt, suy nghĩ cả buổi mới nhớ ra đã gặp ở nơi nào đó rồi!

"Thụy Lân quân! A ha! Chúng ta đã gặp nhau ở rừng Linh Vũ!" Kiều Sở mở miệng cười ha ha.

Đạo sư kia phụng mệnh dẫn nhóm Kiều Sở qua đây bỗng trợn mắt lên, nhìn thấy Kiều Sở cười nói với binh lính Thụy Lân quân thì kinh sợ đến mức thiếu chút nữa trợn tròng mắt ra ngoài.

Binh lính Thụy Lân quân cười cười, ánh mắt thoáng nhìn qua vị đạo sư đang sợ hãi đứng ở một bên, ý cười trên mặt lập tức tản đi, đạo sư kia bị hắn nhìn như vậy, lập tức rụt cổ lại trốn sang một bên không dám hé môi.

Quay đầu nhìn về phía Kiều Sở có Hoa Dao, Dung Nhã và Phi Yên ở phía sau hắn, trên mặt Thụy Lân quân mới lộ ra ý cười một lần nữa.

"Long thiếu tướng và đại tiểu thư ở bên trong, mọi người mau vào đi."

Nhóm Kiều Sở cười rồi gật đầu, đại quân Thụy Lân quân chặn ở cửa tự giác nhường cho họ một đường đi, sau khi họ vào cửa chính lại chặn kín cửa đi.

Đạo sư kia ở lại bên ngoài một mình, chỉ có thể ngồi xổm ở góc tường, không dám tiến lên bước nào.

Nhóm Kiều Sở bước nhanh vào học viện Phong Hoa, bỗng nhiên phát hiện có rất nhiều đệ tử tụ tập ở ngoài cửa chính của học viện Phong Hoa, mà kỳ lạ chính là, những đệ tử đó lại không kêu lên tiếng nào, ngơ ngác đứng tại chỗ, trên mặt còn lộ vẻ vô cùng khó coi.

"Ở đây làm sao vậy, cứ như nhìn thấy quỷ đó." Kiều Sở nhỏ giọng nói thầm.

Vừa rồi họ nghe được lời của một đạo sư trong vùng, làm họ nhanh chóng chạy tới học viện Phong Hoa, nhưng mà đi qua đây, họ đã nhận ra sự việc không thích hợp lắm.

Các đệ tử này nhìn thấy nhóm Kiều Sở đến cũng không hề lên tiếng, ánh mắt chỉ nhìn lướt qua rồi lại chuyển về phía họ nhìn lúc đầu, trong đó có người không chịu nổi mà buồn nôn, trực tiếp chạy ra khỏi đám người, đứng ở góc tường mà nôn ra.