Tuyệt Thế Thần Y: Phúc Hắc Đại Tiểu Thư

Chương 613: Là Nhớ Ta Sao? (1)



Bạch Vân Tiên và Doãn Ngôn vốn nhát gan, chỉ cần có thể trấn áp được thì bọn họ sẽ ngoan ngoãn mà cúi đầu vẫy tai như chú cún, nếu trông chừng tốt thì càng không sợ có vấn đề gì. Nhưng loại người như Tần Ngữ Yên và Ninh Hinh thì nhất định không thể giữ lại, cho dù nhất thời có thể trấn áp được họ thì họ cũng sẽ nghĩ ra mưu cao kế độc để thoát thân.

“Tiểu Thúc ắt tự mình biết sử dụng năng lượng của thuật phục linh như thế nào.” Quân Vô Tà vừa nói vừa lấy từ trong túi ra hai phương thuốc đưa cho Long Kỳ.

“Một phần là độc dược, một phần là thuốc giải, hãy đưa nó cho Mộ Thần để khống chế Bạch Vân Tiên và Doãn Ngôn, hắn có thể điều chế ra được.”

Khi đó nàng rời khỏi Thích Quốc chỉ để lại cho Bạch Vân Tiên nửa năm thuốc giải, hôm nay đã đến hạn, nếu như không có thuốc giải thì Bạch Vân Tiên chỉ còn con đường chết, người khác có thể không chế ra được đơn dược và thuốc độc như nàng, nhưng Mộ Thần thì có thể.

Long Kỳ nhận lấy hai phương thuốc đó, Quân Vô Tà làm việc cẩn trọng, suy nghĩ mọi thứ chu toàn, hắn chỉ cần tuân theo mệnh lệnh là được.

“Lân Vương và tiểu vương gia có lời bảo ta truyền đạt lại cho đại tiểu thư.” Long Kỳ ngừng lại một chút rồi nói.

Ánh mắt Quân Vô Tà sáng lên.

“Lân Vương và tiểu vương gia nói, mọi sự đại tiểu thư đều phải lấy an nguy của mình làm trọng, hai người họ đều ở Lân Vương phủ chờ đại tiểu thư trở về.” Giọng nói của Long Kỳ trở lên ấm áp, nhẹ nhàng.

Hai hàng mi của Quân Vô Tà cụp xuống, nhắm mắt lại mơ màng suy nghĩ.

“Được, ngươi hãy nói lại cho gia gia và tiểu thúc yên tâm.”

Long Kỳ gật đầu, lặng lẽ lui sang một bên.

Một cơn gió mát lạnh thổi đến từ khu rừng xanh, vờn qua gò má Quân Vô Tà, mang đi mọi tâm tư trong lòng nàng.

Bốn bề trở lên vô cùng tĩnh lặng, Quân Vô Tà cúi đầu hồi tưởng lại những chuyện xảy ra trong Lân Vương phủ.

Tiểu thúc, gia gia… còn có cả Quân Vô Dược.

“Muội đang nghĩ gì vậy?” Một giọng nói ấm áp, vui tươi vang lên từ phía sau nàng, giọng nói ấy thật là quen thuộc.

Quân Vô Tà ngạc nhiên ngẩng đầu dậy, ngay sau đó nàng liền bị ôm vào lòng, một hơi thở quen thuộc phả vào mũi nàng, hương thơm này khiến nàng khe khẽ run lên.

“Tiểu Tà Nhi đang nhớ ta phải không?” Tiếng cười của Tà đế vang lên bên tai Quân Vô Tà, luồng khí ấm áp kia như xuyên qua khắp thịt da nàng.

Một không khí tĩnh lặng bao trùm khắp doanh trại, tất cả mọi người đều đổ xô ánh mắt về phía bóng dáng cao lớn đang ôm lấy Quân Vô Tà vào lòng kia.

Dung Nhã ngạc nhiên đứng lên, nhìn chằm chằm vào chàng trai thần bí mang đến cho nàng cảm giác mãnh liệt kia.

Trong khu rừng rậm rạp đó, một chàng trai tuấn tú đang ôm lấy một thiếu nữ tuyệt sắc tú lệ đứng yên bất động, ánh nắng xuyên qua từng kẽ lá trong rừng chiếu xuống như những vì sao rơi đang lạc xuống chốn phàm trần, in lên bóng dáng của hai người bọn họ từng đốm sáng.

“Ca ca…” Môi Quân Vô Tà mấp máy nói, bật ra cách xưng hô đã từng xuất hiện trong giấc mơ của nàng.

Một tràng cười say đắm lòng người cất lên, tự Quân Vô Tà quay người lại phía sau, người đó lại quay tấm thân nhỏ bé của nàng lại, đối mặt với mình, hơi cúi đầu xuống áp trán vào trán nàng, đôi mắt híp lại nở một nụ cười mỉm trên môi.

“Tiểu Tà Nhi quả nhiên có thể nhận ra giọng nói của ta, khiến ta cảm thấy thật sự vui mừng.”

Nụ cười khiến cho cả bầu trời và mặt đất cũng phải lu mờ ấy in sâu trong đáy mắt của Quân Vô Tà, nàng từ từ mở to đôi mắt nhìn vào khuôn mặt đẹp đến hoàn mỹ ấy.

“Sao vậy? Tiểu Tà Nhi nhìn ta như vậy có phải là vì đã tương tư ta quá rồi không?” Quân Vô Dược mạnh miệng nói, trêu đùa Quân Vô Tà vẫn còn đang sững sờ ra đấy.