Tuyệt Thế Tiểu Yêu Của Đế Thần

Chương 10: Nữ nhân ngu ngốc



Dựa theo bức thư mà Hoàng lão đã để lại Phượng Chỉ Nhiên ra khỏi rừng rậm đi về phía hoàng thành Thiên Ngọc quốc – Quê hương của nàng. Trong bức thư sư phụ bảo nàng đi tới học viện Thiên Ngọc học tập và mang một lá thư khác đưa cho một người tên là Sư Lai nhưng mà... Sao tên Lưu Vũ Thần này lại đi cùng nàng a?

"Sao ngươi không đi theo Hoàng thúc của ngươi đi" Phượng Chỉ Nhiên nhìn Lưu Vũ Thần hỏi.

"Hoàng thúc bảo ta theo ngươi, vì ta quá yếu nên không cùng thúc trở về được" Lưu Vũ Thần trả lời.

"Tạm chấp nhận, ngươi theo ta tại sao con sói kia cũng đi theo?" Phượng Chỉ Nhiên nhìn Tiểu Tuyết lúc này đã hóa nhỏ như một tiểu miêu.

"Gào...".

"Ý ngươi là ngươi ở trong rừng rất chán? Ngươi chán thì kiếm một con sói cái đi sao lại theo ta?".

Vậy là một người một sói chịu trận mà nghe Phượng Chỉ Nhiên than vãn.

Hừ, nàng còn nhớ lúc trước hai tên này không ngừng ức hiếp nàng, ngày nào nàng cũng bị đánh te tua, nếu không phải là do tập luyện thì nàng đã bằm thay vạn đoạn hai tên này.

"Gào..." Bỗng nhiên Tiểu Tuyết dừng lại gầm nhẹ.

"Tiểu Tuyết có chuyện gì?" Phượng Chỉ Nhiên Thắc mắc.

"Yêu hóa – Hắc Ảnh miêu, Miêu Thuật – Thính Vọng Âm".

Thính vọng âm là một chiêu thức cấp thấp giúp người sử dụng có thể nghe xa hơn.

Phượng Chỉ Nhiên ngưng thần mà nghe, sau một lúc nàng trở lại hình dáng con người.

"Bên kia có một tiểu đội năm người đang tiến về phía chúng ta" Phượng Chỉ Nhiên lên tiếng.

Hiện tại bọn nàng đang ở bìa rừng nên gặp được người cũng là chuyện bình thường.

Không lâu sau giọng nói của một nữ nhân lọt vào tai hai người và một sói: " Bạch Đinh, sao chúng ta kiếm mãi mà không có một con mãnh thú nào vậy? Xem ra, Mãnh thú là sợ chúng ta mà chạy đi".

Phượng Chỉ Nhiên liếc mắt sang Tiểu Tuyết, Mãnh thú ngoài này cao nhất cũng là bạch kim nên gặp Mãnh thú Hoàng kim là Tiểu Tuyết thì phải lập tức trốn đi rồi. Nàng cố ý bảo Tiểu Tuyết phóng ra khí tức Mãnh Thú Hoàng kim mà, tội nghiệp cho ai đó tưởng mình mạnh lắm a.

Lại một giọng nam trách móc vang lên: "Bạch Ly Nhi, đừng có chủ quan" Giọng nữ hồi nãy đáp lại: "Ngươi dù sao cũng là một đệ tử của chi thứ, có quyền gì mà trách móc ta".

"Ngươi... Ai?" Nam nhân tên Bạch Đinh kia phát hiện nhóm Phượng Chỉ Nhiên.

Xuất hiện trước mặt bọn hắn là một nữ một nam cùng với một con mèo. Phượng Chỉ Nhiên nhờ vào đan dược của Hoàng lão nên đã làm tóc từ đỏ chuyển sang đen nên đám người kia không nhận ra nàng là người của hoàng tộc Thiên Ngọc quốc còn Lưu Vũ Thần thì không có thay đổi nhưng hai người lúc này đều mặc bộ đồ bình thường, bọn nàng không muốn gây chú ý a.

"Cứ tưởng là ai? Thì ra là đám thường dân" Nữ nhân tên Bạch Ly Nhi khinh thường nhìn Phượng Chỉ Nhiên và Lưu Vũ Thần.

Nữ nhân kia tại sao lại đẹp hơn nàng? Nhìn là thấy ghét rồi, nhưng nam nhân kia thật là tuấn tú a _ Bạch Ly Nhi nhìn Lưu Vũ Thần không rời mắt.

"Này, ta đưa cho ngươi hai mươi hoàng tệ giao hắn cho ta" Bạch Ly Nhi khinh thường nhìn Phượng Chỉ Nhiên, tay chỉ vào Lưu Vũ Thần.

"Im ngay! Chào hai người ta tên Bạch Đinh là đệ tử của Bạch gia, cho hỏi danh tính của hai người là gì?" Bạch Đinh quát to sau đó mỉm cười chấp tay về phía nhóm Phượng Chỉ Nhiên hỏi thăm.

Nữ nhân này đúng là não nhỏ, nhìn hai người này đã biết là không đơn giản rồi. Thực lực hắn nhìn cũng không thấu, còn chưa nói đến bọn họ là từ trong rừng đi ra a. Tại sao hắn lại đồng ý đi với nàng ta chứ? _ Bạch Đinh tức giận nghĩ thầm.

"Cái tên này, ngươi dám quát ta? Về tới gia tộc ta bảo phụ thân trừng trị ngươi" Bạch Ly Nhi phát hỏa.

Nhìn đám năm người trước mặt nàng, Phượng Chỉ Nhiên thấy tuổi của họ cũng xấp xỉ Lưu Vũ Thần, về thực lực thì nữ nhân tên Bạch Ly Nhi kia là thất giai Bạch Ngân Yêu sĩ, Bạch Đinh là thất giai Bạch Ngân Chiến sĩ, còn ba người đằng sau một người là lục giai Bạch Ngân Yêu Sĩ, hai người còn lại đều là ngũ giai Bạch Ngân Chiến sĩ. Nếu ở thế giới này thì cũng được xem như là thiên tài.

"Ta là đại tiểu thư Bạch gia nếu ngươi theo ta thì sau này sẽ ăn no mặc ấm, nữ nhân bên cạnh ngươi cũng chỉ được cái vẻ đẹp thôi, theo nàng ta thì ngươi cũng chẳng thoát khỏi kiếp thường dân đâu" Bạch Ly Nhi liếc mắt sang Lưu Vũ Thần đang đứng đối diện tự tin nói.

Lưu Vũ Thần chán ghét nhìn ả, hắn ghét nhất là loại nữ nhân này, nàng ta xách dép cho hắn còn không xứng. Nữ nhân này mặc dù ngũ quan thanh tú nhưng hắn cảm thấy nàng ta thật xấu xí, nếu so với Phượng Chỉ Nhiên bên cạnh hắn thì không khác gì một quỷ một tiên. Hắn còn lười nói chuyện với nàng ta.

Nhìn thấy Lưu Vũ Thần không để ý những gì nàng nói, Bạch Ly Nhi tức giận quát: "Ngu xuẩn, nếu ngươi đã như vậy thì ta phải ép buộc ngươi theo ta, Yêu hóa – Tuyết Phong Lang".

Phượng Chỉ Nhiên nhìn thấy Yêu hóa của Bạch Ly Nhi thì liếc mắt sang Tiểu Tuyết ngụ ý 'Giống loài của ngươi kia'.

Yêu tộc là từ Mãnh thú tiến hóa mà ra nên có rất nhiều Yêu tộc cùng loài với Mãnh thú chính vì thế nàng cũng không ngạc nhiên lắm.

Tiểu Tuyết gầm gừ khinh thường nhìn Bạch Ly Nhi, nàng ta làm thức ăn cho nó thì nó còn không thèm.

"Lang thuật – Phong trảo" Bạch Ly Nhi dùng móng vuốt lao về phía nhóm Phượng Chỉ Nhiên.

"Bạch Ly Nhi, nữ nhân ngu ngốc quay lại cho ta" Bạch Đinh phản ứng hét to.

Đúng là tức chết hắn mà.

"Gào..." Tiểu Tuyết tùy ý gầm nhẹ, một cơn gió nhẹ từ Tiểu Tuyết phát ra bay về phía nữ nhân đang lao tới kia.

Hừ, dám giương móc vuốt về phía nó _ Tiểu Tuyết khinh thường nhìn Bạch Ly Nhi.

Bạch Ly Nhi trúng đòn nên như con diều đứt dây hung hăng bay ngược về phía sau.