Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 13: Ăn huyết sâm





Huyết sâm!

Đây là một loại dược liệu cực kỳ quý hiếm. Khác với nhân sâm thông thường, cả cây huyết sâm có màu đỏ như máu, trông rất sáng và trong, mùi sâm nồng và thơm hơn tỏa ra khiến người ta ngửi thôi cũng cảm thấy thèm nhỏ dãi.

Hiệu quả của huyết sâm không đơn giản như nhân sâm thông thường, nó có thể bồi bổ khí huyết, củng cố căn bản, bồi dưỡng nguyên thần, còn có thể kéo dài tuổi thọ; đối với võ giả, nó có thể tôi cốt cường thân, giá trị khá đắt đỏ.

Dương Ân từng được thấy mấy cây trong kho tàng bảo bối của Dương gia, khi ấy cha hắn còn nói với hắn rằng, đợi khi hắn đột phá cảnh giới chiến sĩ sẽ ban cho hắn một cây.

Dương Ân hoàn toàn không ngờ rằng Tiểu Hắc ngậm một gốc huyết sâm như thế trong miệng, vả lại một nửa cây đã không còn, chỉ chừa lại nửa non thôi, điều này khiến hắn đau xót vô cùng.

Tiểu Hắc chạy tới trước mặt Dương Ân, vẫy đuôi như đang khoe công lao, ngỏ ý cho Dương Ân lấy nửa cây huyết sâm trong miệng nó.

Dương Ân ngồi thụp xuống, dè dặt đón lấy nửa cây huyết sâm còn lại, sau đó nói với vẻ xót xa vô hạn: "Tiểu Hắc ơi là Tiểu Hắc, ngươi không biết tiếc thương của quý gì cả!"


Cho dù đây chỉ là một cây huyết sâm nhỏ xíu, tuổi sâm cũng không quá lâu, nhưng đối với hắn mà nói, bây giờ nó vô cùng quý giá, cho dù dùng cả nghìn lượng vàng cũng khó lòng mua nổi.

Sau khi nhè cây huyết sâm ra, Tiểu Hắc liếc mắt nhìn về phía phong ấn châu trong tay Dương Ân, đôi mắt tràn đầy linh khí của loài chó chợt lóe lên một tia sáng, sau đó khẽ sủa: "Gâu gâu!"

Nó muốn giằng lấy phong ấn châu trong tay Dương Ân, may mà Dương Ân nhanh tay lẹ mắt, rụt phong ấn châu về phía sau, sau đó căng thẳng: "Tiểu Hắc, đừng làm bậy, cái này không ăn được đâu".

Tiểu Hắc kêu thêm mấy tiếng nữa, nhảy lên hai lần, muốn cướp lấy phong ấn châu trong tay Dương Ân, nhưng Dương Ân vẫn né được: "Nếu là thứ khác ta có thể cho ngươi, chứ thứ này thực sự không ăn được, nó có thể liên quan đến chuyện quan trọng của ta trong tương lai".

Tiểu Hắc trợn mắt khinh thường, không còn hứng thú, bèn bước tới một góc khuất, xoay một vòng, vươn vai rướn mình rồi ngủ mất.

Dương Ân không để tâm tới Tiểu Hắc nữa, nhìn phong ấn châu trong tay phải rồi nhìn nửa cây huyết sâm trên tay trái, mỉm cười vui vẻ: "Đúng là trời giúp ta mà, có chúng rồi ta đâu phải lo lắng không thể nhanh chóng khôi phục được sức chiến đấu như lúc trước".

Sau đó, Dương Ân cất phong ấn châu đi, sau đó nhẹ nhàng cắn một miếng vào cây huyết sâm. Hắn không dám cắn quá sâu, đây là thứ đại bổ, nếu ăn quá nhiều trong một lần, không những không tiêu hóa hết được hiệu quả của nó, mà còn có thể khiến hắn yếu ớt hơn, không hấp thu được dưỡng chất, lãng phí dược liệu quý.

Sau khi ăn một miếng huyết sâm, mùi vị đắng đắng ngọt ngọt sinh ra, công hiệu của dược liệu bắt đầu cuồn cuộn chảy vào cơ thể hắn, khiến hắn cảm thấy cơ thể bỗng chốc nóng hừng hực, mà đan điền cũng lập tức sinh ra cảm giác đói khát. Hắn nhanh chóng vận hành Thái Thượng Cửu Huyền quyết, tiêu hóa hết dược lực này.

Khi Huyền quyết được vận hành, phần lớn dược lực được dẫn dắt tới đan điền, mà đan điền giống như bị bỏ đói lâu ngày, nhanh chóng nuốt hết số dược lực này, trong thoáng chốc có một luồng sức mạnh tinh khiết như ẩn như hiện.

Cùng với lúc luồng sức mạnh này được giải phóng, bên trong mười hai kinh mạch như có một dòng sông đang chảy, phát ra âm thanh như từng đợt sóng, hết đợt này đến đợt khác không ngừng rền vang, âm thanh như nước chảy, kỳ diệu không thể nào tả xiết.

Đây chính là dấu hiệu cho thấy hắn đã đạt đến cảnh giới võ binh trung cấp.

Cũng đúng vào lúc những sức mạnh này phản ứng lại, huyết khí trong cơ thể Dương Ân được xoa dịu, tăng thêm rất nhiều sức sống, khiến cho kinh mạch – tạng phủ và xương cốt đều được tôi luyện, cứng rắn và bền vững hơn rất nhiều.

Dương Ân không thể nhìn thấy những điều này, chỉ cảm nhận rằng cơ thể mình như được ngâm trong suối nước nóng, cực kỳ khoan khoái.

Chưa được bao lâu, trong cơ thể Dương Ân lại vang lên một hồi âm thanh lạ. Âm thanh này giống như tiếng dòng sông gào thét không ngừng nghỉ, huyền khí tuần hoàn giữa đan điền và mười hai kinh mạch, dâng trào hết đợt này đến đợt khác, mà huyền khí này khác hẳn với những võ giả thông thường. Nó tinh khiết và hùng hậu hơn nhiều, sức mạnh võ binh trung cấp khó lòng có được căn cơ vững mạnh như vậy, có lẽ là vì đan điền hạnh nhân rồi.

Lần này, bên trong cơ thể Dương Ân vang lên ba âm thanh kỳ lạ liên tiếp mới chịu ngừng, điều này cũng có nghĩa rằng từ sức mạnh bốn thạch ban đầu, hắn vọt thẳng tới sức mạnh bảy thạch, chỉ còn cách võ binh cao cấp khoảng ba thạch nữa mà thôi.


Tất cả mọi chuyện này chỉ xảy ra trong khoảng nửa canh giờ, Dương Ân đã luyện hóa hết dược lực của miếng huyết sâm kia.

Dược lực của huyết sâm cho dù là chiến sĩ hấp thu cũng thấy thừa đủ, mà Dương Ân có thể hấp thu nhanh như vậy đủ thấy Thái Thượng Cửu Huyền quyết không phải hạng tầm thường.

Đổi sang huyền quyết khác chưa chắc có được tốc độ luyện hóa dược lực nhanh như vậy.

Sau khi Dương Ân mở mắt ra, đôi mắt của hắn không còn vẻ thất thần suy sụp như thời gian qua mà trở nên khoan khoái hơn, tỉnh táo hơn rất nhiều.

Ngoài ra, tai và mắt của hắn cũng tinh tường và nhạy bén hơn, nguyên nhân bắt nguồn từ việc đột phá cảnh giới và nuốt huyết sâm.

Dương Ân vươn vai một cái, không kiềm nén được hô lên: "Thật sảng khoái!"

Lúc này, hắn cảm thấy tinh thần mình rất tốt, chẳng buồn nghĩ ngợi gì đã chui ra khỏi hang. Hắn muốn tu luyện kỹ năng chiến đấu, trút bớt tinh lực dư thừa.

Ngay khi đang bò ra khỏi hang, hắn phát hiện bên dưới của mình đang như cái "cột chống trời", rất đáng nể, khiến hắn không khỏi lầm bầm trong ngượng ngừng: "Bản tử tước mạnh mẽ quá mà, đàn ông quá mà!"

Cái chốn khỉ ho cò gáy này không có phụ nữ, cho dù có phụ nữ, hắn cũng không thể nào trút bớt tà hỏa trong người được. Hắn đã giữ gìn tấm thân đồng tử này mười sáu năm, cần phải trao cho người phụ nữ mà mình yêu thương. Hắn luôn cảm thấy mình là một người đàn ông có nguyên tắc.

Cho dù ở thời điểm trước khi bị bắt, cùng lắm hắn cũng chỉ trêu ghẹo vài tì nữ xinh đẹp, sờ mó bàn tay của họ, vỗ vỗ đôi mông mẩy của họ, nhìn trộm bộ ngực căng đầy của họ, về cơ bản không làm gì chuyện gì quá phận.

Dương Ân nhìn trái ngó phải, phát hiện tất cả ngục nô đã chui vào hang nghỉ ngơi, lính gác ngục cũng không đi tuần tra nữa, cũng không có ánh trăng, tất cả tối đen như mực, xòe bàn tay còn khó thấy rõ năm ngón, cho dù hắn tu luyện ở đây chắc cũng không bị phát hiện. Vì thế hắn bắt đầu đứng tấn, vung xà beng, luyện Bão Vũ Thương quyết.

Bão Vũ Thương quyết là một kỹ thuật chiến cấp sĩ cao đẳng, tổng cộng có năm chiêu thức.

Trước khi vào ngục, Dương Ân đã tu luyện được năm chiêu thức này, đồng thời ít nhất cũng đạt đến giai đoạn tinh thông.

Tu luyện võ kỹ cũng chia làm bốn giai đoạn: nhập vi, tinh thông, đạt thành và hoàn mỹ.


Nhập vi là hiểu được động tác chiêu thức của võ kỹ, có thể vung vẩy cho ra hình ra dạng, nhưng khó lòng giải phóng hết được uy lực của võ kỹ; giai đoạn tinh thông mới được coi là nắm bắt võ kỹ, động tác cũng nhuần nhuyễn hơn nhiều, có thể phát huy được non nửa uy lực của võ kỹ; giai đoạn đại thành thì nắm bắt hoàn toàn võ kỹ, dung hòa được võ kỹ; còn về giai đoạn hoàn mỹ thì phát huy võ kỹ đến mức tinh tế, thậm chí có thể tăng thêm chiêu thức.

Võ giả thông thường có thể tu luyện võ kỹ đến mức hai giai đoạn là độ nhập vi hoặc tinh thông, những người đạt đến đạt thành toàn phải có khả năng lĩnh ngộ hơn người, cộng thêm cần cù khổ luyện với đạt được. Còn giai đoạn hoàn mỹ là cảnh giới rất khó chạm đến, khả năng lĩnh ngộ phải đáng kinh ngạc lắm, học một biết mười.

Cùng là một kỹ thuật chiến đấu, nhưng với các giai đoạn lĩnh ngộ khác nhau, sức mạnh được phát huy cũng khác nhau.

Dương Ân khổ luyện Bão Vũ Thương quyết trong nhiều năm, cùng lắm mới luyện năm chiêu thức này đến giai đoạn tinh thông, hai chiêu thức đầu tiên miễn cưỡng đạt đến đạt thành, như thế cũng là khá lắm rồi.

Dương Ân dùng xà beng thay cây thương, bắt đầu vung nó lên.

Mây đen che trời.

Mưa xuống như tên.

Gió gầm sấm dậy.

Mưa như thác đổ.

Cầu vồng sau mưa.

- -----------------




— QUẢNG CÁO —