Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 437: Hai Đóa Hoa Vàng





Trận chiến đầu tiên kết thúc trong vòng chưa đầy một ngày, với kết quả cuối cùng là chiến thắng của quân Trấn Man!
Cả hai đội quân không ngờ rằng trận chiến lại kết thúc một cách nhanh chóng như vậy, hơn nữa quân Trấn Man còn giành được chiến thắng, khiến cho tướng lĩnh hai bên đều chấn động.

Quân Man tộc nghĩ rằng mình có thể khiến cho quân Trấn Man trở tay không kịp, hơn nữa còn điều động cả một đội quân dã thú, nhưng đội quân dã thú đó đều đã bị xóa sổ.

Hơn ba ngàn binh sĩ đã bị giết trong trận chiến, sáu ngàn người phải chạy trốn trở lại, phần lớn đều bị thương.

Về phần quân Trấn Man, binh sĩ chết không quá năm trăm người, bị thương không quá hai ngàn người, đây tuyệt đối là một trận thắng lớn.

Trận thắng lớn này chính là nhờ vào công lao của một sư gia nhỏ bé.

Khi quân Man tộc tiến sâu vào trận địa thì ngay lập tức bị quân đoàn Tử Thần phục kích, mỗi một thống lĩnh giả vờ dẫn theo mười ngàn binh mã, khiến cho quân Man tộc khiếp sợ.


Quân Man tộc biết mình đã trúng phải mai phục, ngay lập tức muốn rút lui, nhưng ở phía sau lại có thêm binh mã mai phục xuất hiện, giết được đám quân Man tộc đằng sau đang tháo chạy.

Quân Man tộc không kịp tiếp viện, đám quân ở đây liều mình đột phá vòng vây, bị quân Trấn Man đuổi giết hơn mười dặm xa.

Tên của người đẹp yếu ớt Lục Trí vang lên trong quân doanh của quân Trấn Man.

Sau khi các tướng lĩnh cấp cao của quân Trấn Man biết về việc triển khai của quân đoàn Tử Thần, cuối cùng bọn họ cũng đã công nhận sự tồn tại của Lục Trí.

Trong lúc mọi người còn đang reo hò vì chiến thắng này, thì Lục Trí đã bẩm báo với hoa hồng Tử thần, muốn nàng ta ra mặt khiến cho tướng lĩnh bố trí phòng ngự, vì quân Man tộc sẽ có thể xuất hiện bất cứ lúc nào.

Quả nhiên, ngay sau khi hoa hồng Tử thần phản ứng, quân Trấn Man mới vừa chuẩn bị phòng ngự sẵn sàng, thì quân Man tộc đã một lần nữa tiến hành tập kích trên không, một phi đội gồm mấy ngàn kỵ sĩ bay xuất hiện, thả xuống dưới một số lượng lớn nọc độc, lợi dụng độc công đối phó quân Trấn Man.

Hoa hồng Tử thần cùng với phó quan mặt lạnh tiên phong kích sát, những tướng lĩnh khác của quân Trấn Man cũng phi ngựa đánh tới, kịp thời ngăn cản trận không tập của mấy ngàn quân Man tộc.

Các tướng lĩnh cấp cao của quân Trấn Man sợ đến toát mồ hôi lạnh, chỉ cần chậm một bước, thì khi những chất độc này tràn vào trong quân doanh, hậu quả sẽ không thể nào tưởng tượng nổi.

Một lần nữa, Lục Trí đưa ra đề nghị, muốn quân Trấn Man chủ động phát động công kích quân Man tộc.

Đáng tiếc, kiến nghị này của hắn ta không được ai nghe theo, các tướng lĩnh cấp cao đáp lại rằng "quân ta lúc này không thích hợp viễn chinh đường dài" để làm lý do, chỉ tiếp tục tăng cường phòng ngự, còn phái do thám chú ý động tĩnh của quân Man tộc.

Vào ngày thứ ba, mười vạn quân Man tộc toàn diện đánh tới.

Tuyến phòng thủ của quân Trấn Man thất thủ hoàn toàn, cho dù ở phía sau đã có người của Lục Trí bố trí cạm bẫy liên hoàn cũng chẳng thể cứu vãn nổi.


Mười lăm vạn quân Trấn Man được điều động hết để đáp trả đợt tấn công này.

Trong quân Man tộc, tộc trưởng Man tộc đã ngự giá thân chinh, ông ta hiển nhiên quyết tâm thắng trận này.

Trong trận chiến này, vương đấu vương, binh đấu binh, xem lực chiến bên nào cường hãn hơn.

Trong trận hỗn chiến khốc liệt giữa mấy chục vạn quân, hai đóa hoa vàng của quân Trấn Man đều phát huy chiến lực cực kỳ cường hãn, vô cùng kinh diễm.

Vạn Lam Hinh là một nữ đại đội trưởng, trong lúc cuộc chiến diễn ra, cô ta không hề lùi bước, cùng với đại quân liều chết xung phong chém giết kẻ thù.

Cô ta đã đạt tới cảnh giới cấp tướng đỉnh cấp, lại có thương pháp phi phàm, chém bay đầu từng tên Man tộc một, khí khái không kém các đấng mày râu.

"Dám xâm phạm Đại Hạ ta, đáng chết!", Vạn Lam Hinh cưỡi báo hoa, càng đánh càng hăng.

Cô ta dẫn đầu đoàn quân, không sợ sống chết, khiến cho sĩ khí của binh sĩ xung quanh tăng lên ngùn ngụt.

“Đám vô dụng các ngươi, tất cả tránh ra cho ta, con nhóc Đại Hạ này để cho ta giết!”, một tên Man tướng gầm lên, thân cưỡi voi yêu, tay cầm gậy răng sói, lao tới muốn giết chết Vạn Lam Hinh.

Đó là một Man tướng đỉnh cấp, đã đánh thức được Man kình tầng 1, một gậy đập xuống mang theo kình lực cực mạnh nhắm vào Vạn Lam Hinh.

Vạn Lam Hinh vung thương lên nghênh chiến, nhưng binh khí trong tay đã bị đối phương đánh văng ra ngoài, rơi vào thế bất lợi.

"Không chịu nổi một kích!", tên Man tướng kia cười lạnh một tiếng, tiếp tục truy kích, nhất định tiêu diệt cho bằng được Vạn Lam Hinh.


Nhưng Man tướng không ngờ, trong lúc mình còn đang cười khinh thường vì Vạn Lam Hinh lộ sơ hở, thì cô ta đã bắn ra ám khí, đâm thẳng vào mắt của tên Man tướng, khiến cho hắn ta đau đớn ôm lấy mắt của mình.

Đúng lúc này, cô ta lại rút trường kiếm bên hông ra, công phá lớp phòng ngự của Man tướng, chém bay đầu của Man tướng xuống đất.

“Man tướng cũng chỉ có vậy mà thôi!”, Vạn Lam Hinh giơ cao trường kiếm quát lên, tiếp tục dẫn đầu đoàn quân chém giết.

Những người lính Đại Hạ khác khi nhìn thấy cảnh đó đều tràn đầy khí thế giết địch, không muốn thua kém một người phụ nữ.

Ngoài Vạn Lam Hinh, đóa hoa vàng thứ hai của quân đội là hoa hồng Tử thần cũng đang chiến đấu hết sức kinh diễm, nàng ta đã đạt tới cảnh giới Địa Hải cao cấp, trong số các tướng lĩnh, chiến lực của nàng ta tuyệt đối phải được xếp vào hàng ngũ ba người đứng đầu.

Nàng ta dẫn đầu quân đoàn Tử Thần, điên cuồng liều chết xung phong.

Tay cầm binh khí, sau lưng ngưng tụ một đôi cánh màu đen lớn, nàng ta phi thân lên trời, chiến đấu với ba tên Man vương cùng một lúc, thanh kiếm Hoa Hồng bá đạo của nàng ta không ngừng oanh tạc, mỗi một đường kiếm đều ẩn chứa nguồn năng lượng kinh thiên động địa, ngay cả ba tên Man vương cũng không thể nào chống đỡ nổi.

“Hôm nay ta sẽ dạy cho các ngươi một bài học cay đắng!”, hoa hồng Tử thần thốt lên đầy sát khí.

Bên trong thần đình của nàng ta, một đạo ý chí Tử thần thuần túy được phóng thích ra ngoài, trong nháy mắt quấy nhiễu ý chí của ba tên Man vương kia, khiến cho chúng cảm nhận được cảm giác sợ hãi cực độ khi đang đứng trên bờ vực giữa sự sống và cái chết, để cho nàng ta có thể nhân cơ hội mà hạ sát.

Phập phập!.