Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 454: Tỷ Ta Tới Rồi 2





Thuật Long quy lật biển!
Dương Ân có thể cảm nhận được cảnh giới của Thạch Khải Lỗi cao hơn hắn, nhưng hắn vẫn không sợ hãi, chỉ muốn chém giết cho đã đời, muốn khiến cho quân Man tộc phải trả giá.

Khi năng lượng của Dương Ân được giải phóng, những kẻ xung quanh vô cùng hoảng sợ, không kẻ nào dám đến gần hắn.

Một số kẻ không thể chạy thoát đều đã bị chấn động đến mức nôn ra máu và bay đi, cảnh tượng vô cùng đáng sợ.

Huyền tinh khí Sương Tuyền không chỉ có lực sát thương bá đạo, mà còn khiến cho thân thể của người bị đánh trúng lạnh lẽo khó chịu, không cách nào chịu đựng được.


Ahhh!
Binh sĩ Man tộc không ngừng la hét, người ngựa lăn lộn trên mặt đất, gây ra cảnh tượng hết sức hỗn loạn.

Thạch Khải Lỗi là một trong mười vị vương giả đứng đầu tộc Man di, tất nhiên sẽ không bị Dương Ân dọa sợ, ông ta biết rõ ý chí Tử thần của Dương Ân cho nên đã có phòng ngự từ trước, trên người của ông ta cũng ngưng tụ một cỗ ý chí cường đại, sau lưng hiện lên hư ảnh của một con Kim Cang Sư Tử, ông ta há miệng lớn, gầm to một tiếng: "Hống!"
Kim Cang Sư Tử Hống!
Sóng âm đáng sợ tụ lại thành hình một con sư tử vàng, hung hãn đánh về phía con giao quy của Dương Ân.

Sư tử va chạm kịch liệt với giao quy, hoành hành tàn phá suốt mấy dặm xa, rất nhiều người bị ảnh hưởng và tử vong tại chỗ.

Những người chết đều là quân Man tộc, người Đại Hạ không có ai đến gần.

Khi cả hai hư ảnh biến mất, Thạch Khải Lỗi đã ném Hoàng Phủ La Sát trong tay ra phía sau để cho những binh sĩ khác bảo vệ.

Về phần Dương Ân, hắn không bị tổn thương nhiều, hắn đang đánh trực diện với một Man vương cao cấp mà vẫn không cảm thấy áp lực chút nào, đây chính là sự phát triển vượt bậc của hắn sau khi hấp thụ huyền tinh khí Sương Tuyền, không chỉ có thể giúp cho cảnh giới thăng cấp, mà còn khiến cho huyền khí của hắn trở nên đặc biệt hơn so với người khác.

Có thể nói, sau khi huyền tinh khí Sương Tuyền và huyền tinh khí Tiên Thai cùng tập trung lại bên trong cơ thể của hắn, cũng giống như đã hình thành nên một loại huyền tinh khí mới vậy, lực công kích của nó không phải là thứ mà huyền khí bình thường có thể so sánh được.


Dương Ân không muốn Vạn Lam Hinh phải chịu đựng thêm nữa, cho nên không nhân cơ hội truy kích Thạch Khải Lỗi, thay vào đó, hắn đi thẳng về phía Vạn Lam Hinh.

Bên cạnh cô ta lúc này chẳng còn tên binh sĩ Man tộc nào canh giữ.

Những binh sĩ Man tộc đó muốn giết Vạn Lam Hinh nhưng không làm được, bọn họ đều cảm thấy việc này quá tà ác nên không dám động vào cô ta nữa, nhưng khí thế mạnh mẽ của Dương Ân đã ập tới, nếu không trốn đi lúc này thì chỉ có con đường chết.

“Tỷ, ta tới rồi!”, Dương Ân dịu dàng nói, nhìn Vạn Lam Hinh đang ở gần trong gang tấc.

Hắn nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Vạn Lam Hinh đã có sẹo, trái tim của hắn như bị dao cắt rỉ máu, lửa giận trong lòng hắn sôi trào.

Bàn tay hắn run rẩy vuốt ve khuôn mặt của Vạn Lam Hinh, nói: "Bọn chó Man di đáng chết, dám đối xử với tỷ như thế này, ta sẽ bắt chúng phải trả giá! "
“Ân đệ, cẩn thận phía sau!”, Vạn Lam Hinh nhìn thấy phía sau lưng Dương Ân có một đòn công kích hung hãn đang đánh tới, cô ta ngay lập tức dùng hết sức hét lên nhắc nhở hắn, không kịp để ý tới nỗi lòng của Dương Ân lúc này.

Dương Ân đã cảm ứng được trước đòn tấn công của Thạch Khải Lỗi, nên nhanh chóng mang Vạn Lam Hinh đi, từ thận của hắn mọc ra đôi cánh, đưa Vạn Lam Hinh cùng mình bay lên không trung.

Ầm!
Tại vị trí mà hắn vừa bay khỏi, một luồng năng lượng mạnh mẽ đã đánh xuống, lập tức biến nơi đó thành một cái hố sâu hoắm, chỉ cần Dương Ân chậm chân một chút thì cả hai người đều sẽ gặp nạn.


Khi bay lên giữa không trung, mọi gông cùm của Vạn Lam Hinh đều được Dương Ân tháo ra hết, để cô ta lấy lại được sự tự do, sau đó hắn liền nói: "Tỷ, tỷ ôm lấy ta, ta sẽ mang tỷ đi báo thù!"
Vạn Lam Hinh nở nụ cười trên khuôn mặt đã tan nát của mình, nói: "Được!"
Khuôn mặt của cô ta lại rỉ máu vì mỉm cười, nhưng trái tim của cô ta thì tràn đầy hạnh phúc.

Cô ta vùi mặt vào lưng hắn, hai tay ôm chặt lấy bờ vai rộng lớn của hắn, không còn e sợ bất cứ nguy hiểm nào, cho dù cô ta có chết tại chỗ thì cũng sẽ không còn gì oán hận, bởi vì kiếp này cô ta đã được hắn bất chấp hiểm nguy tới cứu, cô ta chết cũng không hối tiếc!
Thạch Khải Lỗi cũng tung đôi cánh huyền khí màu vàng ra bay vút lên bầu trời, còn chưa tiếp cận kẻ thù thì đòn công kích đã phóng tới trước.

Sư Tử Vô Úy quyền!
Vô số đầu sư tử xuất hiện, hướng về phía Dương Ân điên cuồng cắn xé.

“Bản vương không tin mình không thể giết chết ngươi!”, Thạch Khải Lỗi quyết chiến với Dương Ân, nhất định phải giết chết Dương Ân.

Đối mặt với đòn tấn công mạnh mẽ này, Dương Ân lấy ra Thương Tam Long hai lưỡi, đôi cánh Băng Nhẫn liên tục lóe lên ánh sáng, di chuyển cực nhanh tránh được những đòn tấn công, sau đó hắn chỉ ngón tay về phía Thạch Khải Lỗi, hung hăng nói: "Ta sẽ lấy đầu Man vương ông để an ủi vết thương của tỷ ta!"
Giờ khắc này, hắn đã toàn lực xuất thủ..