Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 574: Rượu Kính Anh Hùng





Hắn chợt nhớ đến lúc mình uống cạn túi rượu của Hoàng Phủ Minh Ngọc trước khi tới núi Man thần, điều đó khiến cho nội tâm của hắn chợt có chút bối rối.

"Dương Ân, ngươi sao vậy? Bất kể ngươi lựa chọn thế nào thì thật ra ngươi đều phải uống rượu, đây là sự tôn trọng của ngươi dành cho các nàng ấy", Hoàng Phủ Thái Canh thấy Dương Ân ngẩn người ra liền nói.

Dương Ân định thần lại, liền uống một ngụm rượu sữa ngựa từ mỗi túi, không dám uống cạn.

Mặc dù các cô gái đưa rượu sữa ngựa cho hắn có vẻ không hài lòng, nhưng họ vẫn nhanh chóng mỉm cười và tiếp tục nhảy múa, không khó chịu lâu.

“Đúng rồi, lỡ như có người uống cạn rượu mà không chịu trách nhiệm thì sao?”, Dương Ân hỏi.

Hoàng Phủ Thái Canh nói: “Loại đàn ông đó sẽ bị thiến”, dừng một chút, lão ta còn nói thêm: “Nếu như không thể thiến, thì người phụ nữ sẽ ở góa cả đời”.

Dương Ân ngay lập tức cảm thấy thân dưới ớn lạnh, không biết làm sao, hắn liền cắt ngang hỏi: "Không biết công chúa của quý tộc đi đâu rồi? Tại sao không thấy cô ấy đi ra đây?"

“Ngươi nói A Ngọc sao, con bé đã đến Thánh Hỏa giáo rồi”, Hoàng Phủ Thái Canh đáp lại.

"Tại sao cô ấy lại đến Thánh Hỏa giáo?"
"Thiên phú bất phàm, con bé sớm đã có năng lực để đến Thánh Hỏa giáo tham gia khảo hạch, chẳng qua là do ham vui cho nên mới kéo dài thời gian như thế, nay cũng không biết tại sao con bé lại đổi tính, ngay lập tức muốn đến Thánh Hỏa giáo, sau này muốn gặp lại con bé e rằng cũng không dễ dàng".

“Thực sự không dễ dàng”, không hiểu sao Dương Ân lại cảm thấy có lỗi khi nghe tin Hoàng Phủ Minh Ngọc đã rời khỏi Man tộc, hắn nhìn chằm chằm vào đống lửa trước mặt, tâm tình không khỏi buồn thương.

Hoàng Phủ Minh Ngọc là muội muội của Tiểu Man, hắn đã uống cạn túi rượu của cô ta, câu mà cô ta nói "ngươi phải cưới ta" thật ra không phải là một câu nói đùa, mà là một câu nói rất nghiêm túc, đáng tiếc lại bị hắn cự tuyệt.

Hắn không bị thiến, hay nói cách khác, Hoàng Phủ Minh Ngọc biết mình không thể thiến được hắn, cho nên cô ta muốn cả đời ở góa vì hắn hay sao?
Nghĩ đến đây, hắn cảm thấy cái tập tục này thật là gài bẫy người ta quá, hắn cũng không hề biết trước chuyện sẽ thành ra như vậy, chẳng phải người không biết thì không có tội hay sao?
Màn đêm buông xuống giữa những tiếng cười nói vui vẻ, nhưng người thì đã đi rồi, để lại nỗi sầu muộn vẫn còn vương vấn.

Khi trời sáng, Dương Ân cũng không còn mặt dày ở lại nữa, hắn nói lời từ biệt với Hoàng Phủ Chiến Hùng, còn dặn dò đối phương phải thực hiện ước định càng sớm càng tốt.

Hoàng Phủ Chiến Hùng không hề trì hoãn, để cho Dương Ân yên tâm rằng ông ta sẽ tiến hành như đã định.

.

||||| Truyện đề cử: Tổng Tài, Phu Nhân Có Thai Rồi |||||
Dương Ân quay trở lại với Mộng Băng Tuyết và nhận được hai con ngựa, một là con ngựa Huyết Long mà họ cưỡi khi họ vừa đến, con ngựa còn lại là con Xích Thố hoang dã mà họ đã thắng được từ Hoàng Phủ La Trung.

Hai con ngựa này đều là loại cực phẩm, sức chịu đựng phi phàm, nhất là con ngựa Xích Thố hoang dã kia, không hề kém cạnh so với ngựa Huyết Long, nếu được huấn luyện bài bản thì cũng có thể trở thành vua của loài ngựa.

Dương Ân vốn dĩ muốn cùng với Mộng Băng Tuyết mỗi người cưỡi một con ngựa quay về, nhưng Mộng Băng Tuyết không muốn, Dương Ân ngồi trên con ngựa nào, cô ta liền nhảy lên con ngựa đó, như muốn dán mình vào Dương Ân, cho nên Dương Ân cũng chỉ có thể làm theo ý của cô ta.

Bằng cách này, Dương Ân và Mộng Băng Tuyết đã quay trở lại theo hướng dãy núi Lang Yên.


Đương nhiên, bọn họ được binh sĩ Man tộc đích thân hộ tống quay về.

Dọc đường đi, khung cảnh thảo nguyên vẫn tươi đẹp vô cùng, khiến người ta không khỏi lưu luyến.

Khi bọn họ đi qua doanh trướng cô độc của Tiết tay sắt thì bọn họ lại dừng bước.

Không phải do bọn họ muốn dừng lại, mà là do có một thiếu niên đã nhảy từ trong bóng tối ra cản đường họ.

"Ai dám cản đường của khách quý, còn không mau tránh ra", Man tướng thống lĩnh đoàn hộ tống cao giọng nói.

Dương Ân giơ tay ngăn cản Man tướng, sau đó lên tiếng hỏi thiếu niên: "Ngươi có chuyện gì sao?"
“Ta… cha nuôi của ta muốn mời ngươi uống rượu”, cậu thiếu niên lo lắng, lắp bắp nói.

“Ha ha, lần này ta nên mời ông ấy uống rượu mới đúng”, Dương Ân bật cười rồi đi về phía doanh trướng cô độc kia với Mộng Băng Tuyết.

Leng keng leng keng!
Phía trước doanh trướng là nơi rèn sắt, Tiết Quý vẫn đang tập trung làm việc, không bị đám người Dương Ân làm ảnh hưởng.

Có thể thấy rằng không phải Tiết Quý muốn mời Dương Ân uống rượu, mà là do cậu thiếu niên tự ý mời Dương Ân.

Dương Ân không bận tâm đến lý do của việc này, trước khi đi đến lò rèn, hắn đã nói to: "Ta mời ông uống rượu".

Dứt lời, hắn liền lấy túi rượu sữa ngựa vắt bên hông của con ngựa rồi đưa ra.

Người đàn ông bị coi là “nỗi nhục của Đại Hạ” ngẩng đầu, đặt búa cùng phôi sắt trong tay xuống, ông không nhận lấy rượu của Dương Ân, mà chỉ hỏi: "Mời ta uống rượu phải có lý do".

“Vì ông là một đại hán tử, lý do này đủ rồi chứ”, Dương Ân nghiêm túc nói.


Ở Đại Hạ, mọi người đều nghĩ rằng Tiết Quý là kẻ phản bội, nhưng bây giờ Dương Ân đã hiểu được nỗi khổ của người đàn ông này mà không phải ai cũng có thể hiểu được bên trong khu doanh trướng cô độc, hắn liền có thể nghĩ ra, ông đúng là một đại hán tử.

“Lý do này chưa đủ!”, Tiết Quý nhẹ lắc đầu nói.

“Vậy xem như ta đáp lễ ông lúc ông mời ta uống rượu mấy ngày trước đi”, Dương Ân do dự nói.

“Lý do này cũng có thể miễn cưỡng được, nhưng vẫn chưa đủ”, Tiết Quý lại thở dài.

"Nếu như vậy, chúng ta cùng nâng ly vì hai nước chung sống hòa bình, thế nào?"
"Hai nước có thể chung sống hòa bình sao?"
"Ta nói có thể liền có thể".

"Được, rượu này ta uống".

...!
Rượu sữa ngựa thơm béo nồng nàn, kính hán tử, kính anh hùng, kính hòa bình, rượu vẩy thiên địa, nhật nguyệt làm chứng.

Rượu cạn, ánh mắt của hán tử như mê ly, lẩm bẩm nói: “Ta cũng phải trở về rồi”.

"Vậy thì hãy trở về đi"..