Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 602: Tiếc Nuối





Trên cổ thụ, một thiếu niên đang ngả người nằm trên nhánh cây, cách đó không xa có một mỹ nữ lạnh lùng đang ngồi, bọn họ đang nói chuyện với nhau thì bỗng nhiên nhìn thấy cảnh tượng kỳ lạ hiện lạ hiện lên ở hướng khác.

Người thiếu niên cũng không biết xem thiên tượng về đêm, chỉ kinh ngạc nói: “Đêm hôm khuya khoắt, sao lại có một vệt sáng đỏ như máu hiện lên từ hướng của Đại Hạ vậy chứ?”
Lúc này, trong không gian Càn Khôn của người thiếu niên kia có một thanh hỏa kiếm đang nhúc nhích, người thiếu niên cảm ứng được nên triệu hoán thanh hỏa kiếm này ra.

Vù vù!
Thanh hỏa kiếm này như có linh tính, phát ra tiếng thảm thiết, mũi hướng về phía vệt sáng đỏ như máu trên bầu trời kia.

Chuyện kỳ lạ như vậy, khiến người thiếu niên vô cùng ngạc nhiên: “Kiếm Xích Tinh này bị làm sao vậy?”
“Chủ của binh khí ngã xuống rồi, binh khí than khóc, thật sự là đáng tiếc!”, một con chó nhỏ màu đen ở dưới gốc cây nhẹ giọng thở dài đáp.


“Tiểu Hắc, ý ngươi là Tiết Quý đã chết rồi?”, thiếu niên trên cây kêu lên.

Kiếm Xích Tinh chính là binh khí cấp vương do chính tay Tiết Quý sử dụng đá Xích Tinh chế tạo thành, nay nó than khóc, chẳng lẽ Tiết Quý đã chết rồi sao?
“Không có quá nhiều mong nhớ, đáng tiếc cho một nhân vật đã từng lấy luyện binh nhập đạo, nếu không ngã xuống, tương lai có thể sẽ trở thành nhân vật tầm cỡ một phương!”, Tiểu Hắc đáp.

Thiếu niên lộ ra vẻ u ám, hắn vuốt ve thanh kiếm Xích Tinh, khẽ thở dài nói: “Hoàng thất Đại Hạ đúng là vô đạo mà!”
“Nếu thực lực của ngươi không thể vượt qua tất cả đám người ở nơi nhỏ bé này, e là số mệnh của ngươi cũng sẽ không khá hơn là bao đâu!”, Tiểu Hắc nói xong liền nhắm mắt lại không nói nữa.

“Tộc Man di đã ép sát biên giới, ta tin rằng bọn họ sẽ đưa ra lựa chọn!”, người thiếu niên nói rồi ngừng một lúc, hắn ngước nhìn bầu trời đêm rồi nói với chính mình: “Ta không phải là Tiết Quý!”
...!
Kì hạn bảy ngày rất nhanh đã trôi qua.

Chuyện của Tiết Quý đã bị hoàng thất phong tỏa triệt để, bất cứ ai dám nhắc đến chuyện của ông thì sẽ bị giết không tha.

Lệnh cấm này cũng chỉ là cấm tạm thời, chứ không thể cấm cả đời được, dần dà thành một đồn mười, mười đồn trăm, chuyện Hoàng thượng bị hỏi mười tông tội đã thấm sâu vào lòng người.

Đương kim Hoàng thượng có tội không?
Trong lòng ai cũng đều có một sự phán xét riêng, thường dân ở cách xa, không hề hay biết.

Bọn họ chỉ muốn trải qua những ngày tháng sinh hoạt yên bình, không bị chiến tranh quấy nhiễu, cho dù là gánh thêm một phần thuế, bọn họ cũng có thể chịu được, không hề cảm nhận được ông ta có đại tội gì, xét cho cùng thì người ta cũng là hoàng đế mà.

Chỉ có trong văn võ bá quan mới biết được đương kim hoàng thượng có tội hay không.

Ông ta bảo thủ, cứng đầu, không nghe lời tốt, dùng người không khách quan, nắm giữ hầu hết mọi vị trí tối cao trong triều, dường như đã nắm tất cả mọi thứ trong tay.


Không ai được phép làm trái ý, phàm những quyền thần bị đồn thổi là có ý bất trung đều sẽ có kết cục bi thảm.

Trong suốt hai mươi năm tại vị, mỗi năm đều sẽ có một vài vị trọng thần bị khám nhà diệt tộc vì phạm phải một số lỗi nhỏ.

Những thủ đoạn này đã giúp tăng thêm sức uy hiếp của ông ta, nhưng đồng thời cũng khiến người ta tỉnh táo nhìn nhận lại, đúng là làm bạn với vua như chơi với hổ, thực sự chẳng khác nào đang đi trên lớp băng mỏng.

Sai lầm của bậc quân vương, phải chăng là có tội?
Không ai dám nói bừa, xét cho cùng thì thiên hạ này cũng là của người ta mà.

Tiết Quý chết, đại quân tộc Man di vẫn đang ở biên quan, chưa hết một ngày là sẽ bắt đầu tấn công.

Vương triều Đại Hạ phái ra năm vạn binh mã tốc hành tiến đến, ngoài ra còn có mười mấy vị vương giả tới chi viện trước một bước, đồng thời còn phái cả một vị trọng thần đến trước để nghị hòa với quân Man.

Vị trọng thần đó chính là đại quan nhị phẩm - thượng thư lễ bộ Ban Đồng Trí, cùng đi với ông ta còn có một vị thái giám, người đã giết Tiết Quý - Đỗ công công.

Lúc Ban Đồng Trí và Đỗ công công đến, Phần Thiên Hùng đã dẫn bọn họ đến trước quân Man, hô hoán kêu gọi quân Man phái người ra ngoài nghị hòa.

Ban Đồng Trí là một vị quan văn điển hình, vẻ ngoài ông ta học thức uyên bác, mặc một bộ quan bào, với cái bụng hơi nhô cao, ngồi trên một cỗ chiến xa, cùng đám người Phần Thiên Hùng đến trước trận mạc.

Vị Đỗ công công kia lại không xuất hiện, hắn ta đã ẩn thân trong tối, chỉ cần cao thủ cảnh giới Thiên Ngư của quân Man có dị động, hắn ta sẽ ra tay.

“Dương Ân đâu?”, Thạch Sa Phong dẫn quân tiên phong xuất hiện, hỏi đám người Phần Thiên Hùng.


“Dương Ân không có ở trong quân đội, Hoàng thượng của Đại Hạ ta đã phái đại thần Ban thượng thư tới đây để nghị hòa, nếu các ngươi thật lòng muốn nghị hòa, có thể bàn với ngài ấy!”, Phần Thiên Hùng đáp.

Ban Đồng Trí bước từ trên cỗ chiến xa xuống, đang định nói chuyện với Thạch Sa Phong, thì bất ngờ bị Thạch Sa Phong lớn tiếng quát: “Cút, chúng ta chỉ nghị hòa với Dương Ân, kẻ khác thì chúng ta nhất quyết không nhận!”
Giọng nói của ông ta mạnh mẽ và khá độc đoán, thực lực của Ban Đồng Trí lại chẳng ra gì, bị dọa cho sợ đến toàn thân run rẩy, suýt chút nữa ngã xuống tại chỗ, may mà có tướng lĩnh ở bên cạnh dìu đỡ.

“Nếu như tộc Man các ngươi có lòng nghị hòa thì không nên vô lễ như vậy!”, Phần Thiên Hùng tức giận nói.

“Hừ, không có lòng muốn nghị hòa chính là Đại Hạ các ngươi!”.

Thạch Sa Phong hừ lạnh, sau đó ông ta liền nói tiếp: “Dương Ân đã tới tộc ta, bàn bạc chuyện nghị hòa cùng với tộc trưởng tộc ta một hồi rồi tộc trưởng tộc ta mới nguyện ý nghị hòa với Đại Hạ các ngươi, thật không ngờ các ngươi lại xem Dương Ân thành một kẻ phản tặc, nếu đã như vậy, ta thấy cũng không có khả năng để nghị hòa rồi, chi bằng khai chiến đi!”
“Chiến! Chiến! Chiến!”, quân Man đều đồng thanh kêu lên.

Tiếng “chiến” này vang cao, chấn động kinh sợ bốn phương, dọa cho quân Trấn Man vô cùng sốt sắng.

“Có… có gì từ từ nói, có gì từ từ nói!”, Ban Đồng Trí nào từng trải qua trận thế như vậy, bị dọa sợ tới mức lăn về chiến xa, liên mồm nói.

“Muốn chiến thì chiến!”, Phần Thiên Hùng phớt lờ lời Ban Đồng Trí, ông ta biết rằng một khi ông ta đã nhượng bộ, e là tộc Man sẽ được nước lấn tới, chi bằng dứt khoát một lần, đại chiến một trận.

Cứ như vậy hai quân lại một lần nữa giao chiến, mà trận chiến này Đại Hạ nhanh chóng liền bị đánh bại, bởi vì ba đại thủ hộ thiên yêu đều xuất hiện, dọa cho vị Đỗ công công đang ẩn thân kia vô cùng kinh hãi..