Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 622: Đừng Tự Rước Họa Vào Thân





Dương Ân đáp lại: "Chờ ta trở về vương thành, chuyện này sẽ tự có kết luận, bây giờ thì xin nhường đường".

“Ngươi không nói rõ ràng thì đừng mong được đi qua”, Cao Thụy Hoa hung hăng đáp lại.

"Cháu rể đừng kích động, chẳng lẽ ngươi vì ả phụ nữ bên cạnh kia mà muốn kháng chỉ sao?", Cao Tuấn Trình nhìn về phía Mộng Băng Tuyết ở phía sau lưng Dương Ân nói.

Cao Lượng Hưởng cũng nói: "Không sai, thân là phò mã cũng không được tam thê tứ thiếp, chỉ có thể một lòng một dạ yêu thương công chúa, ngươi phải giải quyết gọn gàng đám phụ nữ bên cạnh mình đi", dừng một chút, y lại cười một tiếng nói: "Nếu như ngươi không đành lòng giải quyết, thì để cho ta tới thay ngươi giải quyết cũng được".

"Các tướng sĩ nghe lệnh, dốc hết tốc lực đi đường, ai dám ngăn cản liền giết chết kẻ đó!", thần sắc của Dương Ân vô cùng lạnh lùng, ngay lập tức quát lớn.


“Vâng!”, một ngàn năm trăm binh mã đồng thanh kinh hô.

Ngay sau đó, Dương Ân dẫn đầu xông về phía trước cùng với Mộng Băng Tuyết, Vạn Lam Hinh, Khỉ Gầy và Lục Trí, hoàn toàn không để ý đến sự ngăn trở của đám người Cao Thụy Hoa phía trước.

“Láo toét, mau dừng lại cho bản thành chủ”, Cao Thụy Hoa toát ra khí thể của vương giả cao cấp quát lên.

Ở sau lưng của lão ta, ba người con trai cũng toát ra khí thể vương giả, muốn chặn đứng mấy người Dương Ân.

Dương Ân đã không thể nhịn được nữa, hắn vỗ lên lưng con rùa vân bạc, nói: "Mau cho bá tước ta xem thử một chút sức mạnh mới thăng cấp của ngươi mạnh bao nhiêu".

Con rùa vân bạc sau khi được Dương Ân ban cho yêu vương đan cùng với thịt giao long băng, yêu khí trên người đã phát sinh biến hóa long trời lở đất, thực lực đạt tới cảnh giới yêu vương cao cấp, thăng cấp nhanh chóng không ai bì kịp.

“Thiếu gia, xin hãy nhìn cho kỹ”, con rùa vân bạc hung hăng quát lên.

Khoảnh khắc tiếp theo, hình dáng của nó trở nên to lớn hơn, yêu khí mà nó toát ra vô cùng đáng sợ, những tia khí tức băng giá lưu chuyển xung quanh thân thể của nó, những đường vân bạc lóe lên hào quang, tạo thành một đòn công kích cường đại hướng về phía Cao Thụy Hoa.

Bản thân con rùa vân bạc vốn đã có chiến lực rất mạnh mẽ, trước khi thăng cấp nó đã từng một mình đối địch với cả bốn vương giả thiếu niên, hôm nay nó đã có thể đột phá lên cảnh giới yêu vương cao cấp, lại có thể điều động khí tức của tộc giao long, chiến lực có thể nói là đã vô cùng cường hãn.

Cao Thụy Hoa sửng sốt, không ngờ thú cưỡi của Dương Ân lại là yêu vương cao cấp, lão ta không chút suy nghĩ liền đánh ra hai chưởng, muốn phá nát đòn công kích của con rùa vân bạc.

Bang bang!
Chưởng kình của lão ta đánh ra khá mạnh, còn có thể phá núi, nhưng sau khi va chạm với đòn công kích của con rùa vân bạc, lão ta không những không thể phá nát đòn công kích này mà còn bị nguồn năng lượng lạnh như băng dội ngược, khiến cho hai cánh tay của lão ta đông cứng.


“Không được, mau rút lui”, Cao Thụy Hoa quát lớn một tiếng, sau đó chính mình cũng chạy trước.

Ba người con trai phía sau nghe thấy lời lão ta nói xong cũng không dám chậm chân, nhanh chóng bay vút lên cao, né tránh nguồn sức mạnh đang nghiền ép tới của con rùa vân bạc.

Bọn họ là vương giả nên còn có thể bay lên để thoát thân, nhưng đám người phía sau thì không thể thoát, ai cũng kêu gào thảm thiết trước khi bị đông cứng tại chỗ.

“Dương Ân to gan, sao ngươi dám làm như vậy!”, Cao Thụy Hoa quát lên với Dương Ân.

Dương Ân bình tĩnh nói: "Đừng tự rước họa vào thân".

"Ta không tin ngươi chỉ dựa vào yêu vương mà có thể lên mặt với Cao gia ta", Cao Thụy Hoa mắng lớn một tiếng, rút ra binh khí chiến đấu, tức giận từ trên cao chém xuống.

Binh khí của lão ta là một thanh vương đao, đao thế chém ra tương đối kinh người, so với chưởng kình vừa đánh ra lúc nãy thì sức mạnh tăng lên gấp ba lần.

"Lão già kia, ông nội rùa của ngươi không phát uy thì ngươi xem ta là mèo bệnh sao!", con rùa vân bạc vốn có bản tính hung hãn, bị Dương Ân áp chế một thời gian quá dài, bây giờ có cơ hội phát tiết, làm sao nó có thể bỏ qua được, nó mắng to một tiếng, sau đó tung ra một quyền.

Quyền Bá Vương!
Quyền này ẩn chứa mấy phần quyền ý tinh thông, sức mạnh bá đạo cường hãn, như băng tan thành nước, ngưng tụ thành sông, ngay lập tức đánh nát đao thế vừa chém tới của Cao Thụy Hoa, lão ta căn bản không có cách nào ngăn trở.

Cao Thụy Hoa hoàn toàn không ngờ tới mình lại không chịu nổi một kích, thân thể nhanh chóng né tránh quyền kình, nhưng vẫn trễ nửa bước, bả vai bị quyền kình đánh trúng ngay lập tức nổ tung, máu tanh văng tung tóe.


“Cha!”, ba người con trai của Cao Thụy Hoa đều kêu lên và chạy đến giúp đỡ.

"Tất cả tới đây ăn một quyền Bá Vương của ta!", con rùa vân bạc hưng phấn quát lên, liên tục đánh ra quyền kình, ba người con trai của Cao Thụy Hoa không thể nào chống đỡ hay né tránh nổi, tất cả đều bị oanh tạc đến mức đôi cánh huyền khí cũng bị tan rã, thân thể nặng nề rơi xuống đất.

Ngay lúc con rùa vân bạc tiến thêm một bước để truy kích, thì Cao Thụy Hoa đã vội vàng hét lớn: "Đừng đánh đừng đánh, bọn ta cho qua, bọn ta cho qua".

Lão ta sợ rằng nếu mình hét lên chậm hơn thì con rùa vân bạc sẽ giết chết hết cha con bọn họ.

"Sớm biết như vậy, cần gì phải giở trò châu chấu đá xe!", Dương Ân từ tốn nói một câu, liền ngăn con rùa vân bạc lại, mang theo người của mình mạnh mẽ bước ra khỏi thành Cao Nhai.

Đợi Dương Ân và đoàn binh mã rời đi, Cao Thụy Hoa mới đau đớn kêu lên: "Tức chết lão phu rồi, ngày mai ta liền vào kinh, nhất định phải ngăn cản hôn sự này, thỉnh hoàng thượng loại bỏ cái tên đó hoàn toàn".

"Không sai, cái tên đó rõ ràng đã có ý định tạo phản, phải giết!", Cao Tuấn Trình lau vết máu trên khóe miệng, nanh ác nói.

"Ta sẽ nói cho muội muội biết, Hiểu Hàm không thể gả cho một tên nghịch tặc như vậy", Cao Lượng Hưởng nói.

Cao Phong Nham cũng mắng: "Tên nhóc đó chỉ mới lập được công trạng mà trong mắt đã không coi ai ra gì, nếu được làm phò mã thì còn đến đâu nữa, nhất định phải giết!".