Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 645: Chỉ Một Câu Liền Bỏ Qua Sao





Sau khi hoàng thượng lên tiếng, bầu không khí chìm vào im lặng đến mức còn có thể nghe rõ tiếng kim rơi, ánh mắt của văn võ bá quan một lần nữa đồng loạt hướng về phía Dương Ân, bọn họ cũng muốn nhìn thử một chút, xem Dương Ân có dám kháng chỉ trước mặt mọi người không.

Dương Ân không phải kẻ ngu xuẩn, ngược lại rất thông minh, bằng không làm sao hắn có thể nghĩ tới chuyện một mình đi đến Man tộc để thương lượng với người Man? Từ trong lời nói của Phúc An Vương, hắn đã biết được ông ta đang định dùng chiêu lấy lui làm tiến.

Một khi hắn chấp nhận làm phò mã, ân oán của hắn với Phúc An Vương sẽ bị xóa sạch, không còn ràng buộc gì nữa, còn nếu như hắn không đồng ý, thì hắn sẽ đổ máu tại chỗ.

Chỉ là một thủ đoạn nhỏ mà cũng muốn khiến cho hắn khuất phục hay sao?
Lần này, Dương Ân đã chuẩn bị sẵn nhiều biện pháp đối phó, hắn lại đáp không chút do dự: "Dương Ân không muốn".


Khi hắn vừa dứt lời, thì hoàng thượng đã ra lệnh: "Kéo tên phản tặc này xuống chém cho ta".

Trong nháy mắt, có một cỗ khí tức cường đại ngay lập tức tràn ngập bên trong đại điện, đây cũng không phải là khí tức của vương giả thông thường, mà là khí tức của cao thủ cảnh giới Thiên Ngư thứ thiệt, chính là loại khí tức của lão công công toát ra khi đánh chết Tiết Quý lúc trước.

Lúc này, Dương Ân mới lớn tiếng nói: "Hoàng thượng chờ một chút, Dương Ân còn có chuyện muốn nói".

“Ngươi không cần bao biện nữa”, hoàng thượng lạnh lùng nói.

Ngay lúc lão công công chuẩn bị ra tay, thì một luồng khí tức lạnh như băng đã ngay lập tức khóa chặt trên người khiến lão ta run rẩy nói: "Là vị cao nhân nào dám xông vào hoàng điện Đại Hạ ta?"
Khí tức lạnh như băng đó rõ ràng còn mạnh hơn của lão công công, không chỉ lão ta cảm nhận được mà ngay cả các quan viên trong đại điện cũng cảm thấy ớn lạnh, cơ thể co quắp lại, trên mặt lộ ra vẻ kinh hãi.

Đây là hoàng cung Đại Hạ, cao thủ nhiều như mây, vậy mà trong bóng tối có cường giả ẩn nấp, ngay cả lão công công và bọn họ cũng không phát hiện ra sự tồn tại của đối phương, điều này đã cho thấy thực lực của đối phương đáng sợ đến mức nào.

Hoàng thượng ngồi trên cao cũng tái nhợt, tuy thực lực của ông ta không thề yếu, đã đạt tới cảnh giới vương giả cao cấp, nhưng khi đối mặt với khí tức băng giá cực độ này thì ông ta cũng không thể phản kháng, đây rõ ràng là khí tức của một cường giả thiên giới.

“Không cần manh động, lần này ta tới đây chỉ muốn cùng hoàng thượng lý luận thôi”, Dương Ân thâm ý nói.


Dương Ân nói ra câu đó để khẳng định chắc chắn rằng cao thủ siêu cấp kia chính là người của hắn.

Chuyện lần này đã khiến cho văn võ bá quan khiếp sợ, Tống tướng quát lớn: "Dương Ân, ngươi thật muốn tạo phản!"
La Công Minh cũng nói: "Dương Ân, Dương gia các người đời đời trung lương, đừng làm chuyện ngu ngốc".

Không ai ngờ được Dương Ân lại mang theo một cao thủ thiên giới tới đây, nếu đối phương toàn lực ra tay giết đương kim hoàng thượng thì sẽ rất phiền toái.

"Các người suy nghĩ nhiều quá, nếu như ta muốn tạo phản thì còn đứng ở chỗ này nói phải trái cùng hoàng thượng sao, không sai, ta đã kháng chỉ, nhưng ta có thể dùng phương thức khác để bồi thường cho hoàng thượng", Dương Ân bình tĩnh nói, ngay sau đó hắn lại nói: "Băng Tuyết thu hồi năng lượng đi, đừng dọa hoàng thượng cùng chư vị đại nhân, chúng ta còn phải nói chuyện".

Khí lạnh trong khoảnh khắc biến mất, lão công công lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nếu như vừa rồi lão ta kịp xuất thủ, đối phương chắc chắn đã làm thịt lão ta trước, cảnh giới của đối phương hoàn toàn áp đảo lão ta.

Hoàng thượng cùng văn võ bá quan lúc này mới cảm thấy ấm áp được một chút, ánh mắt của họ nhìn Dương Ân đã bắt đầu thay đổi.

“Dương Ân, rốt cuộc ngươi muốn làm gì!”, hoàng thượng trừng mắt nhìn Dương Ân hỏi.

Từ khi ông ta lên ngôi cho tới nay, đây là lần đầu tiên ông ta mất mặt như vậy.

"Thần không muốn làm gì, chẳng qua chỉ muốn hỏi rõ một chút, như vị lão tướng quân này đã nói, Dương gia thần đời đời trung lương, tại sao lại rơi vào thảm cảnh bị tịch thu gia sản?", Dương Ân lãnh đạm hỏi.


Hoàng thượng còn chưa đáp lời, Phúc An Vương đã vội vàng từ bên cạnh nói: "Chuyện của Dương gia các ngươi là do bản vương làm, oan có đầu nợ có chủ, ngươi không thể chất vấn hoàng thượng".

"Ồ, vậy ta liền hỏi vương gia một chút, Dương gia ta đã đắc tội gì với ông mà ông lại muốn đẩy Dương gia vào bước đường cùng như vậy?", Dương Ân hỏi ngược lại.

Phúc An Vương cứng họng, sau đó lại thở dài nói: "Chuyện cũ đã qua, chúng ta cũng không cần nhắc lại, bản vương có thể bồi thường cho Dương gia các ngươi".

"Vương gia, ông nói nghe thật hay, các ngươi đến nhà ta cầu hôn, ta không đồng ý lấy quận chúa, các ngươi liền ghi hận trong lòng, vu oan ta cưỡng gian quận chúa, khiến cho Dương gia liên lụy, cha mẹ ta chịu cảnh lao ngục, đệ đệ ta vừa mới đậu trạng nguyên liền phải từ quan đi đày, tất cả những chuyện đó, há một câu bỏ qua của ông lại có thể nhẹ nhàng bỏ qua hết?", Dương Ân phẫn nộ trợn mắt nhìn Phúc An Vương quát lớn.

Cùng lúc đó, khí tức cường hãn của vương giả trên người hắn đang toát ra, kèm theo ý chí Tử Thần dày đặc, lập tức gây ảnh hưởng đến toàn bộ đại điện.

Vào lúc này, mọi người đều cảm thấy sợ hãi trước cái chết, nét mặt đều trở nên uể oải, hoảng sợ, không có một chút bình tĩnh nào, còn đáng sợ hơn cảm giác lạnh lẽo mà họ vừa mới chịu đựng lúc nãy.

Đặc biệt là Phúc An Vương, đối mặt với ý chí Tử Thần của Dương Ân, hai chân của ông ta mềm nhũn ngã oặt trên mặt đất, vẻ mặt vô cùng đau đớn, như thể đang bước tới trước Quỷ Môn Quan, giãy giụa kêu gào, không còn chút khí khái nào của một vị vương gia..