Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 677: Các Giai Đoạn Của Ngự Hồn Tâm Kinh





“Ngự Hồn Tâm Kinh” là hồn quyết độc môn của hồn tộc, bình thường mà nói loại bí quyết độc môn này nếu không phải là người trong gia tộc thì không thể tu luyện được.

Nhưng “Ngự Hồn Tâm Kinh” do Tiểu Hắc truyền cho Dương Ân là bản đã được cải tiến qua, so với tâm kinh được kế thừa từ hồn tộc thì bản này đã trở nên rất khác biệt, mạnh mẽ hơn, đã thuộc về một môn tiên thuật.

Đóa hoa Thần đình của Dương Ân đã nở, so với người bình thường, hắn tu luyện nhanh hơn, đây chính là ưu điểm của đóa hoa Thần đình.

Với mỗi một vị thiên tài, muốn ngưng tụ ra đóa hoa Thần đình đều là việc không dễ dàng, chứ đừng nói đến việc muốn nó dễ dàng nở hoa, Dương Ân còn trẻ như vậy đã làm được điều này, thế đã là vô cùng không đơn giản rồi.

Sau khi đóa hoa Thần đình nở, chứng minh lực tinh thần của linh hồn đã đủ dồi dào.

“Ngự Hồn Tâm Kinh” là một môn bí thuật khống chế linh hồn, có thể khiến sức mạnh của linh hồn được phát huy ra, đặc biệt là Dương Ân đã thức tỉnh loại thiên phú tiềm năng này là Mắt hồn.


Bản thân Mắt hồn đã sở hữu năng lực đặc biệt, sau khi Dương Ân đã hiểu rõ “Ngự Hồn Tâm Kinh”, hắn muốn mượn khẩu quyết tâm kinh này để hiểu được uy lực bên trong Mắt hồn.

Tử Ma một lần nữa bị Mộng Băng Tuyết đánh ngất đi, đồng thời đã bị phong ấn lại, tránh cho y ở đây cà cưa mãi như một tên ngốc, Dương Ân thật sự không có thời gian chăm sóc y
Điều quan trọng của “Ngự Hồn Tâm Kinh” chính là hai từ “Ngự Hồn”, dẫn ra lực hồn, thi triển ra chỗ độc đáo của lực hồn.

Nó tổng cộng được chia thành năm giai đoạn: giác hồn, dẫn hồn, hồn thể, chiến hồn, ngự hồn.

Giác hồn chính là thiên phú lực hồn đã thức tỉnh, đây là giai đoạn đầu tiên của “Ngự Hồn Tâm Kinh”, đối với những người không có đủ lực hồn thì đây là giai đoạn cần phải trải qua, chỉ khi thức tỉnh thiên phú linh hồn mới có thể tu luyện được các giai đoạn tiếp theo.

Dẫn hồn là thiên phú lực hồn đã khơi ra, phát huy ra đặc tính sức mạnh tinh thần, thi triển ra một số năng lực tấn công và phòng thủ của lực hồn thông thường, không chỉ có thể làm tổn hại đến tinh thần của người khác, mà còn có thể tự vệ.

Hồn thể, chính là phân thân linh hồn do chân thân ngưng tụ thành, có thể tiến thêm một bước lĩnh hội đất trời, mở ra lực lĩnh hội của linh hồn, có thể nhanh chóng thông hiểu nhiều cảm ngộ, hơn nữa thăng cấp năng lực của chân thân.

Chiến hồn là linh hồn có thể trở thành một linh hồn chiến đấu, có thể tách ra khỏi cơ thể để tiến hành tấn công, đạt tới hiệu quả lớn mạnh của việc “một tay làm hai việc”, chỉ sau khi đạt đến cảnh giới rất mạnh, mới có thể tu luyện đến bước này.

Ngự hồn là giai đoạn cuối cùng của “Ngự Hồn Tâm Kinh”, người tu luyện có thể tùy ý điều khiển hồn phách của bản thân, cũng có thể điều khiển linh hồn của người khác, uy lực tương đối lớn mạnh đáng sợ, chí ít sau khi đạt tới cảnh giới siêu phàm nhập thánh, mới có cơ hội chạm đến một cảnh giới như vậy.

Dương Ân vốn đã đạt tới bước giác hồn, thiên phú linh hồn đã được thức tỉnh, có thể trực tiếp tiến vào tu luyện giai đoạn thứ hai: Dẫn hồn.

Giai đoạn tu luyện này, có thể khiến Dương Ân hiểu rõ được những khía cạnh thực sự đáng sợ của Mắt hồn của hắn.


Mắt hồn còn được gọi là “Thiên Nhãn”, nó có thể khám phá mọi hư vô, mọi ảo ảnh đều không còn có thể mê hoặc hắn được nữa, thậm chí một vài trở ngại thực thể cũng có thể nhìn thấu, ngoài ra nó còn sinh ra sức công phạt vốn có, có thể thâm nhập vào linh hồn của người khác, tiến hành công kích linh hồn của người khác, mà loại công kích này có thể được gọi là “Diệt hồn”.

Diệt hồn là một loại sức mạnh đáng sợ, có thể phá hủy linh hồn của người khác trong chớp mắt, khiến kẻ địch phải bỏ mạng.

Điều này tương đương với việc Dương Ân có thể giết người trong nháy mắt, đây là chuyện đáng sợ biết chừng nào.

Sau khi có được “Ngự Hồn Tâm Kinh”, Dương Ân liền có thể khống chế điều khiển lực hồn, tùy ý vận dụng loại công kích “Diệt hồn” này.

Ngoài ra, hắn còn có thể lợi dụng loại sức mạnh này để tiến hành truyền thụ, giống như Tiểu Hắc đã truyền thuật luyện đan cho Dương Ân, chỉ cần người khác không phản kháng thì liền có thể tiến hành truyền sức mạnh ký ức vào trong tâm trí người khác.

Dương Ân đang cần loại năng lực như thế này, để tiến hành tái tạo lại linh hồn cho Tử Ma, khiến Tử Ma trung thành với đệ đệ mình.

Dương Ân sở hữu đóa hoa Thần đình, muốn tu luyện “Ngự Hồn Tâm Kinh”, quả thực hắn cần phải nỗ lực nhiều hơn nữa.

Sau khi hắn vận hành mấy lần khẩu quyết, liền cảm thấy trôi chảy hơn rất nhiều, đóa hoa Thần đình tựa như được tưới nước, trở nên óng ánh, ngay cả linh hồn vốn đã ngưng tụ kia cũng trở nên rực rỡ tươi sáng, đây chính là chỗ tuyệt diệu của “Ngự Hồn Tâm Kinh”
Chẳng mấy chốc, Dương Ân đã tiến vào trạng thái “quên cảnh quên người”, hết lần này đến lần khác vận hành “Ngự Hồn Tâm Kinh”, đây là Tâm Kinh có thể tăng cường lực hồn của một người, đồng thời cũng là tâm kinh cho phép người ta khống chế lực hồn trong tay.

Trong chớp mắt, bảy ngày đêm đã trôi qua.

Dương Nghĩa cuối cùng cũng không còn canh giữ bên phần mộ nữa, Dương Ân tỉnh lại từ trong trạng thái tu luyện, hai huynh đệ cuối cùng cũng có thể mặt đối mặt nói chuyện với nhau.

.


Ngôn Tình Hay
“Ca, đệ muốn uống rượu!”, Dương Nghĩa khàn giọng nói.

“Được, ca cùng đệ uống một trận thật say!”, Dương Ân khoác vai đệ đệ, dẫn cậu ấy ra khỏi Mộ Dung gia, đi về phía tửu lâu trong thành.

Dương Nghĩa từ trước tới giờ không uống rượu, một người đã từng ngang bướng như Dương Ân vẫn luôn thuyết phục Dương Nghĩa uống rượu, nhưng cậu ấy một giọt rượu cũng không uống, cậu ấy nói: “Uống rượu làm lỡ thời gian đọc sách, hơn nữa làm lỡ việc đầu óc hắn suy nghĩ!”
Hôm nay, cậu ấy ngỏ ý muốn uống rượu, có thể thấy nội tâm cậu ấy thực sự đã bị tổn thương rất sâu sắc, cần mượn rượu để quên đi cảm giác đau đớn này.

Dương Ân hoàn toàn có thể hiểu được tâm tình của đối phương, trong lòng chỉ có cảm giác áy náy và đau lòng.

Vào ngày này, Dương Nghĩa thực sự đã uống đến say quắc cần câu, trong miệng thì thào lẩm bẩm rất nhiều điều, đều là kể cho Dương Ân nghe từng li từng tí chuyện giữa cậu ấy và Mộ Dung Cẩn từ lúc hai người bọn họ gặp nhau cho đến bây giờ, cậu ấy vừa nói vừa khóc như một đứa trẻ, may mà Dương Ân đã bao trọn tửu lâu này, nếu không sẽ ảnh hưởng đến những người khác trong tửu lâu.

Dương Ân không nói lời nào, lặng yên chờ Dương Nghĩa khóc đến mệt rồi, cuối cùng cậu ấy cứ thế mà ngủ thiếp đi.

Dương Ân bế Dương Nghĩa trở về của Mộ Dung gia, hắn nhìn Dương Nghĩa đang ngủ, lẩm bẩm: “Từ nay về sau, không ai có thể bắt nạt và làm tổn thương hai huynh đệ chúng ta nữa!”
Dứt lời, hắn đắp chăn cho Dương Nghĩa, rồi đi đến một căn phòng khác, nơi hắn định tái tạo lại ký ức mới cho Tử Ma..