Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 694: Tiếc Nuối





Tào Kiến Đạt nhìn thấy cảnh này, trong lòng chỉ có thể thở dài: “Phần Ny vẫn là một đứa trẻ, không xứng với Dương Ân!”
Cứ như vậy, Dương Ân và Tào Kiến Đạt lại nói chuyện một hồi, hắn muốn Tào gia nán lại cùng ăn cơm, nhưng Tào Kiến Đạt nào còn mặt dày mà ở lại nữa, vội vàng dẫn vợ và con gái rời đi.

Trên đường, Tào phu nhân bất mãn quở trách con gái: “Phần Ny, mắt của con mù rồi sao, người đàn ông tốt như vậy đi đâu tìm được chứ, vậy mà con vẫn không thích, đây chính là chuẩn phò mã gia của Hoàng thượng chọn trúng đó”.

“Không phải mẹ nói hắn kháng chỉ không tuân theo sao?”, Tào Phần Ny trả lời.

“Chính vì như vậy mới càng hiện rõ hắn không tầm thường rồi.

Con hỏi cha con thử xem, liệu ông ấy có đủ can đảm để kháng chỉ không nghe theo không?”, Tào phu nhân hỏi ngược lại.


Tào Kiến Đạt vốn không muốn nói chuyện, trong lòng một bụng tức, giờ lại nói lời dính dáng đến mình, ông ta không thể không lên tiếng, trịnh trọng nói: “Phần Ny, chúng ta dẫn con tới là vì muốn cầu hôn, nhưng càng mong con tiếp xúc với Dương Ân một chút, hắn là một thiếu niên rất ưu tú, nếu như con và hắn có thể ở bên nhau, đời này sẽ được vẻ vang rồi!”
“Cha, hiện tại thực lực của hắn rất lợi hại, nhưng tuyệt đối kém xa Thiên Kiêu của giới siêu phàm.

Sau này con nhất định sẽ tìm cho cha một người con rể vượt qua cảnh giới Địa Hải, thế là được rồi chứ gì?”, Tào Phần Ny bĩu môi đáp.

“Ếch ngồi đáy giếng!”, Tào Kiến Đạt khẽ mắng, sau đó ông ta liền đem những việc làm của Dương Ân trong quân đội nghiêm túc kể cho vợ và con gái ông nghe một lượt.

Cả ba người đang ngồi trong xe ngựa, cuộc nói chuyện của bọn họ không bị ảnh hưởng bởi tiếng ồn ào bên ngoài.

Tào phu nhân và Tào Phần Ny nghe xong, hai mẹ con bọn họ đều lộ ra sắc mặt khó tin.

“Ta cũng nghe nói đứa trẻ này bị ném vào sơn ngục một năm trước, giờ lại nghe lão gia nói như vậy, thật sự ta cảm thấy đứa trẻ này quá khó tin.

Hơn nữa còn là cơ duyên nghịch thiên nữa!”, Tào phu nhân cảm khái nói.

“Đâu chỉ có như vậy, dựa vào thuật luyện đan kia của hắn, ta nghĩ chỉ có lão các chủ của Dược Vương các mới có thể đấu với hắn”, Tào Kiến Đạt nói, dừng lại một lúc ông ta lại bổ sung thêm một câu: “Con trai nhà chúng ta đã từng chặt đứt tay của Ngũ hoàng tử, ta cũng đã chặt tay của Thanh Cung, sau đó đều là nhờ đan dược do Dương Ân luyện ra giúp nối cánh tay bị gãy của hai người bọn họ.

Ta đã tận mắt chứng kiến bản lĩnh của hắn, Phần Ny, con vẫn còn nghĩ rằng hắn sẽ bị giới hạn ở Hoàng triều Đại Hạ chúng ta thôi sao?”
“Cha, ý của người là, sớm muộn gì hắn cũng sẽ trở thành người của giới siêu phàm?”, Tào Phần Ny khẽ hỏi.

“Có một số người đã định sẵn là bất phàm từ khi sinh ra, mà hắn ta chính là loại người này, sau lưng còn có một vị sư tôn thần bí, cũng chỉ có giới siêu phàm mới có thể dung nạp được con Giao Long như hắn”, Tào Kiến Đạt khẳng định.


Lúc này Tào phu nhân lại càng không hài lòng với con gái, chỉ tay vào cô ta nói: “Con xem con đó, đã bỏ qua một người con rể tốt thế nào, sau này con đi đâu tìm được một người tốt hơn chứ?”
Tào Phần Ny cũng có chút hối hận, Dương Ân cho cô ta ấn tượng rất tốt.

Khí chất khá cao quý nhưng trong lòng cô ta chỉ nghĩ đến Thiên Kiêu của giới siêu phàm, còn hy vọng bạn đời tương lai của mình cũng là một nhân vật cái thế ở đó, nên mới từ chối Dương Ân, thế mà giờ lại ghe cha mình nói như vậy.

Chỉ trong vòng thời gian một năm ngắn ngủi mà Dương Ân đã phất lên đến bước này, thành tựu trong tương lai tuyệt đối sẽ không thua kém gì so với những Thiên Kiêu của giới siêu phàm kia, hơn nữa hắn còn là Dược Vương, một Thiên Kiêu như vậy quả thực không dễ tìm.

Có điều, cô ta vẫn mạnh miệng nói: “Nếu như hắn thực sự tiến vào giới siêu phàm, cùng lắm con sẽ theo đuổi ngược lại hắn là được rồi!”
“Đều tại ta không nói rõ mọi chuyện cho con trước, có một số người một khi đã bỏ lỡ thì chính là bỏ lỡ!”, Tào Kiến Đạt lắc đầu thở dài nói.

...!
Dương gia.

Tô Nhu Mai cũng đang càm ràm Dương Ân chuyện tương tự, bà hỏi Dương Ân: “Cô bé kia của Tào gia trông cũng không tệ, nếu như thấy thích, thì cưới con bé ấy cũng không tệ”.

“Mẹ, người nói linh tinh gì vậy, cô ta vẫn là một đứa trẻ”, Dương Ân bất đắc dĩ đáp
“Con bé là đứa trẻ, con không phải cũng là đứa trẻ sao, con cũng không còn nhỏ nữa, nên nghĩ đến chuyện thành thân đi! Nhớ năm đó ta và cha con tầm tuổi này cũng đã thành thân rồi”, Tô Nhu Mai nghiêm túc nói.

Dương Trấn Nam nhấp một ngụm trà, hỏi: “Cô gái cả ngày đi theo con, còn có con gái của Vạn gia nữa, con tính chọn ai?”
Dương Ân nhất thời cảm thấy hơi nhức đầu, hắn này vẫn chưa có chuẩn bị về mặt này, hơn nữa hắn sớm đã có người trong lòng rồi, chuyện này hắn thật sự vẫn không giải thích được.


“Cha, mẹ, con trai của hai người trẻ tuổi đầy triển vọng, còn sợ không kiếm được nàng dâu sao? Cha mẹ không thấy mấy người con gái ngày ngày lượn qua lượn lại đến tìm con trai hai người sao, muốn tìm một nàng dâu có khó gì chứ, nhưng hiện giờ tạm thời không thích hợp cho chuyện nhi nữ tình trường”, Dương Ân tự tâng bốc mình, sau đó hắn lại nói: “Ngày sau sư tôn kia của con muốn dẫn con đi đến nơi khác để tu luyện, theo đuổi tuyệt đỉnh võ công, lão nhân gia người đã nói, cơ thể đồng tử của con nhất định phải được giữ gìn, bằng không tương lai thành tựu sẽ rất có hạn”.

“Chẳng lẽ cứ định tiếp tục như vậy sao?”, Tô Nhu Mai có chút không vui.

Dương Ân bước đến bên cạnh mẹ mình nói: “Mẹ, chuyện này người đừng lo lắng, sau này con nhất định sẽ tìm về cho mẹ một cô con dâu thật xinh đẹp”.

“Nữ nhân quá xinh đẹp cũng không đáng tin, chỉ cần đối xử tốt với con thì mẹ yên tâm rồi”, Tô Nhu Mai khẽ thở dài nói.

“Ừm, con biết rồi, sau này mẹ và cha đừng lo lắng chuyện này nữa, có thời gian thì vẫn nên tu luyện nhiều một chút, nâng cao thể lực một chút.

Điều này càng có lợi với mẹ, sau này còn có sức để chăm sóc cho đứa cháu trai mập mạp của mẹ nữa”.

“Biết nói ngọt thật đó, mẹ giờ đã già rồi, luyện thế nào cũng không lên được nữa rồi!”
“Mẹ vẫn còn trẻ đẹp mà, ở chỗ con có một ít nước thuốc, để mẹ với cha ngâm mình một chút, tẩy tủy lại một lượt trước, như vậy liền có thể tiếp tục tu luyện rồi”.

“Có đứa con trai là luyện dược sư thật là hạnh phúc mà!”.