Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 747: Dương Ân Sợ Mẹ





Đường Hiểu Hàm là công chúa, là con gái yêu của hoàng thượng.

Nàng ta được mệnh danh là mỹ nhân số một Đại Hạ, giống như một viên ngọc quý, dù đi đến đâu cũng toát lên sự sáng chói, không thể che đậy.

Người muốn trở thành phò mã của nàng ta quả thực đếm không xuể, lúc nàng ta bị tứ hôn cho Dương Ân, không biết có bao nhiêu người ở sau lưng đã nhổ nước bọt mà mắng: đúng là bông hoa lài cắm bãi phân trâu.

Nhưng thực tế đã chứng minh Dương Ân hoàn toàn không phải là bãi phân trâu, hắn là thiên kiêu chi tử, đủ xứng đôi với Đường Hiểu Hàm.

Qua một thời gian quan sát Dương Ân, Đường Hiểu Hàm cảm thấy Dương Ân thực sự là một người đàn ông đáng để nàng ta rung động, cũng là ý trung nhân lý tưởng của nàng ta, cho nên nàng ta mới chủ động đến Dương gia hôm nay.


Dương Ân thật sự không ngờ Đường Hiểu Hàm lại bá đạo đến thế, dám hỏi một câu như vậy trước mặt cha mẹ của hắn, gây áp lực cho cha mẹ của hắn bằng cách đơn giản nhất.

Dương Trấn Nam và Tô Nhu Mai thực sự cảm thấy rất áp lực, nhưng may mắn thay, Dương Trấn Nam đã khôi phục lại cảnh giới vương giả đỉnh cấp, tâm lý cũng đã vững vàng như xưa, sau khi hành lễ với Đường Hiểu Hàm, ông ấy liền đáp lại: "Xin công chúa thứ tội, để thần gọi Dương Ân lại đây giải thích rõ ràng cho công chúa biết, hai chúng thần không rõ chuyện của nó".

Dương Trấn Nam ngay lập tức chuyển trách nhiệm cho Dương Ân để giải quyết tình huống khó xử của họ.

Đường Hiểu Hàm không biết nên tiếp tục như thế nào, gương mặt của nàng ta đỏ bừng, nàng ta vốn muốn lớn tiếng dọa người, lợi dụng thân phận của mình khiến cho Dương Trấn Nam và Tô Nhu Mai kính sợ môt chút, để bọn họ gây áp lực cho Dương Ân, bởi vì nàng ta có thể thấy được Dương Ân là một đứa con có hiếu, hắn có lẽ sẽ nghe theo lời của cha mẹ mình mà lấy nàng ta, đáng tiếc nàng ta đã suy nghĩ quá đơn giản rồi.

Dương Ân đi tới, cười với Đường Hiểu Hàm nói: "Công chúa xinh đẹp mỹ lệ, nếu như công chúa muốn ta lấy công chúa thì cũng rất dễ dàng, chỉ cần công chúa chịu làm tiểu thiếp thứ năm của ta là được, công chúa có bằng lòng không?"
“To gan!”, nghe xong lời của Dương Ân, cung nữ bên cạnh Đường Hiểu Hàm liền không nhịn được mà mắng Dương Ân một tiếng.

Cung nữ này có quan hệ rất tốt với Đường Hiểu Hàm, mọi chuyện đều lấy công chúa làm chủ, không chịu để công chúa bị ức hiếp, Dương Ân nói vậy rõ ràng là rất càn quấy, khiến cho cung nữ không nhịn được tức giận.

Đường Hiểu Hàm khoát tay với cung nữ, bảo cung nữ lùi lại, nhưng cung nữ vẫn trừng mắt nhìn Dương Ân như thể sắp lao vào đánh Dương Ân tới nơi vậy.

Dương Ân cười nói: "Cô là một cung nữ tốt".

"Đương nhiên, Tiểu Hồng theo ta đã nhiều năm", Đường Hiểu Hàm đáp, dừng một chút nàng ta còn nói: "Ta đường đường là một công chúa, ngươi lại dám nói chỉ cho ta làm tiểu thiếp thứ năm, nói như vậy ngươi không sợ nếu như truyền ra ngoài thì ngươi sẽ bị người trong thiên hạ chỉ trích sao?"

"Ngay cả thánh chỉ mà ta còn dám chống lại, thì còn thứ gì có thể khiến cho ta sợ hãi nữa, chẳng lẽ là chút thủ đoạn nho nhỏ của công chúa sao?", Dương Ân nắm lấy cằm của Đường Hiểu Hàm hung hăng nói.

Hành vi của Dương Ân tuy rất quá đáng, nhưng hắn có đủ khả năng để làm vậy, chính như lời hắn nói, ngay cả thánh chỉ mà hắn còn dám chống lại, sao hắn có thể coi trọng công chúa hơn thánh chỉ được.

Đổi lại là người khác nói ra những lời đại nghịch bất đạo như vậy thì chắc chắn là sẽ bị chém đầu, nhưng Dương Ân không quan tâm đến chuyện đó, không phải là hắn không muốn tôn kính đương kim hoàng thượng, mà hắn chỉ đang muốn nói chút đạo lý mà thôi.

Đường Hiểu Hàm đối mặt với khí thế bá đạo của Dương Ân cũng đành phải thoái lui, ánh mắt né tránh, Dương Ân làm ra hành động đại nghịch bất đạo nhưng cũng không khiến cho nàng ta cảm thấy tức giận, ngược lại còn khiến cho trái tim của nàng ta đập nhanh như con hươu đang chạy loạn bên trong, toàn thân giống như bị điện giật, loại cảm giác này thật sự rất khó để có thể hình dung.

“Ân nhi, không được vô lễ với công chúa!”, Tô Nhu Mai mắng Dương Ân.

Dương Ân nhanh chóng thu tay lại như bị điện giật, cười khan nhìn mẫu thân: "Mẹ, con chỉ đang đùa với công chúa thôi mà".

Trên thế giới này, người có thể khiến cho Dương Ân ngoan ngoãn nghe lời, ngoài mẹ của hắn ra thì chỉ sợ không còn người nào khác.

"Công chúa là cành vàng lá ngọc, từ nay về sau con nhất định phải biết trên biết dưới, Dương gia chúng ta đời đời trung liệt, tuyệt đối không thể coi thường vương pháp, càng không thể coi thường hoàng thất", Tô Nhu Mai nghiêm khắc răn dạy Dương Ân.

Dương Ân giống như một đứa trẻ phạm sai lầm, ủ rũ đáp: "Mẹ, con biết rồi, lần sau con sẽ không như vậy nữa".

Đường Hiểu Hàm nhìn thấy bộ dạng đó của Dương Ân thì ngay lập tức muốn cười, nhưng nàng ta quá ngại ngùng để cười ở đây, cho nên chỉ thầm nghĩ: "Thì ra là hắn sợ mẹ, như vậy thì tốt rồi".


"Được rồi, đừng đứng ở đây nữa, mau vào trong nói chuyện đi", Dương Trấn Nam mở miệng nói.

Thế là Dương Trấn Nam, Tô Nhu Mai, Dương Ân, Đường Hiểu Hàm, Vạn Thiên Long và Vạn Lam Hinh liền cùng nhau bước vào trong sảnh lớn Dương phủ.

Trong tất cả mọi người, Đường Hiểu Hàm vẫn là người được kính trọng nhất, nàng ta thuận lợi ôm lấy cánh tay của Tô Nhu Mai, tỏ ra vô cùng thân thiết nói: "Bá tước phu nhân, người thật tốt".

Tô Nhu Mai không tiện bỏ cánh tay của Đường Hiểu Hàm ra, lại cảm thấy Đường Hiểu Hàm có dung mạo xinh đẹp, rất xứng đối với con trai của bà ấy, cho nên cũng thuận theo, bà ấy cảm thấy công chúa ở cùng với con trai của mình cũng là một lựa chọn không tồi.

Sau khi mọi người vào sảnh lớn của Dương phủ thì đều tự động ngồi xuống, Dương Trấn Nam bảo người hầu bưng trà rót nước, nhìn hai bên trái phải, cũng không biết phải bắt chuyện như thế nào.

Sau khi ông ấy uống một ngụm trà, ông ấy liền nói với công chúa: "Công chúa có thể đến thăm nơi này đúng là vinh dự của kẻ hèn ta".

Đường Hiểu Hàm đáp lại: "Dương bá tước, ta xin lỗi vì chuyện lúc nãy"..