Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 768: Chúng Ta Cùng Nhau Xem Đi





Cảnh Kiện đã đi cùng Dương Ân từ đầu, làm sao có thể để cho người khác cướp đi cơ hội này được, cho dù đối phương có là Dược Vương cũng không ngoại lệ.

"Hai chúng ta cùng nhau xem đi", Hàn Khánh Khiêm tuy già nhưng da mặt vẫn rất dày, không hề để ý đến chuyện cấp bậc nữa.

Cảnh Kiện cảm thấy thật không nói nên lời.

Dương Ân nói: "Hàn lão, ông hãy cho người mang dược liệu từ Dược Khố sang hội trường luyện đan giúp ta, lần này ta sẽ luyện ra cho hoàng thất một ít đan dược, để không phụ lòng hoàng thượng đã sắc phong danh hiệu cho ta".

Không thể không nói Dương Ân rất tinh ranh, hắn phải luyện đan ở đây dưới danh nghĩa là luyện đan cho hoàng thất thì mới có thể sử dụng dược liệu của Dược Khố, đỡ tốn thời gian hắn bôn ba bên ngoài tìm dược liệu.


Mặc dù dược liệu ở đây phần lớn đều đã bị Dược Vương các lấy đi, nhưng cũng còn lưu lại không ít thứ tốt, ít nhất cũng đủ để cho hắn dùng lúc này.

Sau này Dược Vương các sẽ không còn có cơ hội để tới đây lấy dược liệu nữa, hắn có thể sử dụng không giới hạn nguồn dược liệu ở đây, đây là lợi ích khi hắn được phong làm dược tế ti Vinh Diệu, thậm chí phúc lợi còn càng lúc càng tốt hơn khi hắn có thêm thân phận thiên dược sư.

Hắn không giống như Dược Vương các chỉ biết nhận mà không biết cho, tỉ lệ luyện thành đan dược của hắn cực cao, chỉ cần bỏ ra một phần nhỏ đan dược cho hoàng thất, phần lớn còn lại tất nhiên sẽ nằm trong túi của hắn rồi.

Hàn Khánh Khiêm không nghi ngờ lời nói của Dương Ân, ông ta biết rõ Dương Ân muốn làm gì, sẵn sàng nghe theo lời dặn dò của Dương Ân, ấn tượng của ông ta đối với Dương Ân vẫn tốt hơn so với người của Dược Vương các.

Bên trong hội trường luyện đan của Dược Khố cũng có một khu đất không hề đơn giản, mặt đất được lát bằng đá Xích Cương cực kỳ cứng rắn, lại có thêm trận pháp chống đỡ, sức mạnh bình thường không thể nào đánh nát mặt đất ở chỗ này, hơn nữa ở đây còn có bốn khúc gỗ Tụ Lôi, chính là loại gỗ cấp thiên hiếm thấy có thể tụ tập năng lượng của thiên lôi.

Loại gỗ Tụ Lôi này chính là vật hộ pháp phải có của các luyện dược sư cao cấp, chúng có thể hấp thu lôi điện, làm giảm sức công phá của thiên lôi, một khi đan kiếp kéo tới thì chúng chính là vật bảo vệ mạng sống cho các luyện dược sư.

Tiểu Hắc nhìn thấy mấy khúc gỗ này thì ánh mắt liền sáng rỡ, cũng may là nó đã có Thiên Ngoại Lôi Thạch rồi, nếu không thì nó chắc chắn sẽ lấy đi một khúc gỗ Tụ Lôi.

Hàn Khánh Khiêm chỉ vào mấy khúc gỗ Tụ Lôi mà cảm khái nói: "Dược Vương các từ lâu đã để ý đến chúng, nếu không phải do ta liều chết cầu xin hoàng thượng đến cùng, chỉ sợ cũng không thể bảo vệ được chúng ở đây".

"Đây chính là gỗ cấp thiên, có ai mà không đỏ mắt khi nhìn thấy chúng đâu, ông có thể bảo vệ được chúng ở đây đã là công đức vô lượng rồi", Dương Ân chân thành nói, dừng một chút hắn còn nói: "Mấy ngày này tạm thời hãy dời gỗ Tụ Lôi đi nơi khác, ta không cần tới chúng".

Hàn Khánh Khiêm thuyết phục: "Thiếu Ân hầu tước vẫn nên giữ chúng lại đi, ngươi luyện đan chắc chắn sẽ dẫn đến đan kiếp, chúng có thể thay ngươi hấp thụ phần lớn sức mạnh của thiên lôi".

“Không cần, hãy dời chúng đi”, Dương Ân xua tay nói.


Hắn đang tu luyện Cửu Lôi Thối Thể thuật, cho nên cần mau chóng tích lũy năng lượng của thiên lôi, đột phá sâu vào cảnh giới Địa Hải cao cấp, sao có thể để cho gỗ Tụ Lôi hấp thụ bớt kia chứ.

Hàn Khánh Khiêm còn muốn nói gì đó, nhưng lại nhớ đến việc ngày trước ở trong hoàng cung hắn có thể gánh được thiên lôi liên hoàn, cho nên mới cảm thấy dường như mình đã lo lắng thừa mất rồi.

Thế là Dương Ân bắt đầu tiến hành luyện đan.

Trong ba ngày tiếp theo, bên trong Dược Khố liên tục dẫn tới đan lôi, mặc dù đan lôi lần này không gây ra động tĩnh lớn bằng đan lôi ở hoàng cung mấy ngày trước, nhưng nó cũng đã đủ làm cho người bên trong Dược Khố phải khiếp hãi, sợ rằng Dược Khố sẽ bị phá hủy.

Người ở xung quanh Dược Khố cũng nhìn thấy được điều dị thường ở Dược Khố, cho nên đều kêu lên cảm thán: "Dược tế ti đại nhân đang luyện vương đan sao? Sao lại gây ra động tĩnh lớn như vậy?"
"Thuật luyện đan của dược tế ti đại nhân đã thăng cấp rồi sao? Trước đây hai ba tháng mới có thể dẫn đến một lần đan lôi, nhưng động tĩnh cũng không lớn như thế này, chẳng lẽ ông ấy thật sự đã thăng cấp thành công rồi?"
"Không phải dược tế ti đại nhân, mà là vị Thiếu Ân hầu tước đang luyện đan đó.

Ta đến xem thử thì thấy quân đoàn của Dương gia đang canh giữ cổng lớn của Dược Khố, không ai được phép tới gần".

"Thì ra là vị thiên dược sư trẻ tuổi nhất trong lịch sử đang luyện đan, thảo nào lại có thể gây ra động tĩnh lớn như vậy, nếu như ngài ấy có thể thay ta luyện một viên đan dược, vậy thì ta sẽ giàu to rồi".

"Nghe nói thiên dược sư đại nhân anh tuấn thần võ vẫn chưa có hôn ước, nhà ta còn có một khuê nữ xinh đẹp, nếu như có thể làm vừa mắt ngài ấy thì tốt quá".

...!

Trong khi Dương Ân đang hăng say luyện đan thì động tĩnh bên trong Dược Khố cũng đã lan rộng ra toàn thành, rất nhiều quan viên quý nhân trong thành đều chú ý đến, ngay khi biết được tin tức thì đều muốn lôi kéo Dương Ân.

Các chủ Dược Vương các bị Dương Ân vả mặt cho đến nay cũng không thấy có động tĩnh gì, nhưng không có ai cho rằng Dược Vương các sẽ để yên chuyện này.

Ngày hôm nay có khách quý tới Tống phủ, ngay cả Tống tướng cũng đã sớm xuất hiện ở cửa chờ đợi, ông ta vừa lâm triều trở về là đã đứng chờ ở đây, cuối cùng người mà ông ta chờ đợi cũng đã đến.

Một cỗ chiến xa được 5 con hổ vương Huyết Văn kéo chậm rãi tiến vào cổng thành.

Hổ Huyết Văn là một loại yêu thú cực kỳ hung ác, so với hổ Hỏa Vân thì còn cường hãn hơn rất nhiều, có thể dùng tới 5 con hổ vương Huyết Văn làm thú kéo xe, cho thấy người trên xe thuộc về một thế lực cực kỳ lớn, ngay cả đương kim hoàng thượng xuất hành cũng không bày ra thế trận lớn như thế này.

Gầm!
Hổ vương Huyết Văn gầm rống khiến cho người qua đường đều sợ hãi tháo chạy, chừa lại một con đường trống trải để cho cỗ chiến xa thong thả hướng về phía Tống phủ.

Khí thế bá đạo của cỗ chiến xa này khiến cho ngay cả cấm vệ quân cũng không dám cản lại kiểm tra, chỉ có thể nhanh chóng chạy về bẩm báo với hoàng thượng.

Sau khi Tống tướng nhìn thấy cỗ chiến xa, nét mặt già nua liền cười tươi như hoa nở, ông ta lẩm bẩm: "Cuối cùng cũng đến rồi"..