Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 820: Hoàng Thượng Băng Hà





Tên đeo mặt nạ gật đầu rồi biến thành một tia chớp lao thẳng về phía Hoàng thượng.

Tốc độ của tên này khá nhanh, xuất hiện trong hoàng cung ngay lập tức, cách Hoàng thượng chỉ một bước chân.

Tô Yên Soái đang bảo vệ Hoàng thượng lùi dần về sau, ông ta là vương giả cảnh giới Địa Hải cao cấp nhưng không thể cảm ứng được đòn tấn công của người đeo mặt nạ này.

Khi nhìn thấy tên đeo mặt nạ bỗng xuất hiện, ông ta giật thót, không nghĩ nhiều mà đã rút gậy ra, định đánh tên đeo mặt nạ văng ra xa.

Tên đeo mặt nạ vung tay bắt lấy cây gậy rồi siết chặt, nhẹ nhàng quật ngược ra phía sau, Tô Yên Soái ngã theo cây gậy của mình.

Hoàng thượng thất thanh hô: “Cứu giá, Dương Ân Hầu tước mau đến cứu giá!”
Hoàng thượng cũng là một vương giả nhưng thực lực của ông ta không mạnh bằng Tô Yên Soái, thế thì sao dám đối đầu với tên đeo mặt nạ này.


Ông ta mở rộng đôi cánh huyền khí của mình, hoảng hốt bỏ chạy, tuyệt đối không muốn chết như thế ở đây.

Dương Ân và chiến vương Tử thần đang đánh rất kịch liệt, nào có thể phân thân đi cứu ông ta.

Dương Trấn Nam có lòng muốn đi cứu Hoàng thượng nhưng bị Mộng Băng Tuyệt ngăn lại không cho ông ấy ra tay, ông ấy lo lắng nói: “Mau buông ta ra, ta phải đi cứu Hoàng thượng”.

Ngoài lời nói của Dương Ân, Mộng Băng Tuyết không nghe theo ai cả, dù có là Dương Trấn Nam thì cũng thế.

Dương Trấn Nam sốt ruột đến mức sắp phát điên, ông ấy nói: “Con dâu, chi bằng ngươi ra tay giúp Hoàng thượng đi, ta biết ngươi rất mạnh, nhất định có thể đánh bại được tên kia”.

Mộng Băng Tuyết vẫn không động đậy, nhưng khi cô ta nghe thấy từ “con dâu”, tim không khỏi có cảm giác đập nhanh khác thường, là cảm giác trước đây cô ta chưa từng cảm nhận được.

“Lên đường đi!”, tên đeo mặt nạ không cho Hoàng thượng nhiều cơ hội, dứt khoát lao đến đánh vào đầu ông ta.

Đây là chưởng lực của cảnh giới Thiên Ngư, dù Hoàng thượng có chín cái đầu thì cũng không đủ dùng.

“Đừng!”, Đường Hiểu Hàm vừa lúc chạy đến gần chỗ này, tức khắc thấy cảnh tượng tên đeo mặt nạ này giết phụ hoàng mình, lòng đau như cắt, xót thương không thôi.

Từ nhỏ, người yêu thương nàng ta nhất chính là phụ hoàng, nàng ta muốn gì, phụ hoàng sẽ cố gắng thỏa mãn ước muốn đó, nâng niu nàng ta trong lòng bàn tay, bảo vệ nàng ta trưởng thành.

Dù phụ hoàng từng nghiêm khắc mắng nàng ta mấy câu nhưng chưa bao giờ động tay động chân.

Đường Hiểu Hàm kính trọng phụ hoàng mình, cũng rất yêu quý ông ta, trong lòng nàng ta từng nghĩ đợi đến khi ông ta già rồi, nàng ta cũng sẽ chăm sóc ông ta giống như cách ông ta yêu nàng ta vậy.

Chỉ tiếc không thể đợi đến ngày đó được nữa.

Nàng ta khuỵu gối xuống, đau khổ bật khóc, nàng ta hận bản thân vì sao không có năng lực đến cứu phụ hoàng.


Sau khi nhìn thấy đầu của Hoàng thượng nổ tung, Phúc An Vương không khỏi vui mừng reo lên: “Ha ha, tốt lắm, Hoàng thượng băng hà rồi, các ngươi còn không mau đầu hàng thì đợi đến lúc nào nữa”.

Phúc An Vương đợi ngày này đã lâu lắm rồi, cuối cùng cũng nhìn thấy hoàng huynh chết ngay trước mặt mình, cuối cùng nguyện vọng của ông ta cũng đã thành sự thật.

“Không ổn rồi, Hoàng thượng băng hà thật rồi, Hoàng thượng!”
“Cái đám loạn thần tặc tử sẽ không được chết tử tế, liều mạng với chúng, báo thù cho Hoàng thượng”.

“Hoàng thượng băng hà, Đại Hạ sẽ không còn ngày bình yên!”

Những người nhìn thấy Hoàng thượng chết đó đều đau lòng than khóc.

Trong lòng họ, Hoàng thượng là trời, ông ta chết rồi, thiên hạ này cũng sụp đổ.

Nhiều chiến tướng còn đang trong trận chiến kịch liệt cũng khiếp sợ, họ ở đây liều mạng để hộ giá, bây giờ Hoàng thượng chết rồi, họ nào còn lòng dạ nào tham chiến.

Phúc An Vương nhân cơ hội này lớn tiếng nói: “Thần phục ta thì sống!”
Nếu trước đây Hoàng thượng chưa chết thì giọng nói này không có sức uy hiếp nào, nhưng bây giờ Hoàng thượng đã chết, lời này chắc chắn có sức uy hiếp, có kẻ sợ chết lập tức buông vũ khí đầu hàng.

“Ta đầu hàng, ta đầu hàng, đừng giết ta, ta nguyện ý thần phục Phúc An Vương”.

“Bỏ đi, phản kháng cũng vô dụng, chi bằng thần phục đi, tốt xấu gì cũng còn có cả nhà đang đợi ta về”.

“Không đánh nữa, Hoàng thượng đã chết rồi, đây chẳng phải là điều đám người nhỏ bé như chúng ta có thể thay đổi được”.

Có vài người đầu hàng, vài người vẫn trung thành đến cùng, vẫn cố chấp chống lại kẻ địch.

Phúc An Vương đã không thể kiềm chế được mà bước đến điện Kim Loan, ngồi lên long ỷ, tận hưởng cảm giác đứng trên hàng vạn người.


Có không ít thần tử chạy đến từ các hướng, họ đều lộ ra vẻ bi thương cùng cực trong cơn giông bão này, từ nay Đại Hạ sẽ không còn bình yên.

“Hoàng thượng chết rồi!”, Dương Trấn Nam sửng sốt đứng tại đó lẩm bẩm, ông ấy không thể nào tin nổi đây là sự thật.

Hoàng cung được canh gác vô cùng nghiêm mật, trận pháp tầng tầng, dù là cường giả cảnh giới Thiên Ngư muốn giết Hoàng thượng thì đó cũng là việc khó như lên trời.

Lần này phản tặc đã có chuẩn bị, xúi giục rất nhiều nội thần phản bội dẫn đến tầng phòng ngự trong cung trở nên mỏng như giấy, dễ dàng bị phá vỡ, Hoàng thượng bị giết ngay tức khắc.

Dương Trấn Nam cảm thấy hơi đau xót dù Hoàng thượng từng bất nhân với mình.

Đến phút cuối cùng, ông ấy liều mình đến cứu giá cũng không thay đổi được kết cục này.

Thế nhưng Phúc An Vương có thể ngồi vững trên hoàng vị hay không còn phải bước qua một cửa nữa, trận chiếu của Dương Ân và chiến vương Tử thần vô cùng quan trọng.

Dương Ân thắng thì ông ta chắc chắn không thể ngồi vững trên ngai vàng, thậm chí còn có thể tiếp bước đi theo hoàng huynh của mình.

Dương Ân thua thì ông ta sẽ trở thành vị chúa tể mới của Đại Hạ.

Ông ta muốn Dương Ân bị chiến vương Tử thần băm vằm thành hàng ngàn mảnh biết bao.

“Chiến vương Tử thần không phải là Dược Viêm Hải, không ai có thể chống lại con đường Tử thần của hắn, dù là Dương Ân ngươi thì cũng không thắng nổi!”, Phúc An Vương siết chặt nắm đấm, mắt nhìn trận đấu đã dời lên chiến trường trên không, miệng lẩm bẩm
Đây sẽ là một đêm không ngủ!.